Tôi Có Tiền, Tại Sao Phải Kết Hôn? - Chương 1
1
Khoảnh khắc nhìn thấy dòng bình luận, tôi hoàn toàn sững người.
Bà mẹ độc ác? Con ruột?
Tôi không kìm được mà quay đầu nhìn về phía Ôn Doanh.
Năm nay con bé mười tám tuổi, ở độ tuổi đẹp như hoa, xinh đẹp, hoạt bát. Ngoài việc hơi ngốc nghếch ra, gần như hoàn hảo.
Nếu những dòng bình luận là thật— Vậy thì đứa con gái mà tôi yêu thương như châu như ngọc suốt mười tám năm qua, thật ra lại không hề có quan hệ huyết thống với tôi?
Chuyện này chẳng khác nào sét đánh giữa trời quang, thật sự quá hoang đường. Cũng chính vì vậy mà cơn giận đang sục sôi trong tôi lập tức giảm đi phân nửa.
Tôi đành đứng yên trầm tư, tự hỏi chẳng lẽ do tôi dùng mắt quá độ nên sinh ảo giác thấy cả bình luận?
“Tô Dư, kiếp trước tôi nợ cô chắc? Cô giành Từ Thì Dã với tôi còn chưa đủ. Hôm nay là lễ trưởng thành của tôi, cô còn muốn tới phá đám!”
Nhìn chiếc bánh bị phá hỏng, Ôn Doanh hai mắt đỏ hoe.
Tôi biết, nếu không phải vì có quá nhiều khách khứa đang hiện diện, thì tám chín phần là con bé đã nhào vào túm tóc đánh nhau với người ta rồi.
Còn về phần Tô Dư, toàn thân dính đầy bánh kem, giờ phút này đang ngồi dưới đất trông vô cùng thảm hại.
Thế nhưng cô lại không đáp lại lời của Ôn Doanh, mà quay sang nhìn tôi: “Ôn phu nhân, tôi nói là tôi không cố ý, ngài tin không?”
Thành thật mà nói, đứng ở góc độ của tôi, bất kể cô có cố ý hay không, tôi nghĩ tôi đều có quyền tức giận, thậm chí là nổi nóng, truy cứu trách nhiệm.
Nhưng còn chưa kịp mở miệng, trước mắt tôi— lại một lần nữa hiện lên dòng bình luận:【May mà có nam chính, anh ấy sẽ kịp thời xuất hiện để cứu mỹ nhân.】
Nam chính?
Giây tiếp theo, đám đông bỗng xôn xao.
Vị hôn phu của con gái tôi đang chen qua đám người, vội vã đi về phía tôi.
2
“Dì Ôn, chắc chắn là Tô Dư không cố ý đâu ạ, dì đừng chấp nhặt với lớp trẻ.”
Vừa thấy dòng bình luận nói nam chính sẽ xuất hiện đúng lúc để cứu mỹ nhân thì hắn liền xuất hiện thật.
Chuyện này khiến tôi lại lần nữa rơi vào nghi ngờ. Bất kể dòng bình luận đó là thật hay không, chỉ riêng chuyện hắn cùng lúc dây dưa với hai người phụ nữ, đã đủ để tôi mất hết thiện cảm.
Tôi nghĩ, trời bắt đầu lạnh rồi; nhà họ Từ cũng đến lúc phá sản được rồi.
Nhưng giờ tôi vẫn chưa rảnh để quan tâm tới hắn. Vì dòng bình luận, vẫn đang tiếp tục hiện ra:
【Sao bà ta không giống trong kịch bản, mắng chửi con gái ruột một trận tơi bời?】
【Đúng vậy, bà ta nên mắng nữ chính, thậm chí là ra tay đánh, để sau này khi sự thật phơi bày, mới có thể hối hận đến mức tê tâm liệt phế.】
【“Địa ngục tình thân” cũng là một trong những điểm bán của cuốn tiểu thuyết này mà.】
【……】
Hàng chục dòng bình luận lướt qua trước mắt khiến tôi càng đọc càng kinh hãi.
Theo những gì dòng bình luận tiết lộ: Tô Dư mới là con gái ruột do tôi mang thai mười tháng sinh ra. Nhưng vào ngày sinh, do y tá sơ ý nên đã nhầm lẫn hai đứa bé gái, dẫn đến bi kịch này.
Tuy nhiên, Tô Dư từ nhỏ đã biết mình không phải con ruột. Chính vì vậy, việc đi tìm gia đình thật sự trở thành chấp niệm trong lòng cô ấy.
Vì thế cô ấy đến Giang Thành, và tình cờ gặp được Từ Thì Dã.
Cô ấy quá yếu đuối, nên tác giả đã ban cho cô ấy “kim thủ chỉ” là đôi mắt lúc nào cũng rưng rưng không khô, và tính cách yếu mềm luôn cần có người khác bảo vệ.
Mà Từ Thì Dã thì lại cực kỳ ăn cái kiểu đó.
Bản năng bảo vệ mãnh liệt, cùng sự kiểm soát tuyệt đối với cuộc sống thường nhật của cô ấy, khiến Tô Dư trở thành một cây tơ hồng chỉ biết bám víu vào hắn mà sống.
Trong khi đó, Từ Thì Dã vừa mê mẩn vẻ yếu đuối của Tô Dư, lại vừa thích vẻ xinh đẹp sắc sảo của thanh mai trúc mã Ôn Doanh.
Sự giằng co giữa hai người phụ nữ đã dẫn đến bi kịch về sau.
Và kết thúc của câu chuyện này, ngoài việc tôi và Ôn Doanh có kết cục bi thảm, thì Tô Dư – con gái ruột của tôi – dù được thừa kế toàn bộ tài sản của tôi, nhưng vì tính cách nhu nhược, không có chính kiến, nên bị Từ Thì Dã thao túng tinh thần, cho rằng phụ nữ thì nên ở nhà để hắn bảo vệ.
Còn chuyện làm ăn kinh doanh là việc của đàn ông.
Tài sản to lớn mà tôi dày công gây dựng nửa đời người, cuối cùng lại trở thành chiếc áo cưới cho người khác.
Tập đoàn Ôn thị, chính thức đổi tên.
Từ Thì Dã bước lên đỉnh cao thương giới tại Đế Đô, còn Tô Dư trở thành người vợ bé nhỏ được hắn ôm trong lòng, sinh ba đứa con trong năm năm.
Tôi không thể chấp nhận cái kết này.
3
Trước khi biết được chuyện Ôn Doanh bị bế nhầm, tôi thật sự từng có ý định bồi dưỡng con bé.
Nhưng rõ ràng, công cốc.
Con bé không đủ thông minh, đầu óc lại có vấn đề. Sau đó, tôi chỉ đành thay đổi mục tiêu: để nó sinh một đứa con cho riêng mình.
Cưới hay không cưới không quan trọng.
Việc chọn Từ Thì Dã cũng chỉ vì Ôn Doanh thích, mà hắn cũng bằng lòng.
Hơn nữa, tôi và nhà họ Từ còn đạt được thỏa thuận: Đứa con đầu tiên sẽ mang họ Ôn, trở thành người thừa kế của tôi.
Thế nhưng giờ đây nhìn thấy dòng bình luận— Tôi mới bàng hoàng nhận ra, dù là Tô Dư hay Ôn Doanh, nếu lựa chọn kết hôn với Từ Thì Dã thì đều là con đường diệt vong.
Tình yêu, vốn dĩ chẳng đáng tin cậy.
Đàn ông, lại càng không thể dựa dẫm.
Chỉ cần đối phương thiếu đạo đức, thì dù có giấy kết hôn cũng vô ích, thà đừng cưới còn hơn. Sống tự tại cả đời, cũng không phải sợ người ta dòm ngó tài sản của mình.
Tôi tuyệt đối không để chuyện “cắt đứt hương khói” xảy ra trong nhà mình. Còn về đứa trẻ, sinh với ai chẳng được?
Tâm trí quay lại hiện tại, Từ Thì Dã đang cúi người bế Tô Dư dưới đất lên. Hoàn toàn quên mất vị hôn thê chính thức của mình vẫn đang đứng đó.
“Từ Dã, em có thể tự đứng dậy, anh không cần đỡ em.”
Mọi người xung quanh đều nín thở. Có lẽ Tô Dư đã nhận ra điều gì đó bất thường, đưa tay định đẩy hắn ra. Đáng tiếc sức quá yếu, ngược lại còn bị ôm chặt hơn.
Giọng nói cô mang theo tiếng nức nở rõ ràng, dáng vẻ yếu đuối khiến người khác chỉ muốn bảo vệ. Trong khi đó, Ôn Doanh đã tức đến mức xắn tay áo lao đến.
“Tô Dư, cô còn biết xấu hổ không? Từ Thì Dã là vị hôn phu của tôi, cô dám dây dưa với anh ấy ngay trước mặt tôi à?”
“Không, tôi không có…”
Vừa nói dứt lời, Ôn Doanh đã giơ tay định đánh.
Trong lúc hai bên giằng co, bước chân Tô Dư loạng choạng, lần nữa trước bao ánh nhìn đổ ập vào vòng tay của Từ Thì Dã.
Tất cả diễn ra quá đúng lúc.
Chuẩn mực cho “nữ phụ ác độc thúc đẩy tình cảm nam nữ chính” y như bình luận đã nói.
“Doanh Doanh, em đừng ghen bậy, Tô Dư vừa rồi bị dọa sợ, là bạn học, anh sao có thể làm ngơ chứ?”
“Lòng anh đối với em, chẳng lẽ em còn không hiểu sao? Em làm vậy là không tin anh, thật sự khiến anh đau lòng.”
…
Một cô nàng yếu đuối như tơ leo, một người nóng nảy bốc đồng không não, cộng thêm một tên “máy điều hòa trung tâm” không rõ ranh giới.
Hừm, đau đầu thật.
Thấy ba người sắp lao vào đánh nhau, tôi liền đưa tay kéo Tô Dư ra khỏi vòng tay của Từ Thì Dã. Nắm lấy cổ tay cô bé, cô sững người kinh ngạc.
Cũng phải thôi.
Theo lời của bình luận, cô bé đã biết tôi là mẹ ruột của mình, muốn tiến tới nhận người thân, lại bị Ôn Doanh làm cho do dự. Nên hành động thân thiết của tôi lúc này khiến cô bé vừa mừng vừa bất an.
“Dì Ôn, Tô Dư thật sự là cô gái tốt, xin dì đừng làm khó cô ấy.”
Thấy tôi kéo tay Tô Dư, sắc mặt Từ Thì Dã thoáng cứng lại, như sợ tôi sẽ ăn thịt cô bé vậy. Còn Ôn Doanh thì cười tươi rói, còn nhướng mày với Tô Dư:
“Tô Dư, tôi nói cho cô biết, đắc tội với tôi, mẹ tôi nhất định sẽ không tha cho cô, chúng tôi sẽ bắt cô về nhà hành hạ đấy!”
Tôi: …
Từ nhỏ đã biết con bé đầu óc có hạn, không ngờ lớn rồi vẫn ngốc y chang. Vừa mới bước được một bước, Từ Thì Dã lại chắn trước mặt tôi.
“Dì Ôn, tôi đã nói rồi, xin dì đừng làm khó Tô Dư.”
Giọng hắn lúc này hơi trầm, mang theo chút đe dọa mơ hồ. Không hổ danh là nam chính trong các dòng bình luận.
Đáng tiếc, hiện tại hắn vẫn chưa trưởng thành, còn phải dựa vào gia đình, nên tôi chẳng việc gì phải sợ thằng nhãi ranh này.
Dù sao, tôi chỉ cần giơ tay là có thể bóp chết hắn.
“Từ Thì Dã, tôi nghĩ cậu nên nhớ rõ, hiện giờ cậu và Ôn Doanh vẫn còn hôn ước.”
Trước bao người mà bảo vệ cô gái khác ngay trước mặt tôi, điều này rõ ràng là không coi tôi ra gì.
“Tôi không hổ thẹn với lòng mình, tôi chỉ lo cô ấy sẽ bị người khác bắt nạt.”
Khi nói câu này, ánh mắt hắn quét qua lại giữa tôi và Ôn Doanh, ý ngầm rõ rành rành.
Hừ, đúng là hiểu rất rõ mẹ con tôi. Từ nhỏ đến lớn, tôi chỉ bắt nạt người khác, chưa từng chịu để ai ức hiếp.
Sau này có Ôn Doanh, tôi cũng dạy nó như vậy. Không chủ động gây sự, nhưng nếu người ta đã cưỡi lên đầu lên cổ thì cũng đừng khách khí.
Nhưng giờ tôi không buồn đôi co với hắn, vì tôi còn chuyện quan trọng hơn. Tôi quay sang nhìn Tô Dư, chỉ hỏi một câu: “Con muốn đi theo hắn, hay là theo ta về nhà?”
4
Theo như lời của dòng bình luận, điều khao khát mãnh liệt nhất trong lòng Tô Dư ở giai đoạn này chính là tình mẫu tử.
Cho nên dù là một “cô gái dây leo” yếu đuối đến đâu, lúc này cô vẫn dứt khoát hất tay Từ Thì Dã ra, chọn theo tôi về nhà.
“Con gái bám mẹ” — đó là cách dòng bình luận đánh giá cô.
Ôn Doanh cũng vậy, suốt ngày mồm năm miệng mười “mẹ ơi”, “mẹ à”, không ngớt.
Dì giúp việc trong nhà cũng đã nhận được thông báo từ trước. Nên khi về đến nhà, phòng của Tô Dư đã được dọn dẹp xong xuôi.
Tầng ba bên phải, là phòng của Tô Dư.
Tầng ba bên trái, là phòng của Ôn Doanh.
Bố cục và thiết bị cơ bản trong phòng giống nhau như đúc. Không phải vì tôi muốn sinh thêm con, chỉ đơn giản là tôi thích sự đối xứng thẩm mỹ.
Bây giờ thì vừa khít.
Về đến nhà, tôi bảo dì giúp việc dẫn Tô Dư lên phòng sắp xếp ổn thỏa. Dù sao người cô bé cũng dính đầy kem, chắc chắn rất khó chịu, cần tắm rửa trước.
Tôi cũng bảo Ôn Doanh về phòng nghỉ sớm, có chuyện gì thì để mai nói. Nhưng con bé chẳng những không về phòng, mà còn tỏ vẻ phấn khích đầy hào hứng.
“Mẹ ơi, mẹ để Tô Dư ở lại nhà mình là một ý tưởng cực kỳ tuyệt vời đó!”
Vừa nói, nó vừa giơ hai ngón tay cái lên khen ngợi tôi, ánh mắt long lanh lấp lánh đầy sùng bái. Chỉ cần liếc mắt một cái, tôi đã biết nó lại nghĩ lệch rồi.
Quả nhiên, Ôn Doanh bắt đầu buông thả trí tưởng tượng, dựng nên cả một kịch bản trong đầu:
“Cô ta xấu tính như vậy, tranh giành spotlight với con, còn giành cả đàn ông với con nữa, mình nhất định phải dạy cho cô ta một bài học!”
“Hôm nay cô ta phá hỏng bữa tiệc sinh nhật của con, còn làm hư bánh kem của con nữa.”
“Cái bánh đó đắt như vậy, mình phải để cô ta ở lại đây làm người hầu cho con, mặc con mắng, không được cãi lời!”
Nó dừng lại một chút, rồi càng siết chặt tay tôi hơn, giọng cũng đổi sang kiểu nhỏ nhẹ giả tạo: “Mẹ thấy không, có phải con thừa hưởng được sự thông minh và tài trí của mẹ không?”