Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận (Full) - Chương 497
Nhảy hố truyện: Tình yêu của anh tôi không dám nhận-Kiều Phương Hạ
- Tác giả: Chi Chi
- Thể loại: Ngôn tình-Ngược
Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Chương 497: Lặp lại hơn trăm lần
Mấy giây sau, vòng tay ôm chầm lấy cồ của anh cũng nới lỏng rồi.
Kiều Phương Hạ tiếp tục đi lên trên lầu, cũng không quay đầu nhìn anh thêm một cái.
Lệ Đình Tuấn im lặng đứng im tại chỗ, nhìn cô đi lên lầu, nhìn cô đi vào phòng, đóng cửa lại.
Phó Nhiên từ ngoài cửa bước vào, nhìn thấy Lệ Đình Tuấn đứng im ngay dưới cầu thang như khúc gỗ, cứ như đá vọng phu vậy, bước lên phía trước đến bên cạnh anh, thấp giọng hỏi:
“Lại cãi nhau rồi à?”
Lệ Đình Tuấn đưa mắt nhìn anh ta một cái, im lặng không nói gì. Vừa dọn dẹp chén đĩa, vừa đi vào phòng bếp. “Bị câm rồi hả?” Phó Nhiên khẽ cau mày.
Mỗi lần hai người này cãi nhau, nếu không phải là náo loạn trời đất, thì sẽ là quậy cho người bên cạnh không được yên ổn, đây là lần đầu im lặng như vậy.
Trong chỗ giải trí của người giàu.
Lệ Đình Tuấn ngồi trên sô pha, lắc nhẹ ly rượu trên tay. Lúc xã giao, Lệ Đình Tuấn rất ít khi uống rượu, cho dù có uống, cũng chưa bao giờ uống say, bình thường những đối tác làm ăn cũng ít có ai dám chuốc rượu Lệ Đình Tuấn.
Đêm nay, lần đầu tiên Lệ Đình Tuấn uống hết ly này đến ly khác, tuy rằng độ mạnh của rượu vang đỏ không lớn, nhưng lại dễ say. Bên đối tác bàn chuyện với Lê Đình Tuấn cũng sắp xong rồi, nhìn thấy Lệ Đình Tuấn uống gần hết một chai rượu, liền biết nhất định là tâm trạng của Lệ Đình Tuấn hôm nay không được tốt lắm.
Đầu thất của Lệ Quốc Chiến vừa qua, Lệ Đình Tuấn vừa mất cha, mọi người cũng có thể đoán ra được, có lẽ Lệ Đình Tuấn là nguyên nhân dẫn đến cái chết của Lệ Quốc Chiến, ngồi bên cạnh dè dặt từng li từng tí mà nở nụ cười, thở mạnh, cũng không dám hỏi thêm tiếng nào, sợ nói một hồi sẽ làm mất chuyện kinh doanh mấy tháng vào lúc này.
Đột nhiên có người ở phía ngoài mở cửa phòng ăn khách sạn, có mấy cô gái ăn bận hở hang, thân hình nóng bỏng bước vào. “Giám đốc Trần, hôm nay mấy cô này.” quản lý của chỗ giải trí cũng đi theo vào trong, cười híp mắt định giới thiệu với giám đốc Trần.
Giám đốc Trần bên phía đối tác thấy vậy, vẻ mặt liền thay đổi, đứng dậy thấp giọng nói: “Hỗn láo! Ai cho các người vào đây? Không thấy anh Lệ ở đây sao? Có chút quy tắc cũng không hiểu!”
Vừa nói, vừa quay đầu theo bản năng nhìn về phía Lệ Đình Tuấn đang ngồi sát bên cạnh cửa sổ. Lệ Đình Tuấn chỉ liếc nhìn bọn họ một cái, vẻ mặt điềm tĩnh, không nói tiếng nào.
Quản lý nhìn thấy Lệ Đình Tuấn cũng ở đây, đột nhiên bị dọa đến im bặt.
Vốn dĩ khi anh ta nhìn hóa đon thuê phòng ngày hôm nay thì phòng này do giám đốc Trần thuê, bình thường giám đốc Trần hay đến đây, quản lý biết sở thích của giám đốc Trần, bởi vậy mới gọi người đến. Trong phòng đột nhiên im ắng trở lại, chỉ còn tiếng nhạc trong máy phát vẫn tiếp tục vang lên.
Lệ Đình Tuấn nhìn mấy cô gái đó một cái, hồi lâu sau mới thấp giọng nói: “Các người cứ chơi phần các người đi. Lúc này mọi người mới thở phào nhẹ nhõm, sau khi đám người giám đốc Trần chọn người xong thì liền bảo quản lý đi ra ngoài. Nhớ đọc truyện tr*ên
Bởi vì có Lệ Đình Tuấn ở ngay bên cạnh, nên cũng không thể chơi bời quá đà, chỉ có thế mở tivi hát karaoke. Mấy người mà Lệ Đình Tuấn dẫn đến tiến hành thương lượng ký hợp đồng với mấy người giám đốc Trần, cũng ký gần xong rồi, đứng dậy đi đến bên cạnh Lệ Đình Tuấn, thấp giọng nói gì đó.
Lệ Đình Tuấn lúc này đang nhìn vào một cô gái xinh đẹp đang ngồi trên ghế đấu cao trước mặt, cất tiếng hát dịu dàng hát một bài hát của mấy năm về trước: “Chúng ta đều thiếu chút thiên phú trong chuyện yêu nhau
Bởi vậy mới té ngã bị thương khắp người như thế cần phải có một bài học kiệt sức, đau đớn, và đầy nước mắt
Mới biết được ta cần buông bỏ thứ gì
Chúng ta đã phí hoài bao nhiêu duyên phận
Mới phát hiện thế gian này có nhiều thứ không buông bỏ được như thế Bỏ lỡ mất một người yêu thương mình, ai biết được chứ.”
Anh nhìn lời bài hát trên màn hình, trong ánh mắt có chút chế giễu.
Đây là bài hát mà Kiều Phương Hạ từng hát.
Sau này anh nghe qua hết một lần những bài mà “An Dương” từng cover, anh thích bài hát này nhất, có khi nghe đi nghe lại hơn trăm lần rồi, dĩ nhiên người con gái này hát không hay như Kiều Phương Hạ, nhưng cũng không phải là khó nghe.
Giám đốc Trần ở bên cạnh nhìn thấy Lệ Đình Tuấn nhìn chằm chằm vào cô gái đang hát, tưởng anh đã nhìn trúng cô gái này rồi, lập tức nháy mắt với cô ta một cái.
***
Đọc truyện Tình yêu của anh tôi không dám nhận. Cập nhật nhanh nhất trên nhayho.com
Các bạn vào group facebook để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!