Tôi Không Phải Gái Bán Thân, Tôi Là Chủ Tịch! - Chương 1
Cuộc phỏng vấn công chức vừa kết thúc, tôi liền nhận được cuộc gọi từ bạn trai của mình, Chu Tuấn: “Thẩm Chi, mình chia tay đi!”
Tôi còn chưa kịp đáp lại, anh ta đã nói tiếp:
“Từ giờ tôi là công chức biên chế nhà nước rồi, chúng ta vốn không cùng đẳng cấp, cô hoàn toàn không xứng với tôi!”
Lên bờ thanh kiếm đầu tiên, chém ngay người thương.
Xem ra, người bị chém… là tôi rồi!
Thế nhưng khi biết người đậu chính là tôi, anh ta điên thật sự.
1
Vừa bước ra khỏi phòng thi, tôi đã ngó nghiêng tìm bóng dáng Chu Tuấn.
Suốt một năm sau tốt nghiệp, tôi theo chân anh ta rong ruổi khắp nơi để thi công chức, chỉ để đồng hành cùng anh ta thực hiện giấc mơ vào biên chế.
Chu Tuấn sinh ra ở một ngôi làng nhỏ miền Tây, gia đình luôn kỳ vọng anh ta có thể tìm được một công việc ổn định, ép anh ta phải thi công chức cho bằng được.
Tôi và anh ta học cùng trường, cùng ngành.
Dù bản thân không thích kiểu công việc gò bó này, nhưng vì muốn ở bên Chu Tuấn nên tôi vẫn đăng ký thi cùng.
Trước đây, chúng tôi thường thi vào các chuyên ngành khác nhau, nhưng lần này cùng lúc có hai vị trí tuyển dụng trong một đơn vị.
Chu Tuấn nói nếu cả hai cùng đậu, sau này có thể làm việc chung, ngày ngày bên nhau.
Tôi tự biết thực lực của mình, nghĩ chỉ cần thi đủ để loại bớt đối thủ giúp anh ta cũng tốt.
Đợi sau khi kết thúc vòng phỏng vấn, tôi sẽ từ chối nhận việc.
Nào ngờ, người luôn gọi tôi là “ngốc con” lại bị tôi kéo ngang điểm số.
Cả tôi và Chu Tuấn đều đạt cùng số điểm, đồng hạng 2.
Người xếp hạng 1 có điểm quá cao, gần như không thể vượt qua.
Chu Tuấn luôn nghĩ tôi ngốc, nên đương nhiên không tin tôi có thể đậu.
Tôi thầm nghĩ, với trình độ của anh ta thì phía sau cũng khó có ai vượt được.
Nếu điểm phỏng vấn của anh ta cao hơn tôi, thì khả năng đậu sẽ rất chắc chắn.
Nếu thấp hơn, tôi từ chối nhận việc, thì anh ta sẽ được chọn để thay thế tôi.
Đợi Chu Tuấn vào được biên chế, tôi sẽ quay về tiếp quản công ty của ba, dù gì ba cũng đang than muốn nghỉ hưu.
Khi ấy, nhờ ông bà nội ngoại giúp chăm con, nghĩ thôi cũng thấy tuyệt.
Tôi chưa từng kể những điều đó với Chu Tuấn.
Anh ta là người rất nhạy cảm, hoàn cảnh nghèo khó từ nhỏ khiến anh ta có lòng tự trọng rất cao.
Tôi sợ anh ta tự ti vì gia cảnh hai bên chênh lệch, nên luôn giả vờ như nhà mình cũng rất khó khăn.
Một năm qua, tôi đã cùng anh ta trải qua đủ mọi khổ cực.
Anh ta từng nói, chỉ cần thi đậu là sẽ cưới tôi.
Không ngờ phỏng vấn vừa kết thúc, tôi liền bị chia tay.
Quả nhiên, câu nói “Lên bờ thanh kiếm đầu tiên, chém ngay người thương.” chẳng sai chút nào.
Tôi như rơi xuống vực thẳm, đầu óc mơ hồ bước vào một quán cà phê.
Nhân viên gọi tôi mấy lần mà tôi không hề nghe thấy.
Cho đến khi có một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai, kéo tôi quay lại thực tại.
“Bảo bối, lấy anh nhé!”
Giọng này… rõ ràng là Chu Tuấn.
Anh ta đang cầu hôn ai sao? Tôi nghiêng người nhìn qua khe ngăn giữa hai bàn, liền thấy Chu Tuấn đang quỳ một gối, tay cầm bó hoa, ánh mắt dịu dàng tha thiết nhìn cô gái phía trước.
Cô ấy tên là Lâm Thư, trông lớn hơn tôi vài tuổi, vẻ ngoài bình thường, nhìn sơ thì toàn đồ hàng hiệu, nhưng nhìn kỹ thì đều là hàng nhái.
Khi thấy Chu Tuấn đeo nhẫn lên tay Lâm Thư, nước mắt tôi không kìm được mà rơi xuống.
Chiếc nhẫn này tôi từng thấy trong giỏ hàng của Chu Tuấn.
Tôi tưởng anh ta mua để cầu hôn tôi, vì chuyện đó mà tôi từng vui suốt cả tuần.
Sợ anh ta không có tiền, tôi còn lấy cớ tiền làm thêm vừa về, lén chuyển cho anh ta 20.000 tệ.
Không ngờ chiếc nhẫn tôi bỏ tiền mua lại đeo lên tay người khác.
Càng không ngờ, chàng trai từng toàn tâm toàn ý vì tôi, giờ đã trở thành vị hôn phu của người khác.
Ngực tôi đau đến mức khó thở.
Bên cạnh lại truyền đến tiếng trò chuyện của hai người.
“Bảo bối, chuyện nhận việc của anh, ba em đã nói giúp chưa?”
Lâm Thư nũng nịu đáp: “Yên tâm đi! Ba em đã nhờ người lo xong cả rồi. Việc này chắc như bắp.”
Chu Tuấn hôn lên trán cô ấy, gương mặt rạng rỡ niềm vui mà tôi chưa từng thấy bao giờ.
2
Một lúc sau, Lâm Thư cố tình hỏi: “Kết hôn với em rồi, anh có nỡ rời xa Thẩm Chi không?”
Chu Tuấn đáp không chút do dự: “Thẩm Chi chỉ là một con nhà quê, sao có thể so được với em!”
“Cô ấy là con nhà quê, vậy mà anh vẫn quen cô ấy mấy năm trời à?”
“Lúc còn trẻ dại không hiểu chuyện, thấy cô ta cứ bám riết lấy anh, mềm lòng nên mới đồng ý quen. Anh nuôi cô ta mấy năm trời rồi, thế là quá đủ để cô ta biết điều!”
Nghe đến đây, tôi tức đến mức run cả người, cầm ly cà phê lao thẳng sang bàn bên cạnh, hắt hết lên mặt Chu Tuấn.
Anh ta sững sờ tại chỗ, đưa tay lau mặt.
Thấy là tôi, anh ta nghiến răng: “Thẩm Chi, cô điên rồi sao?”
Tôi giơ tay định tát anh ta một cái, nhưng bị Lâm Thư chặn lại.
“Cô chính là bạn gái cũ của Chu Tuấn đúng không? Quả thật là xinh đấy! Tiếc là loại con gái đào mỏ!” – Lâm Thư cười khinh bỉ.
“Tiểu tam thì có tư cách gì đánh giá tôi?” – Tôi đáp trả.
Lâm Thư cười nhếch môi: “Không được yêu mới là người thứ ba. Bây giờ người mà anh Tuấn yêu là tôi, không phải cô!”
Nói xong, cô ta cũng tiện tay hất ly cà phê vào mặt tôi.
Chiếc áo sơ mi trắng lập tức loang một mảng màu nâu cà phê.
Tiếp theo là một cái tát giáng xuống từ Chu Tuấn.
“Chúng ta đã chia tay rồi, mong cô đừng làm phiền tôi nữa!”
Dứt lời, anh ta dắt tay Lâm Thư bỏ đi.
Lâm Thư ngoái đầu lại hét lớn: “Cô Thẩm này, đừng ngày nào cũng mơ mộng làm gái đào mỏ, không hay đâu!”
Cả quán cà phê lập tức đổ dồn ánh mắt về phía tôi.
Tôi đứng đó, trơ trọi giữa vô vàn ánh nhìn như thiêu đốt thể diện, chỉ còn biết ôm mặt bỏ chạy.
Cuối cùng, tôi tìm một góc khuất nơi vắng người bên lề đường, ôm mặt òa khóc.
Lâm Thư nói tôi là gái đào mỏ? Vậy mà suốt bao năm qua, tất cả tiền Chu Tuấn tiêu xài đều do tôi cho.
Cả căn nhà anh ta đang ở cũng là do tôi giả vờ đi thuê.
Tôi mua cho anh ta đủ thứ quà, cộng lại cũng hàng trăm nghìn tệ.
Từ sơ mi, áo khoác, cà vạt, giày da, thứ nào chẳng là hàng hiệu.
Chỉ cần lên mạng tra một chút là có thể biết tôi là con nhà giàu.
Thế nhưng đa phần anh ta đều xem mấy món đồ ấy như hàng vỉa hè, tiện tay vứt xó.
Chu Tuấn! Tôi mua cho anh đồ đắt tiền, nhưng bản thân tôi còn đáng giá hơn thế nhiều!
Mấy ngày liền, tôi không về căn hộ thuê nữa, chỉ một mình trú trong khách sạn để tiêu hóa nỗi buồn.
Vậy mà Chu Tuấn vẫn tìm đến tôi.
3
Chu Tuấn gọi điện hẹn tôi ra ngoài.
Anh ta lại nói: “Thẩm Chi, chia tay đi!”
Ánh mắt lạnh lùng như băng.
Thấy tôi im lặng, anh ta tiếp tục: “Sắp tới tôi sẽ là công chức rồi. Tư tưởng, quan điểm sống của chúng ta chắc chắn sẽ có sự chênh lệch rất lớn. Chúng ta không hợp nhau đâu.”
Tôi cười lạnh: “Tôi thấy không phải vì quan điểm sống khác biệt, mà là vì tôi không có tiền, không có quan hệ, không thể đem lại giá trị gì thêm cho anh, đúng không?”
Hôm ở quán cà phê, anh ta cùng Lâm Thư sỉ nhục tôi trước mặt bao người, tim tôi đã lạnh từ khi ấy.
Thế nên lần này tôi gật đầu đồng ý một cách dứt khoát.
“Vậy thì về nhà dọn đồ đi! Tôi định thuê lại căn hộ đó.”
Trong ánh mắt Chu Tuấn đầy vẻ chán ghét.
Lúc này tôi mới nhớ ra, Chu Tuấn và mẹ anh ta vẫn đang ở căn hộ đó.
Thế là tôi tranh thủ quay lại.
Vừa mở cửa, đã thấy hành lý của tôi bị ném bừa bãi trong phòng khách.
Từ trong phòng ngủ vọng ra giọng mẹ Chu Tuấn đang nói chuyện điện thoại:
“Bạn gái của A Tuấn giúp đỡ, thì nó nhất định sẽ đậu thôi!”
“Cô nói Thẩm Chi à? Loại gái nhà quê như vậy, sao xứng làm con dâu nhà tôi chứ! A Tuấn chia tay với cô ta lâu rồi!”
“Đừng nhắc tới cô ta nữa, xui xẻo!”
Trước đây, để tiện ôn thi, tôi và Chu Tuấn thuê một căn hộ ba phòng ngủ.
Phòng nhỏ nhất làm thư phòng.
Tôi ở phòng lớn nhất, Chu Tuấn ở phòng còn lại.
Sau khi hai đứa cùng đậu vòng viết, mẹ Chu Tuấn vác một đống đặc sản quê lên, nói muốn ở lại nấu ăn bổ sung dinh dưỡng cho anh ta.
Tôi nhường luôn phòng mình cho bà ấy, bà không chịu.
Thế mà tôi mới đi mấy hôm, bà đã dọn vào ở luôn.
Hồi đó bà ta vừa gặp tôi đã nắm tay nắm chân, nói gì mà con gái không cần vất vả kiếm tiền, lo cho gia đình là việc của đàn ông, tôi chỉ cần nghỉ ngơi, không cần cố quá.
Mỗi lần tôi ngồi học cùng Chu Tuấn, bà lại lo tôi học nhiều ảnh hưởng sức khỏe, luôn miệng bảo tôi đi nghỉ.
Bạn thân tôi từng nhắc khéo: “Bà ấy đang sợ cậu ôn thi giỏi hơn con trai bả đấy!”
Mà tôi nào để tâm, cứ tưởng mình gặp được mẹ chồng tốt.
Giờ nghĩ lại, suốt mấy tháng bà ở đây, không dưới vài lần bà khuyên tôi từ bỏ phỏng vấn.
Đúng là đầu óc tôi bị mỡ heo làm mờ mắt, mãi mà không nhận ra.
Trong cơn nước mắt nhòe nhoẹt, tôi nhìn thấy chiếc áo sơ mi trắng bị vứt trong thùng rác.
Trước ngày phỏng vấn, tôi và Chu Tuấn ủi quần áo phẳng phiu, treo trong phòng khách.
Sáng hôm đó, tôi dậy sớm thu quần áo thì thấy đồ của mình ướt sũng, nước chảy tong tong.
Mẹ Chu Tuấn luống cuống giải thích: “Dì thấy có chỗ bẩn, định giặt cho sạch, ai ngờ lại là đồ đi phỏng vấn!”
Chu Tuấn đứng bên cạnh gắt gỏng: “Không có đồ thì khỏi đi! Dù đi cũng chẳng đậu nổi!”
May mà mẹ tôi có chuẩn bị sẵn một bộ vest khác, chỉ là tôi thấy nó quá đắt, sợ mặc đi phỏng vấn bị cho là khoe mẽ nên không định dùng.
Không còn lựa chọn, tôi đành mặc nó.
Tôi cúi người nhặt chiếc áo từ thùng rác lên, trên đó là dòng chữ đỏ chót viết bằng bút lông:
“Thi đâu trượt đó.”
Một hành vi thật nực cười.
“Con khốn! Mau cút đi cho khuất mắt tao!”
Tôi bị tiếng hét chát chúa dọa cho giật bắn.
Ngẩng đầu lên, thấy mẹ Chu Tuấn đứng ở cửa phòng, mặc nguyên bộ đồ ngủ của tôi.
Chiếc váy ngủ lụa ôm lấy cơ thể béo ục ịch của bà ta, khiến từng nếp mỡ như sắp tràn ra ngoài, trông không khác gì một cây xúc xích trương phình.
4
Bà ta không chỉ chiếm phòng tôi, mặc đồ ngủ của tôi, mà còn lục hết trang sức của tôi ra đeo khắp người.
Vòng tay, lắc tay, đồng hồ đeo chồng chất lên cổ tay.
Còn cổ thì treo tới ba, bốn sợi dây chuyền.
“Nhìn cái gì mà nhìn! Mấy thứ này nhìn là biết không rẻ. Chắc phải hai, ba trăm đấy nhỉ? Là con trai tôi mua cho cô chứ gì! Tôi cho nó một nghìn tệ tiêu vặt khi còn học đại học mà nó cứ than không đủ, thì ra là tiêu cho con tiện nhân cô!”
Vừa nói, bà ta vừa xoa xoa cái đồng hồ trên tay, mặt đầy tiếc rẻ.
“Quần áo, trang sức này nọ đều để lại hết! Mấy thứ đồ rách còn lại thì cút đi cho khuất mắt!”
Nghe vậy, lửa giận trong tôi bùng lên dữ dội.
Bao năm qua ở bên Chu Tuấn, tôi chưa từng nhận được món quà giá trị nào từ anh ta.
Ngay cả căn nhà này cũng là ba mẹ tôi âm thầm mua cho tôi.
Chỉ vì không muốn Chu Tuấn tự ti, tôi luôn giả vờ là gặp được chủ nhà dễ tính, cho thuê với giá rẻ một nghìn tệ mỗi tháng.
Tôi chỉ tay vào mặt bà ta, nói: “Quần áo bà đã mặc rồi thì tôi tặng luôn đấy! Nhưng trang sức và đồng hồ kia, bà phải trả lại cho tôi!”
Bà ta vội ôm lấy cái đồng hồ: “Dựa vào đâu? Đây là đồ con trai tôi mua, bây giờ là của tôi!”
Tôi bật cười khinh bỉ: “Dì à, dì có bằng chứng gì chứng minh là Chu Tuấn mua? Dì tự tiện xông vào phòng tôi, chiếm đoạt tài sản riêng, đó là phạm pháp!”
Rõ ràng bà ta bắt đầu hoảng, nhưng vẫn cố làm cao: “Đồ của con nhà quê cô đeo rồi, tôi cũng chẳng thèm!”
Nói xong, bà ta tháo đồng hồ ra, ném mạnh xuống sàn làm vỡ mặt kính.
Tôi cúi người định nhặt lên thì bà ta giơ chân đạp mạnh vào tay tôi.
Đúng lúc ấy, Chu Tuấn từ ngoài bước vào.
5
Vừa thấy tôi rụt tay lại, mẹ Chu Tuấn liền ngã lăn ra sàn, khóc lóc om sòm: “Trời ơi con ơi! Đây là bạn gái con đấy hả? Vừa về nhà đã đập đồ, còn đẩy ngã mẹ! Con nhìn xem!”
Chu Tuấn nghe xong lập tức đen mặt, giơ tay định đánh tôi.
Tôi chặn tay anh ta lại, phản đòn bằng cú đấm thẳng vào mũi.
Máu mũi lập tức tuôn ra.
Chu Tuấn, tôi vốn định chừa cho anh chút thể diện.
Nhưng anh đã không cần, thì đừng trách tôi tàn nhẫn!
Thấy tôi đánh con trai bà ta, mẹ Chu Tuấn lập tức bật dậy, chỉ tay mắng lớn:
“Con trai tao bây giờ là công chức rồi! Ăn lương nhà nước đấy! Mày mau cút đi cho khuất mắt tao!”
Chu Tuấn chỉnh lại ống tay áo, lạnh lùng nói:
“Căn hộ này cô thuê 3 năm rồi, nhưng chủ nhà có chịu trả lại tiền đặt cọc hay không còn chưa chắc. Tôi cho cô 5 vạn, mau dọn đi!”
Nói rồi anh ta rút ra 5 vạn, đưa thẳng đến trước mặt tôi.
Tôi cười lạnh: “Người cần đi là anh mới đúng!”
Nói rồi, tôi vung tay hắt thẳng xấp tiền vào mặt anh ta.
Tờ tiền bay tung trong không khí như lá rụng.
Mẹ Chu Tuấn vừa la lớn:
“Trời ơi là 5 vạn đấy! Sao lại đưa nó?”
Vừa la vừa cúi xuống nhặt từng tờ.
Tôi móc ra sổ đỏ từ túi xách, ném xuống bàn.
“Đây, mở to mắt mà nhìn xem tên chủ căn hộ này là ai!”
Chu Tuấn nhìn thấy tên tôi rõ rành rành trên giấy, vẫn cố gượng gạo:
“Thẩm Chi, cô tưởng cầm cái giấy tờ giả ra là dọa được tôi à? Một con nhà quê như cô, làm gì mua nổi căn nhà đắt như vậy?”
Tôi khoanh tay, cười nhạt: “Thế là anh cũng biết nhà này đắt? Vậy mà anh nghĩ 1.000 là có thể thuê được sao?”
Chu Tuấn bắt đầu hoảng loạn, nhưng vẫn gân cổ cãi:
“Thẩm Chi, biết điều thì dọn đi đi! Tôi sắp làm công chức nhà nước rồi, cô không đấu lại tôi đâu!”
Tôi ngẩng đầu, cười như không: “Công chức tương lai? Anh không nhận được thông báo khám sức khỏe à?”
Tôi mở điện thoại, đưa tin nhắn thông báo “Đã qua phỏng vấn, mời đến khám sức khỏe” cho anh ta xem.
Chu Tuấn vừa thấy mấy chữ “phỏng vấn đạt”, lập tức tái mét mặt.
“Không thể nào! Không thể nào!”
Tôi khoanh tay, mỉm cười: “Anh không xem danh sách người được khám sức khỏe công bố mấy hôm trước à?”
Phải rồi, mấy ngày nay Chu Tuấn bận bịa tin đồn, bận nịnh nọt Lâm Thư, cứ tưởng mình chắc suất, làm gì thèm quan tâm đến danh sách? Anh ta run rẩy mở điện thoại tra lại.
Quả nhiên, tên anh ta không có trong danh sách.
Chu Tuấn như hóa điên, lập tức gọi cho Lâm Thư:
“Chuyện gì vậy? Không phải bố em đã lo hết rồi à?”
Đầu bên kia, Lâm Thư thờ ơ: “Bố em cũng nói với lãnh đạo thành phố rồi, nhưng mà… anh thi tệ quá, người ta cũng chẳng giúp nổi. Anh còn trẻ, năm sau thi lại là được mà!”
Nói dứt câu, cô ta cúp máy cái rụp.
Gọi lại? Đã tắt máy.