Tình Một Đêm Hay Dây Dưa Cả Đời - Chương 15: Thế giới của sự khốn khổ
Gia Linh tắm rửa xong, lúc đi ra khỏi phòng tắm, nhìn thấy dì Năm đứng trong phòng ngủ, trong tay cầm băng gạc: “Gia Linh à, Lâm Tuấn bảo dì lên băng vết thương cho con.”
Gia Linh mặc áo ngắn tay cùng với quần lửng, chính là sợ vết thương chạm đến khó chịu. Cô ngồi trên giường để dì Năm từ từ lau vết thương. Lúc này, cô mới mở lời:
“Dì Năm, Mai Trang đi chưa?”
Dì tiếp tục động tác một cách cẩn thận, hơi ngẩng đầu lộ mặt có vẻ khó khăn: “Không có, Lâm Tuấn muốn đưa cô ấy đi bệnh viện. Nói gì cô ấy cũng không chịu. Đi nghe Lâm Tuấn và bác sĩ Nhân nói chuyện, cô ấy bị kích động như vậy, ở nơi này hai ngày nữa rồi mới trở về nhà bố mẹ.
Gia Linh gật đầu, thuốc khử trùng ngấm trên từng thớ da thịt lạnh lẽo. Cô đau đến mức bặm cả môi. Một lát sau, miệng vết thương cảm giác khá hơn, dì Năm đem đồ thu dọn lại đứng lên: “Linh à, thay quần áo rồi xuống ăn cơm tối đi. Đã lâu rồi con chưa ăn tối ở nhà. Nhìn con trông như gầy đi rất nhiều nên dì đã chuẩn bị nhiều món con thích đây này.”
Gia Linh đợi thuốc khô, thay quần áo ở nhà sau đó tuỳ ý khoác áo xuống lầu. Bên bàn ăn, Lâm Tuấn cùng Đạt Nhân đang nói gì đó, sắc mặt cũng không tốt, thấy cô xuống chỉ là khẽ liếc mắt rồi không nói gì.
Dì Năm đã đem thức ăn bưng lên bàn. Gia Linh khẩu vị cũng không khá lắm, cô gẩy gầy cơm trong chén, Lâm Tuấn ngồi ở bên cạnh cô, lúc ăn cơm, gắp cá thả vào trong chén của cô. Gia Linh liếc nhìn, vùi đầu ăn. Cô rất ít khi gắp thức ăn, chỉ đơn giản là ngồi ngẩn ngơ nhìn cơm trong bát suốt bữa ăn. Lâm Tuấn dĩ nhiên phát hiện, thỉnh thoảng lại đem đồ ăn gắp vào chén của cô.
Gia Linh cũng không kén ăn, anh gắp gì cô ăn cái đó. Tay cũng không buồn chạm đến những món từ trước giờ cô từng thích ăn.
Dì Năm cầm cái mâm đi tới, trong mỗi dĩa đều có nhiều món ăn khác, sau bữa cơm tối thì dì chuẩn bị mang lên.
Đạt Nhân ăn cũng rất nhiều, bộ dạng lúc này trông thật khác với sự từ tốn của vị bác sĩ thường ngày. Anh ta vừa ăn vừa mở lời trước: “Mặt của cô ấy vẫn là nên đi bệnh viện xem sẽ tốt hơn. Sự bình phục còn liên quan đến việc phẫu thuật thẩm mỹ nữa. Cho dù cô ấy liên tục từ chối nhưng tốt nhất vẫn nên tiến hành sớm, tôi không dám chắc sẽ hồi phục như bản cũ nhưng có thể cứu vãn bao nhiêu thì hay bấy nhiêu.”
Gia Linh ngồi bên cạnh đều nghe rõ mồn một những lời Đạt Nhân nói. Cô biết rõ Mai Trang lo lắng cái gì, gương mặt này cô ấy từng lấy làm kiêu ngạo. Huống hồ, cho dù phẫu thuật thẩm mỹ kỹ thuật tiên tiến vẫn có thể lưu lại sẹo. Điều đó cũng không thể tránh được nên cô ta càng lựa chọn sự trốn tránh và không muốn đối mặt. Chuyện này, với gia đình cô vẫn đang được giữ kín nhưng cũng chỉ là giấy bọc lửa không lừa nổi qua mấy ngày.
Trên lầu truyền đến tiếng chén dĩa bị vỡ, Gia Linh vẫn bình thản ăn cơm. Lâm Tuấn cùng Đạt Nhân liếc mắt nhìn nhau, cũng không lâu lắm liền thấy dì Năm vội vã bước xuống: “Lâm Tuấn, Mai Trang không chịu ăn cơm.”
Gia Linh cũng không có biểu hiện gì là bất ngờ. Cô nghiêng đầu, đảo ánh mắt thoáng nhìn về phía Lâm Tuấn.
Đọc nhanh nhất tại Nhayho.com I Đọc nhanh nhất tại Nhayho.com
Cô cho là anh sẽ đứng dậy đi lên, lại không nghĩ tới anh vẫn là tự nhiên ngồi ăn cơm, nhìn về phía dì Năm nói: “Không ăn thì không ăn, dì cũng ngồi xuống ăn đi.”
“Vâng.” Dì Năm cũng nhìn anh bằng ánh mắt khó hiểu. Sắc mặt Lâm Tuấn không đổi, nghiêng đầu sang phía Đạt Nhân nói khẽ.
Gia Linh sau khi cơm nước xong lên lầu trước. Vừa đu đến cửa đã nghe chuông điện thoại di động vang lên, cô cầm lấy vừa nhìn thấy là Minh Huy, liền vội vàng nghe: “Minh Huy? Là anh?” Tiếng nói rất nhỏ, đưa tay đem khoá phòng ngủ lại, rón rén đi tới ban công.
“Linh, thật xin lỗi đã để em phải lo lắng.”
Gia Linh tay phải cầm điện thoại, sắc mặt trầm xuống: “Nói như vậy, chuyện của Mai Trang…”
“Không, tôi không làm. Chỉ là đã chứng kiến.” Minh Huy trả lời dứt khoát: “Hôm đó tôi thấy cô ta bị đám người chặn lại. Linh, chuyện này không phải là không liên quan đến tôi vì căn bản bản thân chứng kiến toàn bộ nhưng lại hèn nhát không bước ra. Mặc dù biết đó là vợ chưa cưới của anh mình. Linh, tôi thật tồi tệ phải không?”
“Minh Huy…” Gia Linh vội vàng cắt ngang: “Anh đừng cố dằn vặt như vậy. Chuyện này cơ hồ không phải ai cứ đứng ra là có thể giải quyết được.”
“Nhưng dù sao sự tội lỗi vẫn luôn ám ảnh tôi rất nhiều. Có lẽ tốt nhất em vẫn nên ít gặp mặt vẫn tốt hơn nếu không Lâm Tuấn sẽ nghi ngờ em mất.” Giọng Lâm Huy trong điện thoại vô cùng u ám, khàn khàn gằn từng chữ.
“Anh đừng nói vậy. Anh đơn giản cũng chỉ là bất quá không làm được gì. Minh Hoàng sẽ hiểu mà! Anh ấy luôn là người biết nhìn về nhiều phía, không vì điều này mà giận anh đâu. Tôi cũng tin tưởng anh. Còn về chồng tôi, tôi hiểu anh ấy. Anh ấy không như những gì lời người bàn tán đâu, về khoản này anh không cần lo.”” Gia Linh không ở bên cạnh chỉ đơn giản ra sức nói những lời an ủi một cách nghẹn ngào.
Gia Linh vừa dứt lời, đầu dây bên kia im lặng một chút sau đó buông lời: “Đời này, ai có em đều xem như là một người may mắn!” Nói xong, liền cúp điện thoại.
Gia Linh chậm chạp đem điện thoại rời xa khỏi tai, thẫn thờ đứng ở ban công thật lâu. Vết thương bên ngoài mắt cá chân truyền đến cảm giác đau đớn. Cô đem hai tay cho vào trong túi quần, trở lại phòng ngủ, chuẩn bị đi xuống lầu một chút.
Lâm Tuấn cùng Đạt Nhân không có ở đây, ngay cả dì Năm cũng không. Gia Linh lấy chén nước ấm rồi ngồi trên ghế ở phòng khách, mở TV trong vô thức.
Cô bình thường đều rất thích xem chương trình nhưng hôm nay quả thực không hề có tâm trạng. Vừa lúc chuyển kênh đang chiếu về người sống thực vật khiến cô đặt điều khiển xuống, co hai chân lại ngồi trên ghế.
Bên trong, người dẫn chương trình vang lên tiếng nói hùng hồn mơ hồ như có thể xuyên thấu qua màn hình truyền đi ra ngoài. Hơn nữa, cô cảm giác như có người đang nhìn mình từ phía sau. Giác quan thứ sáu đánh thức cô, Gia Linh bắt đầu toát mồ hôi lạnh, đặc biệt là phòng khách nay trống rỗng, thanh âm ở bên trong dồn dập vang đi rất lớn.
Gia Linh nghiêng người đứng dậy, cầm điều khiển từ xa, ngón tay mới vừa ân lên liền cảm thấy sau lưng có cái gì đó đang nhìn chằm chằm vào cô. Không chút nghĩ ngợi nghiêng đầu quay lại, thấy Mai Trang mặc đồ ngủ màu trắng, không nhúc nhích đứng ở sau lưng cô. Nửa bên mặt bị tóc quăn che khuất, sắc mặt cô tái nhợt, khoảng cách rất gần Gia Linh. Điều đó khiến vết sẹo do dao tạo nên hiện lên rõ. Trong phút chốc, Gia Linh suýt nữa bị hù đến sợ mặc dù cô không phải là người mê tín nhưng nửa đêm thấy cảnh này vẫn không thể đứng tim.
Mai Trang vòng qua ghế, đối diện với Gia Linh: “Thấy bộ dạng này của tôi, cô nhất định vui vẻ lắm nhỉ?”
Tầm mắt coi nâng lên, điều chỉnh lại sắc mặt, bình tĩnh nói: “Mai Trang, không ai mong muốn thấy tình cảnh như vậy.”
“Chuyện này, có liên quan tới cô sao? Nói không chừng chính là cô tìm người đối phó với tôi, cô vì sợ rằng không diệt cỏ tận gốc sẽ ăn ngủ không yên. Cô cướp đi chồng chưa cưới của tôi, giờ còn phá hủy tôi, rốt cuộc cô muốn cái gì? Là anh ấy sao?”
“Cái miệng của cô quả nhiên thở ra toàn những lời thối tha. Tích chút đức để dành sau này đu!” Gia Linh mặt lộ vẻ chán ghét: “Tôi tin tưởng nhân quả báo ứng. Cô không thấy chẳng là mình đang bị trả giá lại sao? Vậy nên từ nay trở đi cố gắng bắt đầu sống cuộc sống thật tốt đi!”
“Hừ!” Mai Trang mặt lộ vẻ châm chọc, cô vén tóc dài lên, lộ ra vết thương màu đỏ sâu: “Cô nhìn đi! Có phải rất kinh khủng không? Bị rạch một vết dao như vậy, cô cho rằng tôi có thể một lần nữa bắt đầu cuộc sống lại hay sao? Gia Linh, tại sao cô lại xuất hiện cơ chứ? Lúc ấy không có cô, tôi cùng Minh Hoàng rất vui vẻ, hiện tại mọi thứ như thế này cũng là cô tạo thành. Nếu muốn báo ứng thì người đầu tiên phải nhận chính là cô.”
Gia Linh nhìn ra được, tinh thần cô ta bị kích động rất lớn, ở cách đó không xa chú cún của cô đang đi về mình, đi ngang qua Mai Trang lại bị cô ta đá văng ra, lăn mạnh mấy vòng sau đó kêu rên không dứt.
“Cô!” Gia Linh chau mày lại, vừa muốn đứng dậy lại bị Mai Trang lấy con dao gọt trái cây trên bàn trà hướng về phía Gia Linh: “Ngồi xuống!”
“Cô muốn như thế nào đây?” Tiếng chó lại kêu, bộ dạng rất khó chịu. Nó nằm sát mặt đất bụng hướng lên chân Gia Linh. Mai Trang nhắm thẳng mũi dao sáng loáng về phía cô, ánh mắt ghen ghét trở nên bình tĩnh nhưng vẫn để lộ tia yếu đuối: “Gia Linh, cô rời khỏi anh ấy được không? Tôi thật sự yêu anh ấy, cô chẳng phải đã có Lâm Tuấn rồi sao? Tại sao lại phải cứ cùng tôi tranh giành? Cô đi đi được không? Không có cô chúng tôi nhất định sẽ hạnh phúc, cô mau trả anh ấy cho tôi…”
Mai Trang nói xong lời cuối cùng, khóc nấc lên. Cánh tay cầm dao đang run rẩy, bộ dạng cả người trông yếu đuối, làm người ta thật rất muốn che chở.
Gia Linh chạy qua ôm chú cún của mình, một cú đá ban nãy rất nặng. Trước kia con chó nhỏ rất thích vui đùa giờ thì im lặng mà rên ư ử trong lòng cô. Cô giận giữ nhưng bên ngoài vẫn tỏ ra bình tĩnh: “Tôi đã nói với cô bao nhiêu lần rồi, tôi chưa từng có cùng cô tranh giành cái gì. Anh ấy nếu là của cô thì cho dù người khác có muốn tranh giành cũng không không thể đoạt được.”
“Nói như vậy, là cô không muốn phải không?” Mai Trang cắn răng, tâm tình kích động, bắt đầu xuất hiện nhiều hành động vung vẩy khác thường: “Nhưng tôi không còn cái gì nữa, tôi chỉ đợi anh ấy về mà cô còn muốn chiếm đoạt anh ấy? Gia Linh đây chẳng phải cô đang cố tình ép chết tôi sao?”
Gia Linh không nói lung tung thêm bất cứ điều gì nữa, dù sao tâm trạng của cô ta bây giờ khá bất ổn. Không phải là cô sợ, dù sao đây cũng là nhà cô, tột cùng cô ta cũng không dám làm loạn. Chỉ đơn giản là cô cảm thấy Mai Trang thật đáng thương.
Quả thật cô vô cùng ngạc nhiên về tình yêu mà cô ta dành cho Minh Hoàng. Nhưng chỉ dừng lại ở ngạc nhiên mà thôi, vì đơn giản cô không thể nào cảm thán về một tình yêu điên cuồng như vậy được. Mai Trang đã quá điên loạn để chiếm hữu giành tình yêu một cách độc đoán như vậy. Điều đó trong tình yêu là cấm kỵ, nó chỉ khiến đối phương cảm thấy ngột ngạt và rời đi mà thôi.
Đằng này Minh Hoàng, anh ấy là người ôn nhu như nước làm sao có thể chấp nhận được sự cuồng dã của cô ta cơ chứ. Suy cho cùng bi kịch xảy ra cũng vì cô ta mà thôi!
Tại cửa lúc này truyền đến tiếng động, sau đó là tiếng nói, giờ cô mới khẽ buông lỏng. Lâm Tuấn đã quay trở lại.
Mai Trang nắm chặt dao trong tay, nhìn Gia Linh một chút, ánh mắt chuyển hướng về phía cửa, tay phải cô năm ngón tay nắm chặt, khoé miệng mỉm cười một cách quỷ quyệt. Gia Linh chỉ thấy cô ta đưa tay lên, nhân tiện đưa dao cắt cổ tay.
Gia Linh ngạc nhiên không ngừng, nụ cười trước khi đưa tay lên của cô ta thật sự khiến cô ám ảnh. Cô cảm nhận được