Tôi làm cá mặn ăn nên làm ra trong truyện ngược - Chương 15
Đó chính là cô dâu chú rể cầm ly rượu, quỳ gối trước mặt Trữ Lễ Hàn, kính rượu hắn.
Trữ Lễ Hàn nhận ly rượu đó nhưng không uống.
Cô dâu chú rể cũng không hề lấy làm lạ mà chỉ tươi cười đứng dậy.
Bởi vì mọi người đều biết, không rõ trước đó khách sạn Hải Lệ đã làm gì đắc tội Trữ Lễ Hàn nhưng từ đó trở đi, Trữ Lễ Hàn rất hiếm khi đụng vào đồ ăn ở bên ngoài.
Ở bên này, Úc Tưởng lại khá hoảng hốt.
Úc Tưởng: Tại sao bọn họ lại kính rượu Trữ Lễ Hàn? Sao đây, chẳng lẽ Trữ Lễ Hàn làm vú em nuôi họ lớn à?
Hệ thống: […]
Bên này, cô hot girl mạng kia cũng đang giải thích với các khán giả xem live stream: “Chắc là có rất nhiều người đã từng đọc vài tin vắn nói rằng cụ tổng giám đốc Kim và cậu cả Trữ là bạn vong niên rồi. Bởi vậy nên cậu cả Trữ và cụ tổng giám đốc Kim được coi như là người cùng một thế hệ. Con trai, con gái của cụ tổng giám đốc Kim gặp cậu cả Trữ còn phải chào chú. Nhưng thật ra năm nay cậu cả Trữ chỉ mới hai mươi chín tuổi.”
[Nhà họ Trữ qua trâu bò!]
[Cũng không thể nói như vậy được, phải nói là nhà mẹ Trữ Lễ Hàn quá đẳng cấp nên anh ta cũng vậy.]
[Ôi, tôi muốn xem mặt chính diện quá, sao mà khó thế?]
Sau khi hôn lễ tiến hành được một nửa thì mọi người lại di chuyển đến bữa tiệc rượu bên trong.
Lúc này, mọi người bên dưới sân khấu đều đang dùng bữa, còn trên sân khấu là các ngôi sao nổi tiếng do cụ tổng giám đốc Kim mời tới đang biểu diễn.
Các ngôi sao này vừa xuất hiện, số lượng người xem trên kênh phát live stream của cô hot girl mạng này lập tức tăng vọt.
Trong nhất thời không còn ai quan tâm xem Úc Tưởng là thật hay giả nữa.
Úc Tưởng ăn uống no nê xong thì nói với hệ thống: Chúng ta đi thôi.
Hệ thống: [Cô không gặp nữ chính à?]
Úc Tưởng: Tôi còn chẳng biết cô ấy đang ở đâu.
Hệ thống: [Cô chờ một chút.]
Hệ thống: [Hình như cô ấy đang ở chung một chỗ với Lăng Sâm Viễn.]
Úc Tưởng: Ôi, tôi buồn ngủ rồi, bọn họ đang làm gì vậy? Hôn hả? Họ định hôn nhau bao lâu?
Úc Tưởng nói xong thì đúng là không nhịn nổi nên ngáp một cái.
Hệ thống: [Chắc phải ba tiếng nữa thì chị gái của nữ chính mới có thời gian rảnh để hãm hại nữ chính, lúc đó cô phải xuất hiện.]
Không còn cách nào khác, hôm nay chị gái của nữ chính là phù dâu nên phải tham gia không ít khâu của buổi lễ.
Úc Tưởng: …
Úc Tưởng: Tôi phải chờ ba tiếng đồng hồ để chịu khổ hay sao? Thế chẳng thà bảo tôi chết quách đi.
Úc Tưởng đứng dậy bỏ đi.
Hệ thống: [Hình tượng nhân vật, hình tượng nhân vật…]
Úc Tưởng bỏ đi mà chẳng buồn ngoái đầu nhìn lại.
Giày vò tới tận lúc này, ngoài trời đã là hoàng hôn.
Tối nay còn có tiệc tối nữa nhưng ai thích thì đi, Úc Tưởng chẳng muốn theo hầu bọn họ nữa.
Úc Tưởng đi thẳng ra ngoài, vừa đi vừa lấy điện thoại ra mở app thuê xe.
Hệ thống còn đang khuyên Úc Tưởng: [Nội dung của bộ truyện này đã vỡ tanh bành rồi. Tôi sợ lát nữa nữ phụ ác độc sẽ ra tay tàn nhẫn với nữ chính, hay là cô ngăn cản cô ta chút đi. Nếu không thì nữ chính phải làm sao bây giờ?]
Úc Tưởng ngáp một cái.
Úc Tưởng nhíu mày: “Chỗ này xa xôi quá, sao xe còn cách xa quá vậy?”
Cô đã chờ ròng rã nửa tiếng đồng hồ.
Hệ thống không khuyên nổi Úc Tưởng nữa.
Úc Tưởng lười biếng nói: Tôi phải về dưỡng thai mà cục cưng. Gen của Trữ Lễ Hàn có trâu bò thế nào đi nữa cũng không thể chịu đựng nổi đâu, cậu nói có đúng không? Hôm nay tôi đi giày cao gót, mặc váy dạ hội giữa tiết trời mùa thu thế này chắc sẽ bị lạnh cóng người dẫn đến sinh non mất thôi.
Hệ thống cũng tin trong bụng Úc Tưởng có thể đã có em bé, nghe cô nói vậy thì hệ thống do dự.
Hệ thống: [Nhưng tôi sợ nếu cô bị kết luận là không tích cực làm nhiệm vụ thì cô sẽ bị phạt.]
Úc Tưởng ngồi xổm xuống, kiếm một chỗ khá thoải mái rồi phủi bụi, dựa lưng vào đó.
Thực ra cô cũng rất muốn biết, rốt cuộc độ mạnh yếu của hình phạt là như thế nào, như vậy cũng tiện cho cô phán đoán tình trạng của mình.
Sau đó, Úc Tưởng lập tức cầu được ước thấy.
Cô bị giật điện “xèo xèo” hai tiếng.
Lúc này, hệ thống giống như một chú gà mái mẹ nhọc lòng: [Cô xem đó, tôi đã bảo là cô khoan hãy đi rồi mà. Liệu đau quá có sẩy thai không?]
Úc Tưởng trợn ngược mắt, miệng lưỡi dẻo quẹo đáp: Không sao, sẩy rồi lại có thể có lại mà.
Hệ thống sắp điên lên mất: [Cô đi đâu để có bầu lại được chứ? Nếu cô dám mượn giống của người khác, mà để Trữ Lễ Hàn phát hiện ra thì hắn ta sẽ lột da cô.]
Lúc này ở bên kia, Trữ Lễ Hàn cũng đã ở lại lâu tới không còn kiên nhẫn nhưng hắn chưa bao giờ thể hiện lên nét mặt.
Hắn bảo thư ký Vương đi lấy xe còn mình thì dẫn theo vệ sĩ thong thả đi ra ngoài.
Cụ Kim không cản hắn lại chỉ luôn miệng nói: “Hôm nay đúng là đã để cậu vất vả rồi.” Sau đó, ông ta đưa món quà lưu niệm quý giá cho vệ sĩ của hắn cầm rồi đích thân tiễn hắn ra tới tận cửa.
Trữ Lễ Hàn mới đi được một đoạn đã trông thấy Úc Tưởng đang ngồi xổm dưới đất.
Người cô run nhè nhẹ như thể bị bệnh cấp tính nào đó phát tác.
Lúc này, thư ký Vương cũng đã lái xe đến.
Thư ký Vương đánh tay lái, trông thấy Úc Tưởng. Anh ấy vẫn chưa gặp Úc Tưởng lần nào, chẳng qua trông thấy một cô gái trẻ xinh đẹp đang run rẩy nên không đành lòng. Anh ấy vội hạ cửa sổ xe xuống hỏi han: “Cô sao vậy?”
Trữ Lễ Hàn thong thả đi tới, hắn trông thấy Úc Tưởng đang từ từ ngẩng đầu lên.
Sắc mặt của cô hơi tái, dường như hơi thở cũng yếu hơn chút, hàng mi dài chớp nhè nhẹ, khuôn mặt đẹp tới mức khiến người ta gần như không thể dời mắt nổi.
Thư ký Vương bình tĩnh, hỏi: “Có phải cô bị lạnh không?”
Anh ấy nghĩ, dù sao mình ngồi trong xe cũng rất ấm áp nên bèn đưa tay định cởi áo khoác ra đưa cho cô, phát huy một chút phong độ đàn ông.
Trữ Lễ Hàn thản nhiên theo dõi cảnh tượng này.
Hắn không hề có suy nghĩ gì với Úc Tưởng.
Nhưng dù sao họ cũng từng có quan hệ thân mật, bây giờ thư ký Vương lại cởi áo ra đưa cho cô thì còn ra thể thống gì?
Trữ Lễ Hàn giơ tay lên rồi nhanh tay hơn cởi khuy áo ra.
Sau đó, hắn cầm áo vest bằng một tay rồi đi lên trước trùm kín người Úc Tưởng lại.
Thư ký Vương ngẩn người: “Cậu, cậu cả Trữ… Hay là cứ để tôi làm cho…”
Thư ký Vương không khỏi giật mình.
Vị này bắt đầu có lòng thương người như vậy từ bao giờ thế?
Bên này, Úc Tưởng không nhịn nổi phải hắt xì một cái, cô kéo áo khoác lên rồi ló đầu ra ngoài, trông cô thực sự rất đáng thương.
Cô ngước mắt lên nhìn chằm chằm Trữ Lễ Hàn.
Khoảnh khắc đó, từ góc nhìn của hắn, Trữ Lễ Hàn cảm thấy dường như thấy được một đôi mắt sáng long lanh giống như viên pha lê xinh đẹp.
Hơi lạnh nhưng cũng có phần gợi cảm, nó khác hoàn toàn với vẻ quyến rũ khi cô nở nụ cười lúc tỉnh giấc.
Hắn nghe thấy cô bực bội nói: “Anh chưa thấy ai bị đau bụng kinh bao giờ à?”
Trữ Lễ Hàn: “…”
Trữ Lễ Hàn: “Vẫn còn bị đau bụng kinh, xem ra nguyện vọng của cô không thành hiện thực rồi.”
Có lẽ là vì gặp được nhân vật có liên quan tới cốt truyện chính nên cảm giác đau đớn do trừng phạt nhanh chóng tan biến khỏi xương cốt của Úc Tưởng.
Còn chẳng dai dẳng bằng cơn đau bụng kinh của cô ở kiếp trước.
Úc Tưởng thầm cười trộm tỏ ý xem thường chủ thần.
Cô túm chặt chiếc áo vest, màu đen của chiếc áo và ngón tay trắng ngần của cô trông rất nổi bật.
Rõ ràng cô đang ngồi nhưng lúc ngước mắt lên thì trông cô như đang ngồi trên ngôi cao nhìn xuống quyến rũ người ở cõi trần.
Úc Tưởng chẳng hề đỏ mặt một chút nào mà nói: “Ồ, nếu vậy thì chẳng phải lên giường thêm lần nữa là ổn rồi sao?”
Thư ký Vương: !!!
Vệ sĩ: !!!
Trữ Lễ Hàn nghĩ hắn nghe nhẩm rồi.
Cô ăn gan hùm mật gấu hay sao mà to gan thế?
“Cô Úc không có vấn đề gì thì đừng cản đường ở đây.” Trữ Lễ Hàn thờ ơ nói.
Cô nghĩ rằng mình đẹp thì muốn gì cũng được hử?
Cô vội vàng ấn nút nghe: “Này này, tôi ở chỗ này này. Anh có thấy chiếc xe Rolls-Royce đó không? Ừ… Tôi ở chỗ đó đấy, đang ngồi xổm này.”