Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận (Full) - Chương 590
Nhảy hố truyện: Tình yêu của anh tôi không dám nhận-Kiều Phương Hạ
- Tác giả: Chi Chi
- Thể loại: Ngôn tình-Ngược
Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Chương 590: Thô bạo qua loa
“Con đi nói cho ông cố!” Đình Trung sốt ruột nói. Kiều Phương Hạ kéo Đình Trung lại, nói: “Chờ đánh rồi nói sau đi”
Loại chuyện này nói với Phó Viễn Hạo, hẳn là sẽ có chút xấu hố.
Đình Trung có hơi không hiểu lắm, trợn đôi mắt nhỏ nhìn Kiều Phương Hạ một hồi, gật gật đầu: “Dạ vâng”
Mẹ nói cái gì thì là cái đó, lời mẹ nói nhất định là đúng.
Đình Trung lập tức cúi đầu nhìn con cua của mình, đột nhiên tủi thân nhìn Kiều Phương Hạ tố cáo: “Mẹ ơi, vừa nãy mấy bạn nói, con cua của con hai ngày nữa là sẽ chết! Sẽ chết hả mẹ?”
Kiều Phương Hạ suy nghĩ một chút, trả lời: “Nhưng mà con cua của con có thế ăn, chó nhỏ của mấy bạn không thế ăn được. Hơn nữa con có hai mươi con cua, mấy bạn chỉ có một con chó”
Đôi mắt nhỏ của Đình Trung tức khắc liền sáng rực lên, cảm thấy Kiều Phương Hạ nói rất đúng.
ít nhất theo số lượng mà nói, cậu bé đã thắng rồi!
Lập tức xoay người kiêu căng, cùng với mấy bạn nhỏ khác khoe khoang cậu bé có tới hai mưci con cua.
Dì của nhà Phó Viễn Hạo từ phòng bếp đi ra, hỏi Kiều Phương Hạ: “Mợ chủ, trưa nay chúng ta hấp mấy con của đây? Tám con đủ rồi chứ?” Đình Trung ngoảnh lại liếc nhìn bọn họ.
Kiều Phương Hạ lập tức ra hiệu cho dì đừng lên tiếng. Chờ cho Đình Trung vui vẻ chạy đi rồi, mới nhỏ tiếng nói: “Hấp mười hai con, Phó Thành Đô trở về rồi”
Đắn đo một lát, lại căn dặn: “Bữa trưa hôm nay sau cỡ tầm một tiếng nữa rồi chuấn bị, chờ bọn họ cãi nhau xong rồi nói”
Triệu Mai Hoàng nghe thấy tiếng trẻ con bên ngoài xa rồi, cố gắng rút tay mình lại từ trong tay của Phó Thành Đô, xoay người muốn đi.
Phó Thành Đô lại một lần nữa giữ lấy cô, kéo cô trở lại dựa vào một bên kế hoa. “Anh buông tôi ra!” Triều Mai Hoàng trầm giọng nói. “Anh xin lỗi. Phó Thành Đô giọng khàn khàn trả lời. Chẳng những không buông ra, mà còn trực tiếp củi đầu xuống dừng lại ở môi cô. “Đừng.” Triều Mai Hoàng không ngờ tới anh sẽ hôn cô, hai tay bị anh cầm, có phần trở tay không kịp. Râu của anh cũng không biết là mấy ngày rồi chưa cạo, cọ vào cô vừa ngứa vừa đau.
Phó Thành Đô không biết hôn như thế nào, cách thứ giữ lấy cô qua loa mà thô bạo, Triều Mai Hoàng bị ăn cắn đến thở cũng không được, không dễ dàng gì giãy giụa ra khỏi môi của anh, chỉ cảm thấy miệng vừa nóng vừa sưng. “Anh không biết xấu hổ!” Cô hung hãng tát một cái sầm vào khuôn mặt của Phó Thành Đô.
Phó Thành Đô bị cô tát cho một cái lệch qua một bên, nhưng không buồn bực, chỉ là anh đang giữ lấy cố của cô, nhìn chằm chằm đôi môi mê người của cô, thở phì phò thấp giọng nói: “Anh xin lỗi, lúc trước đồng ý với em rồi, không thế không làm được.
Dứt lời, anh lại tiến sát gần cô.
Triều Mai Hoàng bị anh ôm ngang lên, lúc này mới hiếu vừa nãy anh tại sao lại xin lỗi, bọn họ lúc trước khi đính hôn đã quy định ba điều. Trừ phi bất đắc dĩ dẫn đến nông nỗi này, ba mẹ nhất định thúc giục có con, trên nguyên tắc thái độ và trách nhiệm của đôi bên, nếu
không thì trước khi kết hôn không thể ngủ chung giường.
Tối hôm qua Triều Mai Hoàng còn đang nghĩ, tên cặn bà này không thế ngủ với cô rồi chạy đi ngủ với người đàn bà khác chứ.
Cô vừa thẹn vừa giận, dốc sức đấy anh ra.
Sức lực của Phó Thành Đô quá lớn sợ làm cô bị thương, lên lầu hai mới buông cô ra, khi Triều Mai Hoàng tiếp đất bằng hai chân, trong nháy mắt liền muốn chạy trốn, nhưng mà lại bị Phó Thành Đô siết chặt eo vào, đế cô nằm lên ghế sô pha của lầu hai. “Tôi không đồng ý! Anh bỏ tôi ra!” Triều Mai Hoàng sợ tới mức nước mắt đều ngập vành mắt rồi: “Phó Thành Đô anh là đồ khốn nạn! Anh không thế cưỡng bức tôi!” “Anh ngủ chưa đủ với cô phóng viên nhỏ kia à?”
Khi nói chuyện, cô giơ tay lên, hung hăng cấu lên cố của anh mấy cái ra máu. Phó Thành Đô đè lên nửa người của Triều Mai Hoàng, động tác hơi dừng lại.
Trong nháy mắt, có một vài phần tỉnh táo lại.
Anh nhịn không được nhíu mày: “Anh nói rồi, anh với cô phóng viên kia không có gì cả, đều là hiếu lầm! Anh bây giờ ở trước mặt em, còn không thế chứng minh cái gì sao? Mẹ nó chứ nếu như mà không quan tâm cần gì phải ngàn dặm xa xôi trở về đây nhận lỗi với em chứ?”
***
Đọc truyện Tình yêu của anh tôi không dám nhận. Cập nhật nhanh nhất trên nhayho.com
Các bạn vào group facebook để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!