Tôi Không Phải Gái Bán Thân, Tôi Là Chủ Tịch! - Chương 4
Hắn cứ thế lặp đi lặp lại mười mấy công ty, hy vọng rồi lại thất vọng, cho đến khi hoàn toàn sụp đổ.
Cuối cùng, hắn chọn cách nhảy sông.
Giữa mùa đông, nước lạnh thấu xương, hắn vừa nhảy xuống đã lạnh đến mức cố ngoi lên.
Không dám chết.
Chỉ còn cách sống lay lắt trong thống khổ.
Nhưng tâm trí của hắn… đã chẳng còn bình thường nữa.
Giao đồ ăn nửa tháng không đủ trả nợ, hắn buộc phải đến quán bar làm việc kiếm tiền nhanh.
Không ngờ, ở nơi đó, hắn lại gặp được… Lâm Thư.
12
Chu Tuấn và Lâm Thư gặp nhau lần đầu cũng trong một quán bar.
Hôm đó, Chu Tuấn theo bạn đi dự sinh nhật, tình cờ gặp Lâm Thư đang say khướt.
Cô gái ăn mặc hào nhoáng ấy vừa hay ngã vào lòng hắn.
Chu Tuấn xung phong đưa cô ta về nhà.
Nhà của Lâm Thư là một căn biệt thự xa hoa, cả đời Chu Tuấn chưa từng thấy nơi nào tráng lệ đến thế.
Khi Lâm Thư – trong cơn say – đặt môi lên môi hắn, Chu Tuấn không từ chối.
Sáng hôm sau, Lâm Thư nói với hắn rằng cha cô ta là lãnh đạo cấp cao của thành phố, còn cô thì làm quản lý cấp cao trong một công ty nước ngoài.
Cô ta bảo, mình có thể giúp hắn lo mọi việc, đưa hắn lên như diều gặp gió.
Sau một thời gian qua lại, Lâm Thư phát hiện Chu Tuấn không hề có tiền.
Dù đã nhận của hắn tổng cộng hơn 30 vạn giá trị quà cáp, nhưng đó chẳng phải kiểu “con cá lớn” mà cô ta muốn câu.
Không ngờ, Chu Tuấn lại cầu hôn cô.
Muốn tranh thủ thêm một khoản trước khi “biến mất”, Lâm Thư bịa chuyện cha mình có thể lo được việc, lừa thêm 100 vạn.
Nực cười nhất là, trước đó Chu Tuấn từng cầm chiếc đồng hồ trị giá hơn 15.000 mà tôi tặng, vừa khoe vừa than phiền: “Con bé người yêu chỉ toàn tặng đồ rác!”
Sau đó tiện tay… ném thẳng vào thùng rác.
Chu Tuấn đúng là mù mắt.
Lâm Thư lánh mặt một thời gian, thấy Chu Tuấn không báo công an, liền quay lại bar tìm con mồi mới.
Không ngờ, gặp lại hắn ở đó.
Chu Tuấn tìm cô ta đòi tiền, nhưng Lâm Thư chỉ liếc hắn một cái khinh bỉ, còn nhờ gã “đại ca” mới quen đấm cho hắn một trận.
Chu Tuấn phát điên thật sự!
Tối hôm đó, hắn theo dõi Lâm Thư về nhà, đợi cả nhà ngủ say, lẻn vào trong rồi ra tay sát hại cả gia đình cô ta.
Sau cùng, hắn cắm con dao vào ngực mình.
Vài ngày sau, thi thể mới được hàng xóm phát hiện.
Cảnh tượng khi ấy… tang thương đến khó mà tưởng tượng nổi.
Đêm hôm ấy, tôi nhận được một tin nhắn ẩn danh:
“Nếu được làm lại từ đầu, anh nhất định sẽ bảo vệ em đến cùng!”
Tôi biết, đó là lời cuối cùng của Chu Tuấn.
Nhưng đến khoảnh khắc đó, dù hắn có nói gì, lòng tôi cũng chẳng còn gợn sóng.
Tôi thừa hiểu, điều hắn muốn bảo vệ là “Thẩm Chi – tiểu thư nhà giàu”, chứ không phải “Thẩm Chi – cô gái xuất thân bần hàn”.
Con người mà… Luôn luôn thực tế đến tàn nhẫn.
13
Tôi chính thức gia nhập công ty của ba, bắt đầu từ vị trí cơ bản nhất.
Sau khi luân chuyển qua các bộ phận quan trọng, tôi bắt đầu tiếp quản toàn bộ công việc.
Có một lần, công ty nhận được hồ sơ của một cặp đôi xin ứng tuyển.
Cả hai đều vượt qua phỏng vấn và cùng được đề xuất cho một vị trí.
Tôi giữ chàng trai lại, hỏi:
“Nếu cậu được nhận, còn bạn gái thì sao?”
Cậu ta kiên định trả lời:
“Tôi sẽ luôn ở bên cô ấy, giúp cô ấy cho đến khi tìm được công việc phù hợp.”
“Nếu cô ấy mãi không tìm được thì sao?”
“Tôi sẵn sàng nuôi cô ấy!”
Đôi mắt chàng trai sáng lấp lánh, khiến tôi nhớ về Chu Tuấn năm ấy – cũng từng 20 tuổi, cũng từng có ánh mắt như thế…
Chỉ tiếc rằng khi đứng giữa tình yêu và tiền bạc, Chu Tuấn đã chọn rời bỏ tôi.
Tôi hỏi cô gái điều tương tự.
Cô ấy cũng trả lời giống hệt như chàng trai.
Thế là tôi phá lệ, nhận cả hai.
Sau khi ổn định công việc, họ gửi thiệp mời đám cưới tới cho tôi.
Trong buổi tiệc, họ nói: “Tình yêu thật sự chưa bao giờ là trở ngại của sự nghiệp. Nếu dùng tiền bạc, quyền lực, địa vị xã hội để cân đo đong đếm một mối quan hệ, thì đó là giao dịch, không phải tình yêu. Tình yêu đích thực có thể vượt qua mọi thử thách!”
Đúng vậy… Tình yêu đích thực có thể vượt qua tất cả!
Mong rằng tất cả mọi người, đều có thể nắm chặt tay người mình yêu và tương lai phía trước!
(Hết)