Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận (Full) - Chương 491
Nhảy hố truyện: Tình yêu của anh tôi không dám nhận-Kiều Phương Hạ
- Tác giả: Chi Chi
- Thể loại: Ngôn tình-Ngược
Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Chương 491: Chán ghét
Hai người cách nhau một hàng rào rồi nhìn nhau một hồi lâu, nói: “Thì tính làm sao? Anh nói cho tôi biết cái gì mà lừa gạt buôn bán? Nhà họ Hứa của chúng tôi lừa gạt buôn bán phụ nữ từ khi nào?” “Trong lòng cậu tự biết” Lệ Đình Tuấn lạnh lùng trả lời. Lúc này đầu óc của Hứa Phi Phàm bỗng nhiên phản ứng trở lại, Lệ Đình Tuấn đang ám chỉ việc hôm trước xảy ra ở nhà họ Lệ hay sao. “Không phải là anh nghĩ là Phương Hạ muốn đi căn cứ đấy chứ?” Hứa Phi Phàm nhíu chặt mày lập tức hỏi ngược lại người gây sự.
Lệ Đình Tuấn hơi rũ mắt xuống. “Nói anh đầu óc đơn giản là quá đúng rồi!” Hứa Phi Phàm cười nhạo nói: “Nếu như cô ấy phải đi, buổi sáng hôm qua phải đi theo bố tôi rồi!”
Hứa Phi Phàm nói hai câu này ra, hình như đã đánh thức Lệ Đình Tuấn một chút. Trong nháy mắt anh giật mình tại chỗ.
Đúng vậy, nếu như Kiều Phương Hạ đã đưa ra quyết định thì vào buổi sáng hôm qua phải rời đi cùng với Hứa Minh Tâm rồi chứ, tại sao lại không mang Kiều Phương Hạ cùng đi?
Anh quay đầu lại, ngước mắt nhìn lên trên lâu. “Thật sự là cô ấy đang ngủ, tin hay không thì tùy cậu. Lệ Đình Tuấn nói xong, xoay người đóng cửa mặc kệ cho Hứa Phi Phàm tiếp tục thở hổn hển mắng chửi anh ở bên ngoài.
Lại một lần nữa khi anh bưng tổ chảo lên lầu, quả nhiên là Kiều Phương Hạ đã tỉnh lại, cô năm trên giường trợn tròn mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Kiều Phương Hạ cũng không phải là kẻ điếc, cho dù là bị hôn mê thì cũng bị Hứa Phi Phàm đánh thức. Vừa rồi tất cả những lời nói của bọn họ, cô cũng đã nghe được.
Lệ Đình Tuấn ngước mắt nhìn cô, yên lặng không lên tiếng kéo chiếc ghế dựa lại gần giường rồi ngồi xuống. Kiều Phương Hạ xem như anh không tồn tại, mệt mỏi nhằm chặt mắt lại.
Cả người cô mềm nhũn, không có chút sức lực, muốn di chuyển ngón tay cái cũng phải dùng hết toàn bộ sức lực của bản thân mình.
Cô nghĩ rằng mình không muốn tiếp tục ồn ào với Lệ Đình Tuấn nữa, nên một câu cũng không thèm nói với anh.
Lê Đình Tuấn ngồi ở bên cạnh giường, im lặng nhìn cô, sau một lúc, đưa tay đặt bát cháo ở bên cạnh tủ đầu giường, đứng dậy tới gần cô.
Kiều Phương Hạ vô thức nhíu mày, dường như cảm thấy rất chán ghét đối với việc anh sắp đụng vào người mình vậy. Bàn tay của Lê Đình Tuấn đưa ra một nửa, cứng ngắc rồi hạ xuống.
Sau đó, lại tiếp tục động tác vừa rồi, rút ra một cái gối thừa ở bên cạnh, nâng bá vai của Kiều Phương Hạ dày, kể vào vai của Kiều Phương Hạ, đế cho đầu của cô có thể cao hơn một chút, như thể cũng có thể dễ dàng ăn uống hơn.
Kiều Phương Hạ tùy ý để cho anh đùa giỡn.
Lệ Đình Tuấn làm xong tất cả rồi lại nâng bát cháo lên, kéo ghế dựa lại gần có thêm một chút, nhẹ nhàng thổi cháo cho bớt nóng, đưa muỗng tới bên miệng của Kiều Phương Hạ.
Hầu như đã hai ngày rồi Kiều Phương Hạ không có ăn cơm, ngửi thấy mùi cháo trắng chà bồng, lúc này đã đói đến mức dạ dày có chút run rấy rồi.
Cô yên lặng vài giây, vẫn hé miệng ra, ngậm vào muỗng cháo.
Cháo có độ ấm vừa phải, chỉ hơi nóng, bát cháo rất nhanh đã thấy đáy. “No chưa?” Lệ Đình Tuấn đế bát sang một bên, giúp Kiều Phương Hạ lau khỏe miệng, nhẹ nhàng hỏi cô: “Còn muốn ăn cái gì nữa không?”
Kiều Phương Hạ không lên tiếng, xoay người một cái rồi đưa lưng về phía Lệ Đình Tuấn, ngày hôm qua anh đòi hỏi quá mức, hơn nữa còn sốt cao khiến cho toàn thân bủn rủn đầu óc choáng váng mệt mỏi, chỉ ngồi trong chốc lát đã khiến cho cô hết sức khó chịu.
Lệ Đình Tuấn lẳng lặng nhìn chằm chằm bóng dáng của cô vài lần, Kiều Phương Hạ đã không được ăn gì trong thời gian dài, bỗng nhiên ăn nhiều quá cũng không tốt, anh cũng không có ép nữa, đứng dậy, không một tiếng động nào bưng bát cháo còn thừa lên ăn sạcl sẽ, rồi lại thu dọn bát đũa.
Vào lúc rời khỏi cửa, quay đầu lại nhìn Kiều Phương Hạ thì thấy cô đang nhắm mắt giống như đang ngủ vậy. Anh yên lặng không phát ra tiếng đóng cửa lại, không quấy rầy nữa để cho cô nghỉ ngơi.
Vào lúc xuống lầu thì Võ Nhật Huy đang đứng ở ngay chỗ cầu thang và hci cúi đầu. “Hứa Phi Phàm đã đi rồi.” “ừ’ Lê Đình Tuấn để bát đũa vào bồn rửa chén, không nhanh không chậm buộc tạp dề vào eo, cầm lấy chân giò hun khói và cắt, tính nấu một nồi canh nguyên chất để cho Kiều Phưcng Hạ ăn vào bữa tối tiếp theo, “ở bên kia cũng đã thăm dò nhà họ Hứa kĩ càng rồi, quả thật Hứa Minh Tâm cũng không có suy nghĩ muốn dẫn cô chủ theo. Võ Nhật Huy đi tới cửa phòng bếp, tiếp tục thấp giọng nói.
***
Đọc truyện Tình yêu của anh tôi không dám nhận. Cập nhật nhanh nhất trên nhayho.com
Các bạn vào group facebook để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!