Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận (Full) - Chương 478
Nhảy hố truyện: Tình yêu của anh tôi không dám nhận-Kiều Phương Hạ
- Tác giả: Chi Chi
- Thể loại: Ngôn tình-Ngược
Chương 478: Già mà không nên nết
Kiều Phương Hạ giật mình, lập tức quay đầu lại nhìn về nơi có giọng nói truyền đến
Sau khi nhìn một vài lần cô mới nhận ra, người lớn tuổi với mái tóc hoa râm, là thầy Lưu chủ nhiệm lớp mười hai của cô.
Ông Lưu bước ra từ trong đám người, ân cần hỏi Kiều
Phương Hạ: “Còn nhớ thầy không? Thầy là chủ nhiệm lớp mười hai của em, thầy Lưu.
Kiều Phương Hạ ngạc nhiên gật đầu, nói lớn: “Thầy Lưu. Thầy còn nhớ em sao?” “Mặc dù thầy làm chủ nhiệm lớp em hơn nửa năm, nhưng em và Đình Tuấn, đều là niềm tự hào của thầy, thầy rất hài lòng về học sinh của mình, sao có thể quên em được?” Thầy Lưu vui cười trả lời. “Thầy luôn cảm tiếc nuối về lần đó, cho đến tận bây giờ thấy và các thầy cô giáo khác trong trường vẫn thường nhắc đến em, nói rằng nếu lần đấy em không đi, với thành tích của lần thi thứ hai đó, thì em có thể được giới thiệu vào các trường đại học hàng đầu trong nước mà không cần phải trải qua kỳ thi tuyển sinh đại học!” “Mặc dù lần thi thử đầu tiên em không phát huy được năng lực vốn có, nhưng vẫn đứng thứ hai toàn trường, thành tích đó đủ để chứng minh năng lực của em!”
Kiều Phương Hạ nhìn ông Lưu, không nói gì
Bởi vì lần đó cô cố tình làm bài không tốt, trong môn Toán cô đã cố ý viết sai một số liệu ở câu hỏi cuối cùng, bị trừ mười điểm.
Nếu như khi đó cô đứng nhất toàn trường, thì sẽ nắm chắc suất duy nhất để vào viện mỹ thuật Đại học Thanh Hải, nhưng cô không muốn rời khỏi thành phố Hạ Du, không muốn rời xa Lệ Đình Tuấn, cô muốn đến đại học Quốc Hồ nơi mà Lệ Đình Tuấn đã tốt nghiệp.
Ông Lưu đi đến trước mặt Kiều Phương Hạ, dáng người không cao bằng Kiều Phương Hạ khi đi giày cao gót, nhưng khuôn mặt lại vô cùng nghiêm túc chắn trước mặt cô bảo vệ cô, nói với người nhà họ Lệ: “Kỳ thi thử thứ hai là kỳ thi quan trọng nhất trước kỳ thi tuyển sinh đại học, toàn bộ quá trình thi, tất cả các học sinh đều được đối xử bình đẳng như nhau, được sắp xếp nghỉ ngơi tại một khách san.” “Trong ba ngày này, tất cả điện thoại đều tịch
được sắp xếp nghỉ ngơi tại một khách san.” “Trong ba ngày này, tất cả điện thoại đều tịch thu về chỗ tôi, em ấy có thể liên lạc được với ai?” “Hơn nữa bây giờ những ghi chép về kỳ thi thử thứ hai vẫn còn lưu trên hồ sơ máy tính, nếu như mọi người không tin thì có thể đi kiểm tra, kết quả thi, cái này có thể làm giả được sao?”
Từng câu từng chữ ông Lưu dùng để biện minh cho Kiều Phương Hạ, tất cả đều vô cùng đanh thép, mạnh mẽ, không thể chấp nhận được việc bị người khác hoài nghi
Mọi người đều không thể ngờ, sự việc lại phát triển theo chiều hướng như vậy.
Đám người xung quanh lặng ngắt như tờ, mọi ánh mắt đều dồn về phía ông Lưu và Kiều Phương Hạ. “Em ấy bị oan. Em ấy đã chịu oan uổng bốn năm rồi, cho đến tận bây giờ, em ấy chỉ muốn bày tỏ lòng hiếu thảo với người mà em ấy kính trọng, vậy mà lại bị các người sỉ nhục! Tôi cảm thấy buồn và oan ức thay cho em ấy!”
Ông Lưu nói xong, nhìn chằm chằm vào Lệ Đình Tuấn nói tiếp: “Đình Tuấn, em cũng được xem là một trong những người nổi bật trong hàng mấy chục khóa học sinh thầy đã dạy! Sao lại chui đầu vào ngõ cụt không thoát ra được thế?” “Em khiến thầy quá thất vọng!” ủng hộ
Lệ Đình Tuấn chỉ im lặng không nói gì, nhìn Kiều Phương Hạ đang ở phía sau ông Lưu, không đưa ra bất kỳ lời bào chữa nào.
Một khi anh lên tiếng, điều đó đã là không công bằng rồi.
Cho dù hôm nay ồng Lưu có chỉ vào mũi anh mắng chửi anh thậm tệ, anh cũng sẽ không mở miệng nói một lời nào.
Ông Lưu lại nói với Lệ Kiến Đình: “ông Lệ, ông cũng không lớn hơn tồi là mấy, trước đây ở thành phố Hạ Du ông cũng là nhân vật có tiếng tăm, bây giờ lại muốn để việc một người bị chịu oan ức như vậy làm mất đi nhân cách cao quý của mình!” Lệ Kiến Đình bị ông Lưu chỉ trích đến nỗi mặt mày tái mét, cau mày hỏi ngược lại: “Chuyện nhà người ta thì có liên quan
gì đến ông? Ai mượn ông lo chuyện bao đồng?”
Ông Lưu vô cùng bất mãn trả lời: “Tôi chỉ nói sự thật mà thôi! Tôi không thể đứng nhìn đám người các người bắt nạt một cô gái nhỏ bé được “Là mẹ em ấy sai, cuộc đời em ấy đã bị mẹ của mình hủy hoại rồi! Tại sao các người lại đổ toàn bộ trách nhiệm lên đầu của em ấy? Không thấy hổ thẹn sao?” “Đúng vậy. Có một vài người già rồi mà không nên nết, lại còn đứng trên đỉnh cao đạo đức mà đi chỉ trích người khác, tôi thấy, đây mới là chuyện nực cười nhất. Trong đảm người, bỗng nhiên có tiếng người cười, phụ họa cho lời nói.
***
Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Đọc truyện Tình yêu của anh tôi không dám nhận. Cập nhật nhanh nhất trên nhayho.com
Các bạn vào group facebook để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!