NhayHo.Com
  • Trang chủ
  • Truyện
Advanced
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Ngôn Tình
  • Hào Môn Chiến Thần
  • Hành Động
  • Báo Thù
  • MORE
    • Bài ưu tiên
    • Cạnh Kỹ
    • Đam Mỹ
    • Gia Đấu
    • Hiện Đại
    • Huyền Huyễn
    • Nữ Cường
    • Sắc
    • Sủng
    • Tổng Tài
    • Truyện 16+
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Hài Hước
    • Huyền Ảo
    • Linh Dị
    • Ngược
    • Phiêu Lưu
    • Sảng Văn
    • Tình Yêu
    • Trọng Sinh
    • Xuyên Không
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận (Full) - Chương 703

  1. Home
  2. Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận (Full)
  3. Chương 703
Prev
Next

Nhảy hố truyện: Tình yêu của anh tôi không dám nhận-Kiều Phương Hạ

  • Tác giả: Chi Chi
  • Thể loại: Ngôn tình-Ngược

Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!

Chương 703: Được voi đòi tiên

Rõ ràng Lệ Đình Tuấn được voi lại đòi tiên, cô không tin Phó Viễn Hạo nhận được tin nhanh đến vậy.

Thà nói đi đến nhà họ Phó là do Lệ Đình Tuấn sắp đặt còn hơn nói đó là ý của Phó Viễn Hạo.

Kiều Tứ Văn ngẩn ra, chưa kịp nói gì, Kiều Phương Hạ ngay lập tức giải thích với ông ta: “Dù Đình Tuấn không có kinh nghiệm thì bà Trần cũng có thể chăm sóc tốt cho cháu. “Cháu ở chỗ của ông ngoại sẽ cảm thấy không được tự nhiên lắm!”

Kiều Tứ Văn cảm thấy lý do này của Kiều Phương Hạ hơi tùy hứng, nhíu mày nói: “Cháu nhìn cháu đi, ông cụ muốn đón cháu qua không phải là vì cháu mà đau lòng sao? Cháu ở bên đó vài ngày, nếu cảm thấy không ở nổi thì về nhà cũng được” “Nhưng mà…”

Kiều Tứ Văn không đợi Kiều Phương Hạ từ chối lần nữa, lập tức nói với Lệ Đình Tuấn: “Con bé còn nhỏ không hiểu chuyện, Đình Tuấn cháu thấy sao?” “Được ạ” Ngay sau đó, Lệ Đình Tuấn gật đầu đáp. Lời còn chưa dứt, Kiều Phương Hạ lập tức rút bắp chân mình trong tay anh về, mặt lạnh đi không nói thêm gì nữa.

Lệ Đình Tuấn cân nhắc một lát, ngồi xuống bên cạnh cô, nhẹ giọng dụ dỗ: “Sáng nay ông ngoại mới vừa biết, mẹ tôi cũng biết, hai người bọn họ rất lo lắng cho em, về ở đó hai ngày, nếu em cảm thấy không quen thì tôi sẽ đón em về Hoàng Gia ngay.”

Đừng nói ở hai ngày, nhìn một lần thôi Kiều Phương Hạ cũng không muốn.

Mục đích Lệ Đình Tuấn muốn cô đi đến nhà họ Phó quá rõ ràng, anh biết chắc rằng cô sẽ không trực tiếp trở mặt với anh ở trước mặt người lớn.

Cô cũng không biết những câu này của Lệ Đình Tuấn là thật hay giả, bây giờ lời nói của anh, một dấu chấm câu cô cũng không tin.

Nhưng ở trước mặt Kiều Tứ Văn, cô sẽ không nói gì cả.

Kiều Tứ Văn ở bên cạnh quan sát lại cảm thấy Kiều

Phương Hạ đang cố tình giở trò trẻ con nóng nảy làm Lệ

Đình Tuấn khó chịu, ông ta cười cười, không lên tiếng.

Sư thúc của Mặc Hàn Bảo đã châm cứu cho ông cụ xong, Kiều Phương Hạ đang muốn đứng lên tự mình tiễn, ngay trước khi cô đứng lên Lệ Đình Tuấn đã hờ hững nói: “Tôi đi tiễn ông cụ Mặc một đoạn.

Dứt lời, anh lập tức đi ra ngoài với sư thúc của Mặc Hàn Bảo.

Kiều Phương Hạ không nói gì, chỉ nhìn bọn họ đi ra ngoài.

Sau một lúc lâu, cô đứng dậy, đi đến bên mép giường rồi ngồi xuống.

Khả năng của sư thúc Mặc Hàn Bảo tất nhiên không thể nghi ngờ, chỉ với một bộ châm hoa mai, trích một ít mẫu trên vai và cổ ông cụ, vừa rồi sắc mặt ông cụ tái xanh nhưng giờ đã bình thường hơn nhiều rồi. “Thoải mái hơn ạ?” Kiều Phương Hạ nhẹ nhàng năm một bàn tay của ông cụ, khẽ hỏi.

Kiều Tử Văn gật đầu, trả lời: “Ông cụ Mặc này có bàn tay thần diệu, y thuật lợi hại, nhưng suy cho cùng thì ông đã là người sắp chết, ông ấy có lợi hại thì cũng chỉ có thể giúp ông kéo dài thêm một hai năm mà thôi” “Phương Hạ, dù gì người nhà họ Phó cũng thích cháu, chờ ông đi rồi, ông cụ nhà họ Phó sẽ che chở cho cháu, ông cũng có thể an tâm chút, vừa rồi Đình Tuấn nói không sai, cháu sang đó ở hai ngày được không?”

Kiều Phương Hạ mấp máy môi, không lên tiếng.

Kiều Tứ Văn ngẫm nghĩ, lại thấp giọng nói: “Ông biết cháu tủi thân, liên tiếp mất hai đứa nhỏ vì Đình Tuấn, nhưng sao Đình Tuấn không muốn để cháu sinh một đứa trẻ khỏe mạnh được, có phải không?” “Ông thấy thái độ nhận lỗi của cậu ta cũng thật lòng, cháu cho cậu ta cái bậc thang, coi như là ông nội xin cháu, được không?”

Từ nhỏ đến lớn, thái độ của Kiều Tứ Văn với mấy đứa nhỏ luôn khá nghiêm khắc, cái từ xin này là lần đầu tiên

Kiều Phương Hạ nghe được từ trong miệng ông.

Cô kinh ngạc nhìn về phía Kiều Tứ Văn, ông ta trở tay giữ chặt tay cô, không nói gì, hốc mắt lại dần dần ửng đỏ.

Một lúc lâu sau, ông ta lại khẽ nói: “Vốn ông còn nghĩ trước khi chết có thể nhìn thấy cháu sinh cho Đình Tuấn một bé cưng khỏe mạnh thì tốt rồi.” “Nhưng bây giờ ông không muốn thế nữa, Phương Hạ, ông nội chỉ cần cháu khỏe mạnh là được, chỉ cần có người thương cháu, ông nội đã không còn gì vướng bận

***

Đừng nói ở hai ngày, nhìn một lần thôi Kiều Phương Hạ cũng không muốn.

Mục đích Lệ Đình Tuấn muốn cô đi đến nhà họ Phó quá rõ ràng, anh biết chắc rằng cô sẽ không trực tiếp trở mặt với anh ở trước mặt người lớn.

Cô cũng không biết những câu này của Lệ Đình Tuấn là thật hay giả, bây giờ lời nói của anh, một dấu chấm câu cô cũng không tin.

Nhưng ở trước mặt Kiều Tứ Văn, cô sẽ không nói gì cả.

Kiều Tứ Văn ở bên cạnh quan sát lại cảm thấy Kiều

Phương Hạ đang cố tình giở trò trẻ con nóng nảy làm Lệ

Đình Tuấn khó chịu, ông ta cười cười, không lên tiếng.

Sư thúc của Mặc Hàn Bảo đã châm cứu cho ông cụ xong, Kiều Phương Hạ đang muốn đứng lên tự mình tiễn, ngay trước khi cô đứng lên Lệ Đình Tuấn đã hờ hững nói: “Tôi đi tiễn ông cụ Mặc một đoạn.

Dứt lời, anh lập tức đi ra ngoài với sư thúc của Mặc Hàn Bảo.

Kiều Phương Hạ không nói gì, chỉ nhìn bọn họ đi ra ngoài.

Sau một lúc lâu, cô đứng dậy, đi đến bên mép giường rồi ngồi xuống.

Khả năng của sư thúc Mặc Hàn Bảo tất nhiên không thể nghi ngờ, chỉ với một bộ châm hoa mai, trích một ít mẫu trên vai và cổ ông cụ, vừa rồi sắc mặt ông cụ tái xanh nhưng giờ đã bình thường hơn nhiều rồi. “Thoải mái hơn ạ?” Kiều Phương Hạ nhẹ nhàng năm một bàn tay của ông cụ, khẽ hỏi.

Kiều Tử Văn gật đầu, trả lời: “Ông cụ Mặc này có bàn tay thần diệu, y thuật lợi hại, nhưng suy cho cùng thì ông đã là người sắp chết, ông ấy có lợi hại thì cũng chỉ có thể giúp ông kéo dài thêm một hai năm mà thôi” “Phương Hạ, dù gì người nhà họ Phó cũng thích cháu, chờ ông đi rồi, ông cụ nhà họ Phó sẽ che chở cho cháu, ông cũng có thể an tâm chút, vừa rồi Đình Tuấn nói không sai, cháu sang đó ở hai ngày được không?”

Kiều Phương Hạ mấp máy môi, không lên tiếng.

Kiều Tứ Văn ngẫm nghĩ, lại thấp giọng nói: “Ông biết cháu tủi thân, liên tiếp mất hai đứa nhỏ vì Đình Tuấn, nhưng sao Đình Tuấn không muốn để cháu sinh một đứa trẻ khỏe mạnh được, có phải không?” “Ông thấy thái độ nhận lỗi của cậu ta cũng thật lòng, cháu cho cậu ta cái bậc thang, coi như là ông nội xin cháu, được không?”

Từ nhỏ đến lớn, thái độ của Kiều Tứ Văn với mấy đứa nhỏ luôn khá nghiêm khắc, cái từ xin này là lần đầu tiên

Kiều Phương Hạ nghe được từ trong miệng ông.

Cô kinh ngạc nhìn về phía Kiều Tứ Văn, ông ta trở tay giữ chặt tay cô, không nói gì, hốc mắt lại dần dần ửng đỏ.

Một lúc lâu sau, ông ta lại khẽ nói: “Vốn ông còn nghĩ trước khi chết có thể nhìn thấy cháu sinh cho Đình Tuấn một bé cưng khỏe mạnh thì tốt rồi.” “Nhưng bây giờ ông không muốn thế nữa, Phương Hạ, ông nội chỉ cần cháu khỏe mạnh là được, chỉ cần có người thương cháu, ông nội đã không còn gì vướng bận

Nghe thấy Kiều Tứ Văn đang dỗ Kiều Phương Hạ, anh ở yên ở cửa mà không phát ra tiếng động nào.

Một lúc sau, anh lặng lẽ xoay người ngồi một bên ở hàng ghế nghỉ.

Buổi chiều, quả nhiên là Phó Viễn Hạo đã đích thân đến.

Còn chưa bước đến cửa, Kiều Phương Hạ liền nghe thấy tiếng ủng quân đội vội vã xuống mặt đất.

Lệ Đình Tuấn nghe thấy vậy cũng để hợp đồng trong tay sang một bên, còn chưa đứng dậy, Phó Viễn Hạo đã đẩy cửa nhanh chóng bước vào.

Trước đó Phó Viễn Hạo đã gọi điện cho Kiều Phương Hạ để hỏi rõ đầu đuôi về việc sanh non, biết là lỗi do Lệ Đình Tuấn. Nên khi bước vào cửa, ông ấy đã liếc nhìn Lệ Đình Tuấn với sắc mặt trắng bệch.

Lệ Đình Tuấn lập tức đứng dậy, nhỏ giọng gọi ông ấy: “Ông ngoại.” “Con còn mặt mũi nào mà gọi ông!” Sắc mặt của Phó Viễn Hạo càng tệ hơn.

Hôm qua, nếu không phải cứ ở trước mặt anh nói về chuyện của Kiều Phương Hạ, nói không biết Kiều Phương Hạ đến bệnh viện làm gì, nói đùa rằng có thể Kiều Phương Hạ đã mang thai. Thì Phó Viễn Hạo có thể đến hôm nay cũng không biết tin Kiều Phương Hạ sanh non.

Tuy rằng cứ nói vài câu nói đùa nhưng Phó Viễn Hạo lại suy nghĩ cả đêm, quả thực là có khả năng đó, nên cả đêm đã không ngủ được.

Thêm vào đó, tối qua hôm đã nói rõ sẽ là cùng tổ chức sinh nhật cho Lệ Đình Tuấn, nhưng cả Lệ Đình Tuấn và Kiều Phương Hạ đều không đến. Sáng sớm ông ấy đã không chịu được, có chút lo lắng nên đã gọi điện chất vấn Lệ Đình Tuấn mới biết được Kiều Phương Hạ không chỉ mang thai, mà còn đã sanh non.

Ông ấy tức giận đến mức chóng mặt và sau khi thấy đỡ hơn thì ông ấy đã vội vã chạy đến.

Lúc này nhìn thấy Lệ Đình Tuấn, ông ấy lại đau đầu.

Nhìn thấy Lệ Đình Tuấn im lặng đứng bên cạnh giường bệnh, lại trầm giọng nói: “Đồ khốn! Còn không mau gọi người đến làm thủ tục xuất viện? Bệnh viện là nơi để người ở sao?”

Lệ Đình Tuấn xoay đầu nhìn Kiều Phương Hạ, Kiều Phương Hạ không nói là không muốn về nhà họ Phó, mới thấy giọng nói: “Vâng”

Phó Viễn Hạo quay đầu nhìn Kiều Phương Hạ, không biết nên nói gì. Lúc này nhìn thấy Kiều Phương Hạ nằm trên giường bệnh với đôi mắt sưng đỏ, ông ấy cũng vô cùng lo lắng.

Tối hôm qua ông ấy còn nghĩ, may mà mấy hôm trước Kiều Phương Hạ đến nhà họ Phó ăn cua, ông ấy đã khuyên cô ăn ít một chút, còn đang vui mừng thì chỉ mới vài tiếng sau liền nghe tin này, trong lòng ông ấy cảm thấy vô cùng khó chịu.

Sau khi suy nghĩ, ông ấy nhẹ nhàng nói: “Bé ngoan, Phó Minh Tuyết đang trên đường trở về, đợi sau khi chúng ta về nhà thì nó cũng gần như đã về rồi.” “Không sao đâu ông ngoại, cháu cũng đỡ hơn rồi. Kiều Phương Hạ nhỏ giọng trả lời.

Phó Viễn Hạo chỉ là than thở: “Ông nghe Vô Nhật Huy nói về chuyện của An Dương rồi, Đình Tuấn thật là hồ đồ, lại lấy đứa con ra khai đao! Những năm qua đã phí công vângy nó rồi!”

***

Đọc truyện Tình yêu của anh tôi không dám nhận. Cập nhật nhanh nhất trên nhayho.com

Các bạn vào group facebook để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!

Prev
Next

Comments for chapter "Chương 703"

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

Nhảy Hố - NhayHo.Com Website đọc truyện online hay, cập nhập chương nhanh nhất. Đọc truyện ngôn tình hay, truyện Đam Mỹ, truyện Tiên Hiệp, Sủng ... Truyện online, truyện full, truyện mới, truyện chữ, tiểu thuyết
  • Trang chủ
  • Truyện

@ nhayho.com

Sign in

Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to NhayHo.Com