Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận (Full) - Chương 511
Nhảy hố truyện: Tình yêu của anh tôi không dám nhận-Kiều Phương Hạ
- Tác giả: Chi Chi
- Thể loại: Ngôn tình-Ngược
Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Chương 511: Anh Lệ, anh cứ tự nhiên
Kiều Phương Hạ không lên tiếng đáp lại.
Hôm nay vốn dĩ là cô phải đi phỏng vấn, cô có trang điểm thì sao nào? Anh không báo trước cho cô biết về chuyện cắm trại mùa đông này, đã vậy lại còn nói chuyện với cô bằng cái giọng điệu ra lệnh, đúng lý hợp tình.
Thấy cô im lặng, Lệ Đình Tuấn tiếp tục trầm giọng nói: “Kiều Phương Hạ, tôi không ngại phải một người giúp việc tới để phục vụ cho sinh hoạt hàng ngày của cô trong toàn bộ hành trình đâu. ‘Anh Lệ, anh cứ tự nhiên.” Khuôn mặt của Kiều Phương Hạ không biểu lộ chút cảm xúc, cô đáp lời.
Có người giúp việc đến thì càng tốt, cô cũng được tự do hơn.
Cô không muốn tranh cãi với Lệ Đình Tuấn trước mặt bọn nhỏ nên không đợi Lê Đình Tuấn tiếp tục nói thêm điều gì, cô đã tiện tay cúp luôn cuộc gọi video, đưa điện thoại di động cho bảo vệ.
Đình Trung khẽ liếc nhìn Kiều Phương Hạ mấy lần, vừa rồi hai người họ cãi nhau sao?
Vốn dĩ cậu bé đã nghe chú Vồ Nhật Huy nói rằng ba lại chọc tức mẹ rồi, cho nên hôm nay cậu bé mới đến đoàn làm phim thật sớm để đón Kiều Phương Hạ, chỉ sợ rằng Kiều Phương Hạ bỏ chạy mất.
Cậu bé mỉm cười với Kiều Phương Hạ và hỏi cô: “Mẹ ơi, có phải ba làm mẹ tức giận không ạ?”
Từ trước tới giờ, Kiều Phương Hạ không hề thể hiện ra điều gì trước mặt đứa trẻ, cồ chỉ nở nụ cười rồi trả lời: “Không đâu, ba chỉ là đang bận việc thôi.” “À…” Đình Trung gật đầu, đăm chiêu như đang suy nghĩ chuyện gì.
Cậu bé nhất định phải nghĩ ra một cách nào đó, xem ra dựa vào việc tỏ vẻ dễ thưong không thể nào giữ chặt trái tim của Kiều Phương Hạ được rồi.
Kiều Phương Hạ để chúng chơi đùa ở khu vui chơi trẻ em một lúc, chờ tới khi chơi đủ vui vẻ rồi thì mới tiếp tục lên đường.
Lái xe đến đó lại tốn thêm hai ba tiếng đồng hồ, khi tới nơi thì trời đã nhá nhem tối.
Hai đứa bé trên xe cũng đã thiếp đi từ đoạn nửa đường, Kiều Phương Hạ quay đầu nhìn bọn trẻ vài lần rồi khẽ nói với người bảo vệ trước mặt mình: “Anh ôm Đình Trung, tỏi ôm Mạn Phi đi vào.” “Ba mẹ của Mạn Phi đã đến rồi.” Cô giáo tới đón hai đứa bé ở ngoài cửa xe, chỉ vào chỗ đăng ký cách đó không xa, nói với Kiều Phương Hạ: “Chờ một chút, để ba mẹ của Mạn
Phi tới ôm bé.
Kiều Phương Hạ theo bản năng liếc nhìn theo hướng mà giáo viên chỉ vào.
Nhìn thoáng qua một lần, lập tức ngây ngấn cả người.
Có một người đàn ông cao lớn đứng trước cái bàn đặt ở chỗ đăng ký, hai tay bỏ trong túi quần, không quá để tâm mà nói chuyện với cô giáo xinh đẹp trước mặt mình. Trên gương mặt mang nụ cười vô lại, trông có vẻ như là một tên đàn ông cặn bã.
Người đàn ông nọ nói đội cầu, hình như cảm nhận được có người đang nhìn mình chăm chẳm, bèn quay đầu ngô sang
Khoảnh khắc đối diện với tầm mắt của Kiều Phương Hạ, anh ta cũng sững sờ. Ngay sau đó, anh ta mang vẻ mặt kinh ngạc, xoay người lại và sải bước đi về phía họ. ủng hộ team chúng
Tiếng nói chuyện của mọi người đã đánh thức Mạn Phi, Mạn Phi dụi dụi mắt, vẫn đang buồn ngủ mà nhìn ra bên ngoài xe, sửng sốt kêu lên một tiếng: “Chú ơi…
Hứa Phi Phàm rảo bước tới, liếc qua Kiều Phương Hạ và Đình Trung.
Kiều Phương Hạ nhướng mày nhìn anh ta. “Đừng hiểu lầm tồi, đây là nhóc con của anh trai tôi, họ không rảnh nên bảo tôi đến đây. Hứa Phi Phàm bế Mạn Phi ra khỏi xe, cau mày thì thầm với Kiều Phương Hạ.
Dứt lời, anh ta lại quay sang nhìn Đình Trung, cất tiếng hỏi một cách khó chịu: “Ba của cháu ở đâu? Tại sao không phải là ba của cháu tới đây?”
Đình Trung cũng vừa mới tỉnh dậy, nhìn cái chủ mặt thối đứng trước mặt mình, cậu bé không nhịn được mà nhăn nhỏ mặt mày, “Hừ” một tiếng rồi xoay lại leo lên người Kiều Phương Hạ, chẳng thèm để ý anh ta.
Đình Trung vẫn luôn rất hiểu chuyện, ăn nói cực kỳ dễ thương, không biết sao hôm nay lại như thế này.
Kiều Phương Hạ cụp mắt nhìn xuống Đình Trung, nói: “Gọi chủ đi, đây là chủ của Mạn Phi “Không đầu.” Đình Trung bĩu môi, cứng nhắc trả lời. “Đình Trung, chủ của tớ rất tốt bụng”
Mạn Phi lập tức sốt ruột, nói với Đình Trung “Hừ!” Đình Trung kiêu ngạo quay cái đầu nhỏ của mình sang một bên, thậm chí đến cả Mạn Phi cũng không thèm đếm xỉa tới nữa.
Đình Trung biệt rõ ông chủ này chính là cái chủ xấu xa đã đưa Kiều Phương Hạ rời khỏi đám tang vào ngày hôm đó.
***
Đọc truyện Tình yêu của anh tôi không dám nhận. Cập nhật nhanh nhất trên nhayho.com
Các bạn vào group facebook để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!