NhayHo.Com
  • Trang chủ
  • Truyện
Advanced
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Ngôn Tình
  • Hào Môn Chiến Thần
  • Hành Động
  • Báo Thù
  • MORE
    • Bài ưu tiên
    • Cạnh Kỹ
    • Đam Mỹ
    • Gia Đấu
    • Hiện Đại
    • Huyền Huyễn
    • Nữ Cường
    • Sắc
    • Sủng
    • Tổng Tài
    • Truyện 16+
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Hài Hước
    • Huyền Ảo
    • Linh Dị
    • Ngược
    • Phiêu Lưu
    • Sảng Văn
    • Tình Yêu
    • Trọng Sinh
    • Xuyên Không
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Tôi làm cá mặn ăn nên làm ra trong truyện ngược - Chương 12

  1. Home
  2. Tôi làm cá mặn ăn nên làm ra trong truyện ngược
  3. Chương 12
Prev
Next

Úc Tưởng: “Ờ.”
Câu trả lời cực kỳ qua loa.
Hệ thống không thể làm gì đành phải hét lên trong đầu cô: [Hình tượng nhân vật! Hình tượng nhân vật!]
Úc Tưởng khẽ liếm môi: “Tôi thích anh vô cùng, thực ra lúc nãy tôi đang nhìn trộm anh đấy.”
Lăng Sâm Viễn cười hừ một tiếng: “Nhìn tôi đánh nhau à? Hình như cô chẳng có vẻ gì là đau lòng hay lo lắng nhỉ.”
Úc Tưởng: “Bởi vì trong lòng tôi, anh là ánh sáng, là huyền thoại duy nhất, anh là người giỏi nhất, không ai có thể đánh bại được anh.”
Lăng Sâm Viễn bỗng chốc tối sầm mặt xuống, anh hạ giọng hỏi: “Có phải cô là người của Trữ Lễ Hàn không? Anh ta cử cô tới tiếp cận tôi phải không?”
Đừng tự luyến quá ông anh à.
Úc Tưởng liếm môi nói tiếp: “Anh xem, tôi kiêu ngạo phóng khoáng như vậy, liệu Trữ Lễ Hàn có thuê nổi tôi không?”
Lăng Sâm Viễn giật khóe miệng một cái.
Kể ra… Cũng đúng.
Nếu như là người do Trữ Lễ Hàn phái tới thì chắc hẳn phải giàu thủ đoạn hơn mới phải. Huống hồ, bây giờ Trữ Lễ Hàn vẫn chưa biết năng lực thật sự của anh, e là Trữ Lễ Hàn còn coi khinh việc đối phó với anh.
Lăng Sâm Viễn nheo mắt: “Vậy ra đây chính là tình yêu của cô đấy à? Nhưng tôi lại không nhìn ra sự yêu thích của cô.”
Anh đúng là chó má thật đấy!
Không, chó cũng không giỏi bằng anh.
Úc Tưởng nhớ trong truyện gốc, lúc này Lăng Sâm Viễn đã có tình cảm với nữ chính và đang vụng trộm chuẩn bị cưa đổ nữ chính rồi.
Vậy mà giờ đây anh vẫn còn thảo luận xem cô có yêu anh hay không sao?
Nhưng mà nghĩ lại thì cũng bình thường.
Nam chính trong các tiểu thuyết tổng tài bình thường thời đại cũ thì thường thể hiện ngoại trừ nữ chính ra thì tất cả phụ nữ đều chỉ là công cụ hình người của anh ta thôi.
Bọn họ có thể sử dụng những người phụ nữ này làm chỗ chắn thương chịu tội cho nữ chính. Bọn họ có thể lợi dụng gia thế và của cải của những người phụ này, cho người ta danh phận nhưng không cho người ta tình yêu. Bởi vì tình yêu duy nhất của anh ta đều dành cho nữ chính, cuối cùng còn giết chết đối phương để nhường lại vị trí đó cho nữ chính.
Đúng là tên nam chính chó má!
Úc Tưởng chép miệng một cái, rồi nói với giọng vừa dịu dàng lại thắm thiết: “Đúng vậy, đây chính là tình yêu của tôi. Tôi thích nhìn thấy vẻ mặt nhẫn nhịn, khó chịu của anh khi anh bị người ta nhục mạ. Tôi cũng thích xem lúc anh đánh nhau với người ta, khóe mắt có một vệt máu dài làm toát lên vẻ tàn nhẫn và kìm nén trong đôi mắt. Có lẽ anh còn thở hổn hển, kéo vạt áo lên để lộ ra cơ bụng tám múi, trên đó chằng chịt những vết thương xanh tím do bị ngược đãi…”
Hệ thống: ?
Hệ thống: [Cô có đúng là đang tỏ tình không đấy?]
Tôi rất hoài nghi cô nhưng tôi không có chứng cứ!
Úc Tưởng: Tôi đang tỏ tình thật mà, trình độ sắp ngang ngửa với quấy rối tình dục rồi đây.
Hệ thống bàng hoàng tột độ, nó cảm thấy có lẽ bản thân nó đúng là hơi lạc hậu.
Hệ thống: [Cô có muốn nhìn kỹ lại xem Lăng Sâm Viễn thế nào không?]
Úc Tưởng: Thế nào?
Hệ thống: [Anh ta đã siết chặt nắm đấm rồi đấy.]
Úc Tưởng: Đây chẳng phải là kết quả cậu muốn sao? Chẳng lẽ tôi lại phải ra vẻ biểu cảm để anh ta yêu tôi hay sao? Không được đâu, anh ta là của nữ chính rồi.
Hệ thống sực hiểu ra tất cả: [Đúng, cô nói chí phải.]
Là nó sai.
Úc Tưởng vô cùng sáng suốt!
Lăng Sâm Viễn thì đang tức điên lên.
Anh tức đến độ bật cười.
Lăng Sâm Viễn: “Cô đang cố ý chọc giận tôi à?”
Úc Tưởng lau đi giọt nước mắt hoàn toàn không hề tồn tại ở khóe mắt: “Anh không tin tôi à? Tôi đau lòng quá.”
Lăng Sâm Viễn mấp máy môi.
Úc Tưởng bỏ tay xuống: “Anh không tin tôi thì thôi vậy, tôi đi đây.”
Diễn nhiều mệt quá.
Cô muốn đi ăn cơm.
Lăng Sâm Viễn: “…”
Anh phát hiện mình hoàn toàn không thể nhìn thấu người phụ nữ này.
Đúng lúc này, cô hot girl mạng vẫn đang còn livestream kia cuối cùng cũng phát hiện ra bóng dáng Úc Tưởng.
“Ai đang nói chuyện với cô ấy vậy nhỉ? Ồ, không biết nữa.”
[Trông hơi quen mắt!]
[Mọi người đã đọc tin vỉa hè gần đây chưa? Hình như anh ta là con riêng của nhà họ Trữ.]
[Không phải chứ, tôi cảm thấy anh ta rất giống ngài Ferguson mới nổi tiếng gần đây nhờ lập nghiệp bằng nghề phát triển phần mềm ở nước ngoài. Trên instagram có rất nhiều ảnh của anh ta, tôi thấy rất giống.]
Lúc này, vệ sĩ cũng đang báo cáo lại với Trữ Lễ Hàn.
“Chúng tôi thấy cô Úc rồi, cô ấy vẫn đang nói chuyện với Lăng Sâm Viễn.”
Trữ Lễ Hàn ngồi trên sô pha, Cụ Kim đang bận dạy dỗ con trai nên không ở bên cạnh hắn.
Trữ Lễ Hàn hỏi: “Nói gì vậy?”
“Xa quá, chúng tôi không nghe thấy.”
“Nói lâu không?”
“Nói được mấy phút rồi, hình như giờ vẫn chưa nói xong.”
Trữ Lễ Hàn thoáng khựng lại, sau đó vẫn nói tiếp: “Lát nữa đưa người lên thẳng đây gặp tôi.”
“Vâng!”
Ở bên này, Úc Tưởng quay người định bỏ đi.
Lăng Sâm Viễn bỗng giữ cổ tay cô lại, nghiêm giọng hỏi: “Cô đã nói là cô thích tôi, vậy tối nay cô làm bạn gái của tôi có được không?”
Úc Tưởng rất muốn hỏi, vậy nữ chính thì sao?
Cô lại chợt nhớ ra.
Với hình tượng nhân vật lắm mưu nhiều mẹo như nam chính thì đương nhiên anh sẽ không nhanh chóng để lộ ra người trong lòng mình là ai để tránh người khác lợi dụng người anh yêu đối phó anh.
Bây giờ cũng chỉ có chị gái của nữ chính mới biết chuyện này.
Số phận làm công cụ cho người khác lợi dụng của mình sắp sửa bắt đầu từ đây rồi sao?
Cô thấy không ổn.
Úc Tưởng nhẹ nhàng thở dài: “Tôi cũng rất muốn làm bạn gái của anh.”
Lăng Sâm Viễn nhìn thẳng vào mặt cô, trong lòng chỉ có một suy nghĩ duy nhất: Nói láo hết câu này tới câu khác.
Úc Tưởng nhíu mày: “Nhưng mà, hôm nay tôi tới tham dự buổi tiệc tối này thực ra là để xem mắt. Lát nữa bác cả của tôi sẽ dẫn tôi đi gặp nhà trai. Nếu như bị họ nhìn thấy thì chuyện sẽ rất rắc rối. Anh hiểu chứ? Trừ phi, giờ anh đi nói với bác cả tôi rằng anh muốn cưới tôi.”
Lăng Sâm Viễn lập tức buông ngay cổ tay cô ra.
Lần này, anh đúng là không phân biệt được cô nói thật hay nói dối.
Tất nhiên anh sẽ không bao giờ kết hôn với cô.
Lăng Sâm Viễn bước tới bên cạnh vai cô, cúi đầu, kề vào tai cô rồi nói nhỏ: “Vậy cô giải quyết xong đối tượng xem mắt của cô đi rồi quay lại nói thích tôi.”
Úc Tưởng quay đầu, chớp mắt mấy cái: “Lần sau nói chuyện đừng sát lại gần tôi như vậy, nếu không tôi sẽ cho rằng anh cũng thích tôi đấy.”
Lăng Sâm Viễn nheo mắt, lập tức lùi lại đứng cách xa cô cả thước.
Người phụ nữ này đúng thật là không hề biết xấu hổ là gì.
Anh nhìn cô thêm nữa mà đi ra ngoài với cái trán nổi đầy gân xanh.
Đằng kia, cuối cùng vệ sĩ của Trữ Lễ Hàn đã tìm được cơ hội, đợi Lăng Sâm Viễn đi khỏi thì anh ta lập tức xông lên.
“Cô Úc Tưởng phải không?” Lần này anh ta nghiêm túc xác nhận lại sự thật.
“Cậu cả Trữ muốn gặp cô.” Anh ta nói.
Tất nhiên Úc Tưởng không cảm thấy rằng điều này báo hiệu cho chuyện Trữ Lễ Hàn định chịu trách nhiệm với cô.
Tốt nhất là đừng chịu trách nhiệm.
Chụp ảnh kết hôn chung với trùm phản diện như hắn khiến cô không tài nào ngủ ngon giấc.
Đương nhiên Úc Tưởng sẽ không để hệ thống biết được những suy nghĩ này của mình, cô âm thầm phàn nàn trong lòng xong thì lập tức đi theo vệ sĩ lên tầng hai.
Cô nàng hot girl mạng đang phát livestream ở đằng kia lập tức mắt tròn mắt dẹt: “Ôi trời, sao cô ấy lại được lên trên tầng hai?”
[Tầng hai thì sao?]
[Tôi không hiểu!]
“Đó là phòng nghỉ của những người quyền quý thực sự đó! Vừa rồi tôi chỉ thấy có Cụ Kim và cậu giám đốc Kim cùng với cậu cả Trữ đi lên trên đó thôi. Chỗ đó có vệ sĩ đứng gác ở lối ra vào đấy, mọi người nhìn thấy không? Người bình thường không đi lên đó được!”
[Cmn chứ!]
[Thế rốt cuộc cô ta là quý cô thật hay giả vậy?]
Lúc này, Úc Tưởng đang giẫm chân lên mặt thảm cách âm, thong thả đi tới căn phòng nằm ở cuối hành lang.
Cửa phòng mở ra nhưng bên trong lại tĩnh lặng như địa ngục.
Úc Tưởng lặng thinh trong ba giây.
Không phải hắn định giết người diệt khẩu đấy chứ?
Không đúng, đây là xã hội có pháp luật.
Móa.
Không đúng.
Tiểu thuyết về tổng tài bá đạo từ xưa tới nay có bao giờ tuân thủ pháp luật đâu! Chém tay, chém chân, còn dám moi ruột nữa!
“Cô Úc?” Người đứng đằng sau khẽ gọi.
Người ngồi trên chiếc sô pha bên trong phòng cũng từ từ đứng dậy rồi xoay người lại.
Vóc dáng hắn cao lớn, ánh đèn hắt lên cơ thể càng kéo dài thêm cái bóng, làm tôn lên cảm giác áp lực không nói nên lời.
“Không dám vào sao? Sợ tôi hỏi cô vì sao ở chung một chỗ với Lăng Sâm Viễn hả?”

Prev
Next

Comments for chapter "Chương 12"

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

Nhảy Hố - NhayHo.Com Website đọc truyện online hay, cập nhập chương nhanh nhất. Đọc truyện ngôn tình hay, truyện Đam Mỹ, truyện Tiên Hiệp, Sủng ... Truyện online, truyện full, truyện mới, truyện chữ, tiểu thuyết
  • Trang chủ
  • Truyện

@ nhayho.com

Sign in

Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to NhayHo.Com