Tỉnh Giấc Giữa PO Văn, Tôi Vả Sập Dàn Nam Chính - Chương 3
9
Tôi nhìn hắn với ánh mắt quái dị, hỏi:
“Anh không thấy tin nhắn tôi gửi cho anh à?”
“Hả?”
Chủ đề chuyển quá nhanh khiến Phí Cạnh Tiêu nhất thời chưa phản ứng kịp.
Tôi tốt bụng giải thích: “Ngay từ một tuần trước, tôi đã nhắn tin chia tay với anh rồi. Thế nên không cần anh phải làm màu ban phát tình yêu cho tôi đâu, hiểu chưa?”
Phí Cạnh Tiêu bị câu nói của tôi chọc đến đỏ mặt tía tai, tức tối quát:
“Đủ rồi, Triệu Ngư, em khẩu thị tâm phi cũng phải có giới hạn!”
“Em cứ cố chấp như vậy, chỉ càng đẩy mối quan hệ của hai ta đi xa hơn thôi!”
Giang Kính Nhu cũng bước tới, vờ vịt khuyên can:
“Phải đấy, em dâu à, phụ nữ làm nũng một chút là đáng yêu, nhưng làm quá lên thì chỉ là vô lý thôi đó nha~”
Hai người kẻ tung người hứng, khiến đầu tôi như muốn nổ tung.
Cuối cùng tôi cũng không chịu nổi nữa, gào lên:
“Nói chia tay là chia tay! Ai còn lải nhải nữa, tôi đánh người đó đấy!”
Nói xong, tôi quay người định bỏ đi.
Nhưng Phí Cạnh Tiêu lại không buông tha, túm chặt cổ tay tôi, không cam lòng chất vấn:
“Triệu Ngư, anh theo đuổi em hai năm, chiều chuộng em hai năm!”
“Dựa vào đâu mà em nói chia tay là chia tay? Chỉ vì huynh đệ tốt nhất của anh là con gái thôi sao?”
“Anh đã giải thích với em vô số lần rồi, cô ấy là ân nhân cứu mạng của anh. Không có cô ấy thì không có anh bây giờ!”
Lại là ân nhân cứu mạng.
Câu này tôi nghe đến phát ngán rồi.
Tôi cười lạnh, không kiên nhẫn hỏi ngược lại:
“Theo như lời anh nói, chỉ cần dán cái mác ‘ân nhân cứu mạng’ lên người là có thể muốn làm gì thì làm?”
“Vậy nếu tôi cũng ngủ một đêm trên cùng giường với đàn ông khác thì chắc cũng chẳng sao đâu nhỉ?”
Đây là giả thiết tôi đưa ra theo logic của hắn. Nếu hắn gật đầu, tôi sẽ nhắm mắt đưa chân mà quay lại.
Nhưng Phí Cạnh Tiêu lại càng kích động hơn: “Không được! Em là người con gái của anh, sao có thể nhập nhằng với đàn ông khác?”
“Thì cũng tương tự vậy thôi. Anh là đàn ông của tôi, thì sao lại được phép vướng víu với người phụ nữ khác?”
Tôi ngẩng đầu, bật cười khẽ, rồi thốt ra một câu hỏi từ tận linh hồn.
Phí Cạnh Tiêu đứng khựng.
Ánh mắt hắn mông lung, dường như đang suy nghĩ điều gì đó.
Bình luận nhảy vội lên: 【Vãi thật, nữ phụ phát hiện ra lỗ hổng logic của tiểu thuyết po rồi! Không lẽ nam chính sắp tỉnh ngộ?】
Giang Kính Nhu cũng hoảng, lập tức xô mạnh Phí Cạnh Tiêu, cố kéo hắn khỏi dòng suy nghĩ:
“Cạnh Tiêu, anh tỉnh lại đi! Đừng nghe lời xúi bậy của cô ta! Đàn ông và đàn bà là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau!”
Với thân phận nữ chính trong tiểu thuyết po, Giang Kính Nhu mang theo một loại mê lực, dễ khiến người ta u mê lạc lối.
Nhưng tôi lại muốn đập tan cái thế giới bệnh hoạn này, dựng lại cột sống đạo đức cho nhân gian.
10
Từ hôm đó trở đi, Phí Cạnh Tiêu như thể phát hiện ra một lỗ hổng nào đó trong thế giới này, năng lực kiểm soát của cốt truyện đối với hắn ngày càng yếu dần.
【Thật điên rồi, nữ phụ sao lại thông minh hơn thiết lập thế này?!】
【Đúng đó! Tôi vốn muốn xem tiểu thuyết cẩu huyết đầy kích thích, ai ngờ nữ phụ lại khiến mọi thứ nghiêng về truy thê hỏa táng tràng!】
【Rõ ràng cô ta phải đắm chìm trong mật ngọt giả dối, rồi sau đó bắt quả tang nam nữ chính ngoại tình, đau khổ tự tử mới đúng kịch bản chứ?】
Bình luận nhảy lên như sóng, ai nấy đều rối rắm vì biến cố bất ngờ này.
Nhưng dù bọn họ có vò đầu bứt tai thế nào đi nữa, cũng chẳng tìm được câu trả lời.
Đúng lúc ấy, tôi mở miệng:
“Vì tôi là người, một con người sống sờ sờ có máu có thịt, có thể tự suy nghĩ, tự quyết định.”
“Không phải là con rối vô hồn bị các người đùa giỡn, bị lập trình sẵn rồi hành xử như cái máy.”
【??? Hồi nãy nữ phụ vừa nói chuyện với bọn mình à??】
【Xong đời rồi, người thức tỉnh không phải nam chính, mà là nữ phụ!】
【Mau báo cáo lên Cục Quản Lý! Phải xử lý cô ta gấp, nếu không thế giới này sẽ sụp đổ mất!】
【Gì cơ?! Thế tiền tôi nạp vào game rồi chẳng lẽ bay sạch à?!】
Bình luận bắt đầu hỗn loạn, hốt hoảng.
Tôi thong thả bổ sung câu cuối:
“Thế nên, từ giờ về sau, làm ơn đừng chỉ trỏ vào cuộc sống của tôi nữa.”
Vừa dứt lời, toàn bộ bình luận lấp loáng vài cái rồi tắt hẳn.
Thế giới trở nên tĩnh lặng.
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Thu dọn sơ qua rồi ra cửa đi làm.
Không ngờ, ngay trước cửa tiệm, tôi lại bắt gặp Phí Cạnh Tiêu đang co ro ngủ ngon lành trên bậc thềm.
11
“Này, dậy đi.”
Tôi đá nhẹ hắn hai cái.
Phí Cạnh Tiêu lim dim mở mắt, đến khi nhìn thấy tôi thì đôi mắt hắn lập tức sáng rực như đèn pha.
“Ngư Ngư, cuối cùng em cũng chịu để ý đến anh rồi! Em tha thứ cho anh đúng không?”
“Không phải. Là vì anh đang cản trở việc buôn bán của tôi. Muốn ngủ thì cút ra chỗ khác mà ngủ.”
Tôi không chút thương tiếc mà đập tan ảo tưởng trong đầu hắn.
Thời đại học, tôi và bạn cùng phòng hùn vốn mở một tiệm trà sữa.
Tôi góp vốn, cô ấy góp sức.
Nhưng dạo gần đây nhà cô ấy có việc, nên việc trông coi cửa tiệm rơi xuống đầu tôi.
Từ sau cái hôm tôi hỏi hắn một câu lay động cốt lõi tại khách sạn, đầu óc Phí Cạnh Tiêu như bị quét sạch virus, khởi động lại từ đầu.
Hắn vứt bỏ hết mấy chiêu trò vô lý học từ Giang Kính Nhu, bắt đầu quay lại con đường theo đuổi tôi như thời đại học.
Chỉ là… nhà tôi nhiều quá, tiệm tôi mở cũng không ít, ngày nào cũng chạy khắp nơi.
Phí Cạnh Tiêu không đoán được tôi sẽ xuất hiện ở đâu.
Sau một hồi nhờ bạn của bạn của bạn điều tra, cuối cùng cũng biết được hôm nay tôi đến tiệm.
Sợ bỏ lỡ, hắn thức trắng đêm đến đây chầu chực.
Ôm cái bậc thềm lạnh lẽo, ngủ một đêm.
Kết quả là cảm lạnh.
Hắt hơi liên tục mấy cái, hắn mở đôi mắt mờ sương, tội nghiệp nhìn tôi:
“Ngư Ngư, em có thể… nể tình anh chờ em cả đêm, cho anh vào uống ly nước ấm không?”
Giọng điệu người đàn ông ấy cúi hẳn xuống, khiêm tốn lạ thường.
“Đừng có bày trò đáng thương, tôi đâu bắt anh tới.”
Tôi thẳng tay đẩy hắn ra, mở cửa vào trong tiệm.
Phí Cạnh Tiêu ngoài cửa cúi đầu thất vọng đứng yên một hồi, rồi như hạ quyết tâm, nghiến răng… quỳ xuống.
“Ngư Ngư! Nếu em không tha thứ cho anh… thì anh sẽ quỳ ở đây đến khi nào em nguôi giận thì thôi!”
Đây là đe dọa tôi à? Tiếc là chiêu này vô dụng với tôi.
“Tùy anh.”
Phí Cạnh Tiêu chết sững.
Hắn không ngờ tôi lại tuyệt tình đến thế.
Nhưng đã nói ra rồi, hắn đành cắn răng gồng lên mà tiếp tục quỳ.
12
Phí Cạnh Tiêu từ nhỏ lớn lên trong nhung lụa.
Đã bao giờ chịu khổ thế này?
Chưa đầy nửa tiếng, thân thể hắn đã run rẩy, gục ngã đến nơi.
Khi Giang Kính Nhu nghe tin chạy tới, cảnh tượng đập vào mắt chính là như vậy.
“Aaa—!”
Cô ta hét lên, lao thẳng về phía Phí Cạnh Tiêu, điên cuồng kéo tay hắn, gào lên như hóa dại:
“Cạnh Tiêu! Anh là đàn ông! Là nam tử hán đội trời đạp đất! Sao lại có thể quỳ gối vì một người phụ nữ như thế?!”
“Nhân cách của anh đâu? Tự tôn của anh đâu? Tất cả đều ném sạch rồi sao?!”
“Cút ra!”
“Cũng tại cô nói nhăng nói cuội, Ngư Ngư mới chia tay tôi!”
Phí Cạnh Tiêu gạt mạnh tay cô ta ra, giọng đầy khó chịu.
Giang Kính Nhu không phòng bị, đi giày cao gót lùi vội mấy bước, lập tức trẹo chân té cái “rầm” xuống đất.
Cơn đau buốt tận tim gan khiến khuôn mặt cô ta trắng bệch.
Từ sau quầy, qua tấm kính cửa sổ, tôi chứng kiến toàn bộ cảnh tượng ấy, khóe môi không nhịn được mà nhếch lên thành một đường cong chế giễu.
Phát hiện ra ánh mắt tôi, Giang Kính Nhu tức tối quay đầu lại, rút điện thoại ra “tạch tạch” gõ chữ:
【Triệu Ngư, con tiện nhân không biết xấu hổ! Dụ đàn ông vì cô mà sống chết như vậy, không sợ người ta chê cười à?!】
Cô ta gửi cho tôi một đoạn tin dài ngoằng.
Toàn là thứ giọng điệu cao ngạo, cay cú vô dụng.
Tôi chẳng buồn nhìn, úp điện thoại xuống bàn.
Giang Kính Nhu tức đến run tay, lại nhắn tiếp:
【Cô cứ chờ đấy! Tôi sẽ không dễ dàng buông tha cho cô đâu!】
13
Tiệm bánh ngọt tôi và bạn cùng phòng đồng sáng lập nằm ngay tại khu phố thương mại sầm uất nhất.
Cảnh Phí Cạnh Tiêu quỳ gối trước cửa tiệm cầu xin tôi quay lại bị người ta chụp lén rồi đăng lên mạng.
Giang Kính Nhu lập tức chớp cơ hội, dẫn theo phóng viên, không chút liêm sỉ bôi nhọ tôi trước ống kính:
“Cùng là phụ nữ, tôi thật không muốn đánh giá gì cả.”
“Nhưng một số hành vi của cô ấy thật sự rất… trừu tượng, rất vượt ngoài sức tưởng tượng.”
“Là bạn thân của nam chính, hôm nay tôi không thể không đứng ra nói một lời công đạo cho anh ấy.”
Dưới ngòi bút của Giang Kính Nhu, tôi bỗng chốc biến thành một “con giáp thứ 13” điển hình.
Lăng nhăng, hám tiền.
Sau khi lừa gạt tình cảm của soái ca nhà giàu Phí Cạnh Tiêu, liền trở mặt đá văng anh ta như rác.
Trong khi Phí Cạnh Tiêu lại là kiểu người thâm tình, chuyên nhất.
Dù tôi làm tổn thương hắn trăm ngàn lần, hắn vẫn thủy chung yêu tôi như mối tình đầu.
Thậm chí không tiếc quỳ gối để cầu xin tha thứ.
Sau cuộc phỏng vấn, tôi lập tức “nổi tiếng” khắp toàn mạng.
【Không phải phụ nữ các người vẫn luôn hô hào “bình đẳng, độc lập” sao? Vậy lần này tính là gì đây?】
【Ái chà, chắc là khi nhìn thấy ví tiền của đàn ông thì mấy nguyên tắc đó bay sạch nhỉ?】
【Ọe, tôi muốn nôn quá. Không trách đàn ông chửi chúng ta, cái ấn tượng phụ nữ toàn bị kiểu người như Triệu Ngư làm cho méo mó cả.】
【Đúng là tiện nhân. Bạn trai tốt như vậy mà còn chê, chúc cô ta cả đời nghèo đói cô độc đến chết đi!】
Những lời nhơ nhớp táp thẳng vào mặt tôi.
Trong đó không ít là đám thủy quân Giang Kính Nhu thuê về.
Họ còn xúi giục một đám cực đoan đứng ra phát động “chiến dịch tẩy chay” tôi.
Đặt hàng trà sữa nhà tôi qua mạng, sau đó đánh giá một sao, bình luận chê bai ác ý.
Thậm chí còn có người tìm đến tận nơi, ném đá, trứng thối, rau củ hỏng.
Trên tấm kính phía trước cửa tiệm còn bị phun sơn hai chữ to tướng: “Tiện nhân”.
Bạn cùng phòng tôi bật khóc, gửi tin nhắn run rẩy: “Ngư Ngư, phải làm sao đây…?”
Tiệm bánh này, cô ấy đã bỏ vào trăm phần trăm tâm huyết.
Vậy mà dưới áp lực từ cư dân mạng, cuối cùng cũng phải đóng cửa, tạm thời chỉnh đốn.
Người đau lòng nhất chính là cô ấy.
Lúc đó tôi vừa từ vùng núi trở về sau một đợt làm tình nguyện, nhìn thấy tin hot search, suýt thì tức đến ngất đi.
Tôi lập tức gửi đường link cho Phí Cạnh Tiêu, chất vấn một cách sắc lạnh:
【Đây chính là cái gọi là thành ý muốn quay lại của anh sao? Mặc kệ Giang Kính Nhu bôi nhọ tôi, mặc kệ cư dân mạng vùi dập tôi?】
Tôi tức đến mức tay run rẩy khi gõ chữ.
Khó khăn lắm mới được tôi gỡ khỏi danh sách chặn.
Vậy mà còn chưa kịp vui mừng, hắn đã bị tôi dội cho một trận như mưa rào.
Phí Cạnh Tiêu lúng túng gọi video, lắp bắp dỗ dành:
“Ngư Ngư, em đừng giận… Anh thề, chuyện này anh nhất định sẽ cho em một lời giải thích thỏa đáng.”
“Nếu không làm được… thì anh sẽ cút khỏi thế giới của em mãi mãi.”