Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận (Full) - Chương 418
Nhảy hố truyện: Tình yêu của anh tôi không dám nhận-Kiều Phương Hạ
- Tác giả: Chi Chi
- Thể loại: Ngôn tình-Ngược
Chương 418:Lòng dạ như rắn rết
Kiều Phương Hạ thật sự không thể hiểu nổi, cô không hiểu tại sao, tại sao trong lòng của một người có thể cùng lúc chứa được hai người chứ?
Anh phải bảo vệ Kiều Diệp Ngọc, vậy cô thì sao? Cô được xem như là cái gì?
Những việc Kiều Diệp Ngọc làm ra với cô, đều là những thứ cô đáng phải chịu đựng à? Kiều Phương Hạ lại lùi về sau một bước, chân sau đột nhiên chạm được một vật.
Cô cho là đã đụng phải người khác, ngay sau đó quay đầu lại nói lời xin lỗi: “Xin.. Lời vừa mới ra khỏi miệng đã nhìn thấy người ngồi trên xe lăng phía sau lưng mình chính là Kiều
Diệp Ngọc. “Chị, chúng ta nói chuyện một chút đi.” Kiều Diệp Ngọc nhìn cô, mỉm cười với cô rồi nhẹ giọng nói.
Kiều Phưcng Hạ nhìn cô ta rồi nặng nề nói: “Giữa hai chúng ta không có gì để nói cả.”
Kiêu Diệp Ngọc chỉ cười rồi nhìn chăm cô: “Em bây giờ chẳng qua chỉ là một kẻ tàn tật, là đồ bỏ đi mà thôi, có gì mà chị phải sợ chứ? Nói một chút đi, về việc của Đình Tuan.”
Trên sân thượng của bệnh viện.
Kiều Diệp Ngọc ngồi trên xe lăn, đưa tay ra đón bông tuyết trên trời đang chậm rãi rơi xuống, lạnh đến nổi gò má ửng hồng, nổi bật trên gương mặt nhỏ nhắn trắng bệch, nhìn thấy có hơi ốm yếu.
Kiều Phương Hạ đứng ở bên cạnh cửa sắt của sân thượng, im lặng không lên tiếng, lạnh lùng nhìn chằm chằm cô ta.
Cô không phải đến đây để học hỏi Kiều Diệp Ngọc làm sao để khiến người ta yêu thích, cô chỉ cần nhìn thấy gương mặt của Kiều Diệp Ngọc thì đã có cảm giác buồn nôn.
Mặt mày đẹp đẽ, lòng dạ lại như rắn rết.
Kiều Diệp Ngọc thình lình quay đầu, liếc nhìn Kiều Phương Hạ, nhẹ giọng hỏi cô: “Chị, chị có còn nhớ hay không, có một năm vào mùa đông, tuyết cũng rơi nhiều như vậy, chúng ta cùng nhau lên núi trượt tuyết, Đình Tuấn cũng đi cùng.”
Kiều Phương Hạ không lên tiếng mà chỉ nhìn cô ta, đáy mắt thoáng hiện lên mấy phần lạnh lùng và không kiên nhẫn.
Cô tất nhiên nhớ rồi.
Kiều Diệp Ngọc thấy cô không nói lời nào, chỉ tự lẩm bấm nói: “Lúc trời tối chúng ta cùng nhau đi trượt tuyết, chị không cấn thận mà ngã té, không biết đã trượt tới cổng rãnh nào khiến bị treo chân” “Mọi người chúng em cùng không biết chị đã ngã ở đâu, gọi chị thì chị cũng không trả lời. Đêm hôm khuya khoắt, tất cả mọi người đều ra ngoài tìm chị.
Kiều Diệp Ngọc không nói thì thôi, vừa nhắc tới chuyện này, Kiều Phương Hạ lại nhịn không được mà cười khẩy.
Giày của cô bị người ta động tay động chân, mới không chịu sự điều khiển mà rơi vào trong rãnh sâu. Cô té vào trong rãnh sâu, đụng vào trán nên bị ngất một lúc lâu, thế nên mới không thể liên lạc được với mọi người.
Cô vẫn luôn biết chuyện này là do Kiều Diệp Ngọc làm.
Chỉ là do lúc đó máy giám sát không có phát triển như bây giờ, cô biết rằng vị trí của mình trong lòng mọi người lúc bấy giờ, cho dù cô có nói là do Kiều Diệp Ngọc làm thì cũng sẽ chẳng có ai tin tưởng, cho nên không nói cũng chả sao. “Có chuyện thì nói, tôi không có đủ
sự kiên nhẫn để tán gẫu với cô.” Cô bĩu môi, trầm giọng nói.
Nhưng Kiều Diệp Ngọc vẫn đang đắm chìm trong sự việc kia, giống như không nghe được Kiều Phương Hạ đang nói gì, tiếp tục nhẹ giọng nói: “Em nhớ được, lúc đó Đình Tuấn cũng lo lắng muốn phát điên, một mình anh ấy càng tìm càng xa, tách ra khỏi mọi người. Kết quả, không may gặp phải một trận tuyết lở.” “Lúc đó em thật sự rất lo lắng cho anh ấy mà lặng lẽ đi theo sau lưng anh ấy cách đó không xa, thì đúng dịp thấy được anh ấy bị tuyết lở chôn vùi, sau đó em đã đến cứu anh ấy
Kiều Diệp Ngọc cùng với Lệ Đình Tuấn ở trong núi bị vây hơn một ngày mới ra ngoài được, cũng không ai biết hai người bọn họ trong lúc đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Trước khi bọn họ ra ngoài, Kiều Phương Hạ đã được Lệ Quốc Chiến tìm ra, chỗ cô xảy ra chuyện cách đường trượt tuyết không xa, sau khi Lệ Quốc Chiến xem hết tất cả máy giám sát, chắc chắn Kiều Phương Hạ đang ở cách đó không xạ thì tìm thấy được cô.
Sau đó bởi vì Lệ Đình Tuấn không hề nhắc tới chuyện này cho nên mọi người cũng không nhắc lại nữa. Nhưng Kiều Phương Hạ nhớ rất rõ ràng.
Kiều Diệp Ngọc nói đến đây, nở một nụ cười bình tĩnh với Kiều Phương Hạ, hỏi cô: “Chẳng lẽ chị không cảm thấy rằng kể từ lúc đó trở đi, Đình Tuấn đối xử với em khác hẳn sao?”
***
Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Đọc truyện Tình yêu của anh tôi không dám nhận. Cập nhật nhanh nhất trên nhayho.com
Các bạn vào group facebook để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!