Tôi Không Phải Gái Bán Thân, Tôi Là Chủ Tịch! - Chương 2
6
Khoảnh khắc đó, tôi chỉ thấy Chu Tuấn… thật ngu ngốc!
Anh ta thực chất chỉ là kẻ ích kỷ, tham lam và nhỏ nhen.
Chính tình yêu của tôi đã khiến anh ta được bọc trong ánh hào quang giả tạo.
Thấy Chu Tuấn ngồi thụp xuống đất, tôi vỗ vai anh ta, nhẹ giọng nói:
“Chu Tuấn, anh còn mong chờ một ông bảo vệ đi ‘lo quan hệ’ cho mình sao?”
Chu Tuấn ngẩng lên, ngỡ ngàng.
Tôi ném trước mặt anh ta một xấp ảnh: “Bố của Lâm Thư chẳng phải lãnh đạo gì đâu, chỉ là bảo vệ trong tòa nhà hành chính thôi. Hằng ngày chỉ đứng canh cổng.”
Tôi chỉ vào một tấm hình, nơi ông ấy đang mở cửa xe cho lãnh đạo:
“Anh xem, ‘ông bố có quan hệ’ của anh đúng là đã ‘nói giúp’ nhiều thật đấy!”
Chu Tuấn ôm đầu khóc rống.
Mặt mẹ anh ta thì tái mét: “Cái gì? Bảo vệ á? Thế tiền tao đưa ông ta để lo việc thì sao? Đó là tiền dưỡng già cả đời tao với ba mày góp lại đó!”
Bà ta giơ nắm đấm, đập thùm thụp vào lưng Chu Tuấn:
“Tất cả tại mày! Nằng nặc bảo nhờ bố Lâm Thư giúp, để tao ném 100 vạn không! Mày đi đòi lại tiền cho tao ngay!”
Chu Tuấn lau nước mắt, an ủi:
“Không sao đâu mẹ! Lâm Thư là quản lý cấp cao của công ty niêm yết mà! Chỉ cần con cưới cô ấy, bắt cô ấy giao hết tiền lương cho mẹ, 100 vạn chẳng đáng gì!”
Tôi không nhịn được cười: Chu Tuấn, sao anh lại ngu đến thế! Người ta nói gì là anh tin răm rắp.
Tôi tiếp tục ném thêm một xấp ảnh nữa.
“Nhìn kỹ lại xem, ‘quản lý cấp cao’ của anh chỉ là nhân viên bán hàng ở một chi nhánh cửa hàng thôi!”
Tôi chỉ vào tấm ảnh Lâm Thư mặc đồng phục đứng sau quầy: “Chu Tuấn, tỉnh lại đi! Cô ta phải làm bao nhiêu năm mới trả nổi 100 vạn đây?”
“Không! Cô lừa tôi! Tôi sẽ gọi cho Lâm Thư hỏi rõ!” – Chu Tuấn run rẩy bấm số, mắt đỏ hoe.
Nhưng đầu dây bên kia lại vang lên một câu lạnh tanh: “Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện đang tắt máy.”
Chu Tuấn, đây chỉ là bước đầu thôi. Ngày trước anh coi tôi như trò đùa, giờ đến lượt tôi, sẽ từ từ mà chơi với anh!
“Chu Tuấn, bây giờ anh còn chưa chịu đi sao? Đây là nhà của tôi!”
Tôi giơ cao sổ đỏ trước mặt anh ta.
Chu Tuấn lập tức quỳ xuống trước mặt tôi:
“Tiểu Chi, anh yêu em thật mà! Em không thể tuyệt tình như vậy! Anh đã cùng em thi bao nhiêu kỳ thi, sao vừa đậu xong em đã đòi chia tay?”
Tôi gạt tay anh ta ra, cúi mắt nói: “Chu Tuấn, là tôi đi theo anh thi cử! Tôi đã đậu vòng viết mấy lần rồi, nhưng vì sợ anh bị tổn thương nên chưa từng nói. Anh chưa bao giờ tin tôi có thể đậu, cũng chẳng thèm hỏi đến kết quả của tôi.”
“Em mà đậu được vài lần? Đừng đùa nữa! Em ngốc vậy cơ mà?”
“Tôi chỉ ‘ngốc’ trong mắt anh thôi. Bao năm qua, anh luôn hạ thấp tôi, tôi từng nghĩ đó là cách anh xây dựng tự tin. Giờ tôi mới hiểu, đó là PUA.”
Chu Tuấn lập tức chống chế:
“Anh không có! Anh chỉ vì thương em, vì yêu em thôi!”
“Đủ rồi! Chu Tuấn, mời anh lập tức biến khỏi nhà tôi!”
Thấy hai mẹ con nhà họ vẫn lì lợm không chịu đi, tôi liền gọi cảnh sát.
Chu Tuấn thấy tôi dứt khoát gọi xong điện thoại, lập tức thay đổi thái độ, chỉ tay vào mặt tôi chửi:
“Con đĩ thối! Cô tưởng tôi không biết cô làm gì mới có tiền mua nhà này à? Mẹ, mình đi thôi! Tới nhà Lâm Thư tìm cô ấy!”
Hai mẹ con xách hành lý, hậm hực bỏ đi.
Vào phòng kiểm tra lại, tôi phát hiện quần áo, trang sức… đều bị mẹ Chu Tuấn cuỗm sạch.
Nghe nói tối hôm đó, Chu Tuấn và mẹ anh ta vác hành lý đến biệt thự của Lâm Thư.
Gõ cửa mãi không thấy ai mở.
Chu Tuấn leo tường vào trong, đúng lúc bị chủ nhà vừa về bắt gặp.
Lúc này mới vỡ lẽ – biệt thự đó không phải của Lâm Thư, mà mẹ cô ta chỉ làm người giúp việc tại đó, nên mới có chìa khóa.
Chu Tuấn đã không chỉ đưa 100 vạn cho Lâm Thư.
Để lấy lòng cô ta, anh ta còn mua một đống đồ hiệu, nợ hơn 30 vạn tiền vay nóng.
Số tiền đưa cho Lâm Thư đều ghi chú rõ “tự nguyện tặng”, nên giờ có muốn đòi lại cũng không được.
Nhà Lâm Thư vốn là dân lao động nhập cư, sự việc bại lộ thì lập tức chuồn mất, không ai biết đã đi đâu.
Chu Tuấn bị tạm giam mấy ngày vì tội đột nhập trái phép vào nhà người khác.
Ra chưa được bao lâu, lại có chuyện khiến anh ta càng thêm suy sụp.
Chu Tuấn… lại đậu công chức thật rồi!
Mấy hôm sau khi ra tù, anh ta nhận được cuộc gọi từ đơn vị dự thi, báo rằng được gọi đi khám sức khỏe.
Vì thí sinh đứng đầu tìm được chỗ làm tốt hơn nên từ chối nhận việc, Chu Tuấn trở thành người được bổ sung.
Mẹ con anh ta mừng như điên, còn tổ chức ăn mừng ở căn nhà mới thuê.
Không quên gọi cho tôi để khoe mẽ, chắc định chọc tức tôi.
Tôi vốn đang tìm cách liên hệ họ để lấy lại trang sức, thấy anh ta gọi tới liền bắt máy.
Giọng Chu Tuấn vang lên đầy tự mãn và ngạo mạn:
“Chào nhé, đồng nghiệp mới! Tôi đảm bảo em sẽ bị đuổi khỏi đơn vị chỉ sau một ngày làm việc!”
Tôi bình thản đáp:
“Chờ xem nhé! Tiện thể báo anh luôn – đống trang sức mà mẹ con anh ăn cắp có giá trị không nhỏ, chuẩn bị vô tù đi là vừa!”
Rồi dứt khoát cúp máy.
Khi cảnh sát lần nữa đưa Chu Tuấn đến đồn, anh ta hoàn toàn hoang mang.
“Cô Thẩm Chi đã báo án rằng khi hai người chuyển khỏi nhà cô ấy, mẹ con anh đã phá hoại và đánh cắp số lượng lớn trang sức, quần áo. Chúng tôi cần anh hợp tác điều tra.”
Chu Tuấn cười khinh: “Cô ta nói cái đống đồ rách đó là tài sản à? Mấy thứ đó có đủ điều kiện khởi tố không, thưa cảnh sát? Nếu là tôi lấy, tôi đền gấp mười!”
Viên cảnh sát thở dài:
“Những món đồ đó rất có giá trị, số tiền liên quan lớn. Nếu đúng là hai người lấy, thì có thể sẽ bị khởi tố hình sự.”
Mẹ Chu Tuấn sợ đến tái mét mặt, vội vàng chối bay chối biến:
“Tôi không lấy! Tôi không hề lấy gì cả!”
Nhưng bà ta lại quên mất, trên cổ vẫn đeo sợi dây chuyền mà bà ta trộm từ phòng tôi.
Cuối cùng, vì Chu Tuấn không trực tiếp tham gia trộm cắp nên được thả.
Nhưng do không qua được xét duyệt lý lịch, anh ta vẫn bị loại khỏi danh sách công chức.
Mẹ anh ta thì vì tội trộm cắp tài sản giá trị lớn, bị tuyên án 15 năm tù giam.
Tôi cố ý đến trại giam thăm bà ta một lần.
Nhìn thấy tôi, bà ta mặt mày tức tối.
Tôi mỉm cười nhẹ nhàng nói: “Lần này dì cũng được ‘ăn cơm nhà nước’ rồi đấy!”
Vừa nghe câu đó, sắc mặt bà ta chuyển từ xanh sang tím.
7
Dạo này mỗi lần đi dạo, tôi luôn có cảm giác mọi người xung quanh đều đang bàn tán về mình.
Đi đến đâu cũng thấy có người chỉ trỏ, xì xào sau lưng.
Dì Vương – người hàng xóm nhiệt tình – thấy vậy liền kể tôi nghe:
Cái cậu từng ở nhà tôi – Chu Tuấn – đã sớm lan truyền tin đồn khắp khu chung cư, nói tôi mới tốt nghiệp đại học mà đã “bán thân” kiếm được nhiều tiền, còn đủ sức mua nhà.
Dì bảo, thấy hắn tung tin nhảm khắp nơi, dì đã mắng cho một trận, nhưng lời đồn vẫn lan xa.
Thậm chí trên mạng xã hội, không ít người đăng bài nói tôi là “gái”, còn nói tôi tuổi nhỏ mà đã dùng thân thể để mua nhà.
Một trong số đó còn viết như thật, từng câu từng chữ đều rành mạch.
Tôi mở trang cá nhân người đó ra xem – hóa ra lại là Chu Tuấn.
Dì Vương khuyên tôi nên báo công an.
Nhưng tôi từ chối.
Tôi muốn xem rốt cuộc Chu Tuấn còn giở được trò gì.
Tôi để mặc dư luận sục sôi suốt một tuần.
Thậm chí mẹ tôi cũng đọc được mấy tin đồn bẩn thỉu kia, định ra mặt giúp tôi giải quyết.
Nhưng tôi đều từ chối.
Tôi biết, tự thanh minh là cách phản kháng yếu ớt nhất – có những chuyện càng giải thích càng rối.
Không thấy tôi phản ứng gì, Chu Tuấn lại tìm đến tôi.
“Nếu em chịu chuyển nhượng căn nhà cho anh, anh sẽ đính chính lại danh dự cho em.”
“Nếu tôi không chuyển thì sao?” – Tôi hỏi lại.
“Vậy thì tôi sẽ nói với mọi người là không chỉ làm gái, em còn mắc bệnh… Xem sau này còn ai dám dính dáng đến em nữa không.”
Tôi thật sự thấy buồn nôn.
Vòng vo cả buổi, hóa ra mục đích vẫn là căn nhà của tôi.
Đúng là nằm mơ giữa ban ngày.
“Anh tưởng anh nói gì người ta cũng tin sao?” – Tôi lạnh nhạt hỏi.
“Lời nói có thể giả, nhưng ảnh thì không!” – Hắn rút ra mấy tấm ảnh.
Ảnh tôi đang thay đồ, đang tắm… rõ ràng là do hắn lén chụp.
“Anh lén quay tôi?”
“Cô không cho tôi chạm vào, còn giả vờ trong trắng. Ban đầu tôi chỉ muốn xem thử cô không mặc gì trông thế nào, ai ngờ giờ có thể đổi lấy một căn nhà!”
Hắn cười đầy nham hiểm.
Nhìn gương mặt đê tiện đó, tôi chỉ thấy bản thân lúc trước đúng là mù quáng.
“Đê tiện, anh đúng là không biết xấu hổ!”
Tôi tát hắn một cái thật mạnh.
Có vẻ môi hắn đập trúng răng, máu rịn ra nơi khóe miệng.
Chu Tuấn dùng ngón tay cái lau máu, cười lạnh: “Thẩm Chi, cô đừng có được đằng chân lân đằng đầu!”
Hắn bất ngờ rút con dao trong túi, dí sát vào cổ tôi. “Nếu cô không đồng ý, hôm nay chúng ta cùng chết!”
Tôi sợ đến mức lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh.
Chu Tuấn thực sự đã điên rồi.
Tôi còn bố mẹ yêu thương, còn cả một tương lai phía trước.
Không thể vì loại người này mà đánh mất hết.
Tôi đành tạm thời làm dịu tình hình, lập tức chuyển khoản cho hắn 500 vạn, hứa trong vòng một tháng sẽ sang tên nhà cho hắn.
Chu Tuấn cầm tiền xong liền xóa hết bài viết.
Trước khi rời đi, vẫn không quên buông lời nhục mạ: “Con đĩ thối, bán thân đúng là hái ra tiền!”
8
Chuyện đã rùm beng, cả đơn vị đều bàn tán.
Để điều tra rõ ràng, cấp trên yêu cầu tôi tạm thời về nhà nghỉ ngơi.
Lo sợ Chu Tuấn lại tìm đến nơi ở, tôi dứt khoát dọn về nhà bố mẹ.
Kỳ lạ là, từ sau khi cầm tiền, hắn bặt vô âm tín, gọi điện thì báo số không tồn tại.
Ở nhà rảnh rỗi, tôi quyết định đến công ty bố thăm một chuyến.
Dạo gần đây bố nói dự án sản phẩm mới gặp trục trặc, tôi không rõ tình hình hiện tại thế nào.
Hồi còn học đại học, tôi vì vướng bận Chu Tuấn mà không tập trung gì khác.
Bố từng khuyên tôi nên đến công ty học hỏi kinh nghiệm, nhưng tôi cứ khất lần khất lữa.