Tôi làm cá mặn ăn nên làm ra trong truyện ngược - Chương 156
Trữ Lễ Hàn đáp: “Có.”
Hắn khom lưng, đặt cô dựa lên trên ghế da.
Sau đó hắn không đứng thẳng người dậy luôn mà nhìn chằm chằm vào Úc Tưởng khẽ hỏi: “Cô Úc có muốn đi thị sát một chút không?”
Úc Tưởng: “… Được thôi.”
Có lẽ dù có đánh chết Ninh Nhạn cũng không ngờ được rằng, đối với cả Úc Tưởng và Trữ Lễ Hàn mà nói việc đối phó với cô ta chỉ là một việc cỏn con không đáng nhắc tới nhất trong các chuyện cần phải xử lý hàng ngày.
Tối hôm đó Hà Khôn Dân bị đẩy vào phòng ICU, giá cổ phiếu của công ty giảm mạnh. Mất đi tổng giám đốc già tọa trấn, bao nhiêu mầm mống nguy hiểm vẫn bị ém nhẹm nay đã bùng hết ra cùng một lúc.
Tuy Hà Khôn Dân đang nằm trong phòng ICU, nhưng chỉ cần ông ta tỉnh lại thì sẽ phải đối mặt với đủ mọi loại tội danh đang chờ khởi tố nào là tội nghi ngờ hiếp dâm, tội gây gổ khiến mất trật tự, tội hối lộ đút lót, tội sự cố liên quan đến an toàn công trình.
Còn Hà Vân Trác, anh ta đánh ba ruột của mình thì cũng sẽ phải đối mặt với việc bị truy tố về tội cố ý gây thương tích.
Cư dân mạng được dịp hả hê.
[Chắc hai ba con nhà này thích đeo lắc tay bạc lắm nhỉ?]
[Biết đâu một trong hai lại thích hũ tro cốt hơn.]
[Buồn cười chết tôi mất thôi. Nhưng dù có là hũ tro cốt cũng đáng đời ông ta lắm!]
Chẳng mấy chốc chuyện Ninh Ninh bị lạc sau đó lại được tìm về và chuyện ba Ninh từng lừa dối bạn tốt cũng bị lật lên hết.
[Cuối cùng thì nhà họ Ninh này còn tệ hại đến đâu nữa.]
[Suy đi tính lại bao lâu, còn lôi Úc Tưởng ra so sánh với Ninh Nhạn, cuối cùng Ninh Nhạn mới là kẻ đáng chê trách.]
Ninh Ninh ngồi trước máy tính, lướt các trang web và xem các video phỏng vấn.
Cô ấy không ngờ, trong gia đình không có một ai thương yêu mình, người chị tưởng hiền lành, dịu dàng, ai ngờ lòng dạ lại độc ác không còn gì để nói.
Tất cả những thứ ấy như vết thương đẫm máu bị xé toạc ra trước mặt cô ấy.
Thế giới này rộng lớn như vậy…
Đâu mới là nơi thuộc về cô ấy?
Ninh Ninh tắt máy tính đi rồi hoảng hốt đứng dậy.
Lúc đi ngang qua phòng ngủ, cô ấy còn nghe thấy tiếng cãi vã của mẹ Ninh và ba Ninh.
“Đúng rồi, chắc chắn còn có cách khác. Bảo Ninh Ninh đi cầu xin Lăng Sâm Viễn đi. Nhạn Nhạn đã nói với tôi rồi, Lăng Sâm Viễn giỏi lắm, cái đám đầu trâu mặt ngựa trên phố Wall Street ở nước ngoài còn phải nhìn sắc mặt của cậu ta mà sống…”
Ninh Ninh chợt khựng lại.
Hóa ra bọn họ biết tất cả mọi chuyện…
Còn cô ấy chỉ có một tác dụng duy nhất đối với bọn họ là cứu Ninh Nhạn, cứu nhà họ Ninh. Nhưng Lăng Sâm Viễn đã đi xa từ lâu rồi.
Ninh Ninh không muốn ở lại nghe thêm nữa, cô ấy xấu hổ trốn ra khỏi nhà.
Mẹ Ninh nghe thấy tiếng động thì bỗng dưng đuổi theo: “Ninh Ninh? Con chạy cái gì?”
Mẹ Ninh băng qua hai con đường mới theo kịp Ninh Ninh, bà ta hết lời lẽ khuyên Ninh Ninh nghĩ cách giúp người trong nhà một chút, còn cố tình tìm một quán cà phê với cái danh đẹp đẽ là muốn Ninh Ninh đến đó với mình rồi hai mẹ con tâm sự.
Lần nói chuyện này kéo dài nửa ngày trời.
Bên này, Úc Tưởng và Trữ Lễ Hàn đang ăn tối cùng giám đốc Tang.
Giám đốc Tang để đũa xuống nói: “Trước đây mẹ luôn cảm thấy ăn uống là chuyện chẳng có ý nghĩa gì. Ăn với người khác lại càng không hiệu quả và nhàm chán.”
Úc Tưởng uống xong bát canh thì ngẩng đầu nhìn giám đốc Tang, lẳng lặng chờ bà nói tiếp.
“Bây giờ mẹ mới biết, gắp rau múc canh cho người khác cũng là một chuyện hết sức thú vị.”
Úc Tưởng lau miệng rồi gật đầu tỏ vẻ rất tán thành: “Vâng, người được gắp rau, múc canh cho cũng thấy rất vui.”
Trong mắt giám đốc Tang lóe lên ý cười.
Bọn họ đứng lên đi ra ngoài.
Giám đốc Tang vừa đi vừa đưa găng tay của mình cho Úc Tưởng rồi bảo: “Đừng để bị lạnh.”
Úc Tưởng cũng không từ chối, ngoan ngoãn giơ tay nhận lấy.
Với người lười biếng như cô thì không thể chịu được lạnh thật.
Đợi đến khi đi tới cửa.
Giám đốc Tang bỗng nói: “Ôi, mẹ quên túi xách rồi.”
Trữ Lễ Hàn gật đầu bảo: “Để con đi lấy.”
Nói xong Trữ Lễ Hàn xoay người đi đến chỗ họ vừa ngồi.
Lúc này giám đốc Tang mới khẽ nói với Úc Tưởng: “Tôi thích cô lắm. Và cảm ơn cô.”
Đầu tiên Úc Tưởng khẽ run lên, sau đó cô nhận ra ngay giám đốc Tang đang nói cái gì.
Úc Tưởng cũng không ra vẻ khiêm tốn nói không có gì.
Cô thoải mái nở nụ cười, cả hai cùng hiểu ý nhau và biết giám đốc Tang đang nói tới điều gì.
Giám đốc Tang và cậu cả Trữ là mẹ con thì nên thân thiết và gần gũi với nhau hơn.
Cậu cả Trữ đích thân đi lấy túi xách giúp giám đốc Tang để họ có cơ hội nói chuyện với nhau.
Dù có để cậu cả Trữ truyền lời thì cũng không bằng giám đốc Tang tự mình nói ra những lời đó. Sau khi nói xong, quan hệ giữa cô và giám đốc Tang bỗng dưng trở nên gần gũi hơn.
Hai mẹ con nhà này là người thông minh, ở chung với họ cô cũng thấy thoải mái.
Úc Tưởng vừa cười rạng rỡ vừa nghĩ thầm.
Đúng lúc này Trữ Lễ Hàn cầm túi xách quay trở lại.
Úc Tưởng bỗng nghe thấy một cặp đôi vừa bước ra khỏi phòng ăn đã thốt lên một cách mất kiểm soát: “Đậu má!”
Úc Tưởng quay đầu lại.
Sao thế?
Đạp trúng shit hả?
Cô gái trong cặp đôi kia khiếp sợ lên tiếng: “Vừa có một thương nhân giàu có bị giết tại nhà. Sao hai hôm nay nhiều tin tức thế…”
“Thương nhân giàu có nào?”
“Là ba của cô Ninh Nhạn đang bị bàn tán xôn xao trên mạng đến tận ngày hôm nay đấy.”
Úc Tưởng kinh ngạc nhướn mày.
Hệ thống run cầm cập nói: [Trùng hợp thật đấy? Mới đó mà đã xử lý xong xuôi rồi?]
May mà Ninh Ninh chưa chết! Nó chưa nhận được bất kỳ thông báo nào về sự hỗn loạn của tuyến thế giới này.
Trữ Lễ Hàn từ từ đi tới rồi dừng lại trước mặt Úc Tưởng.
Ở một nơi khác, mẹ Ninh “tâm sự mẹ con” xong thì về nhà một mình, vừa về đến nhà thì bà ta phát hiện chồng mình chết thảm, bà ta gào lên báo án. Sau đó bà ta cũng không nhớ đến chuyện của Ninh Ninh nữa.
Úc Tưởng ăn uống no đủ xong thì về nhà đánh một giấc ngon lành.
Đến khi cô tỉnh lại đã là sáng ngày hôm sau.
Giọng nói run rẩy của hệ thống bỗng vang lên: [Ninh Nhạn… điên rồi.]
Úc Tưởng: ?
Úc Tưởng: Cô ta điên thì cậu sợ cái gì?
Hệ thống: [Cô không cảm thấy tất cả những chuyện này là do trùm phản diện làm ra sao?]
Úc Tưởng thấy hơi khó hiểu: Ninh Nhạn làm ra biết bao chuyện xấu xa, cô ta không chịu nổi việc lớp ngụy trang của bản thân bị xé rách trước mặt mọi người nên mới phát điên. Chuyện đó thì liên quan gì đến cậu cả Trữ?
Hệ thống muốn nói lại thôi.
Cô đúng là chẳng biết gì về gia đình bạn trai mình cả.
Chẳng lần nào họ ra tay nhẹ nhàng!
Điều này không khác gì truyện gốc, Trữ Lễ Hàn trong đó đúng chuẩn là trùm phản diện được tất cả các độc giả thừa nhận.
Hệ thống buồn rầu lên tiếng: [Cô nhìn lại bản thân xem giờ cô thành thế nào rồi? Nữ phụ bị điên, nam phụ ngồi tù, nữ chính và nam chính không qua lại với nhau, chỉ có bia đỡ đạn là cô và trùm phản diện được sống vui vẻ, sung sướng…]
Đúng lúc này có người đến gõ cửa.
Úc Tưởng hỏi Dư Đồng: “Ai thế?”
Dư Đồng đứng ở cửa đáp: “Là cậu cả Trữ, cậu ấy đến rồi.”
Hệ thống vội ngậm miệng.
Dù cho nó biết Trữ Lễ Hàn không nghe thấy tiếng của mình nhưng nó vẫn thấy sợ.
Trữ Lễ Hàn đưa bữa sáng tới, lặng lẽ thay thức ăn mà Hề Đình yêu cầu trợ lý mang đến mỗi ngày.
Đợi đến khi Úc Tưởng ăn xong bữa sáng, Trữ Lễ Hàn mới khẽ hỏi: “Em có nhớ hôm nay mình phải làm gì không?”
Úc Tưởng khó khăn suy nghĩ một chút.
Sao thế?
Hôm nay là ngày kỉ niệm ba tháng quen biết? Hay là kỷ niệm một tuần yêu nhau?
“Đi khám thai lần đầu.” Trữ Lễ Hàn tự hỏi rồi lại tự trả lời luôn.
Úc Tưởng: “Ừ nhỉ!”
Hệ thống: […]
Khá lắm, làm phụ nữ có thai nên thoải mái quá đúng không? Đến chuyện quan trọng như vậy mà cũng quên được?
Úc Tưởng hào hứng đặt đũa xuống: “Đi thôi, em muốn xem cục cưng của mình trông như thế nào.”
Trữ Lễ Hàn nói: “Phải chờ đến lần khám thai thứ ba, cũng là lúc mang thai được mười bảy đến hai mươi tuần, lúc ấy mới có thể đi siêu âm để thấy con trông như thế nào.”
Úc Tưởng: “…”
Hệ thống: […]
Thấy gì không, trùm phản diện còn hiểu rõ hơn cả cô đấy.
Hệ thống không nhịn được bắt đầu lo lắng: [Hay là tôi tải cho cô mấy cuốn kiến thức khoa học nuôi dạy con cao cấp, sau đó phát liên tục trong đầu cô. Như vậy chẳng mấy chốc nó sẽ khắc sâu vào trí nhớ của cô…]
Úc Tưởng: ?
Úc Tưởng: Cục cưng à, cậu có chức năng đó mà sao không nói cho tôi biết sớm hơn chứ?
Hệ thống: ?
Úc Tưởng: Tôi có thể tải vài cuốn truyện tranh hơi vàng* xíu không?
*Truyện tranh vàng: Truyện tranh có chứa yếu tố người lớn.
Hệ thống: ?
Úc Tưởng: Không được hả?
Úc Tưởng: Thế thì tôi hạ yêu cầu chút nhé, mấy cuốn truyện chữ hơi vàng xíu thôi cũng được. Trời ạ! Chỉ cần một cú nhấp chuột là có thể đọc mà không để lại chút dấu vết nào! Đúng là tuyệt vời chết đi được!
Hệ thống hung tợn đáp: [Đậu xanh, tôi sẽ kiếm cho cô vài cuốn truyện kinh dị.]
Úc Tưởng suy nghĩ một chút rồi chặc lưỡi bảo: Cũng được, tôi thích đọc. Quỷ Vương bá đạo lấy vợ cũng được lắm.
Hệ thống khiếp sợ hỏi: [Còn có cả loại sách đó nữa hả?]
Úc Tưởng: Tất nhiên.
Hệ thống cảm thấy tuyệt vọng với thế giới này, ngay cả truyện kinh dị mà cũng chẳng đứng đắn nổi.
Nhưng sau nhiều lần đấu võ miệng với hệ thống thì ít nhất cũng xua tan bớt sự căng thẳng của Úc Tưởng trong lần đầu tiên đi khám thai.
Úc Tưởng vắt hết óc nhớ kỹ lại: “Em có cần phải làm kiểm tra sàng lọc bệnh Down* không?”
*Bệnh down hay hội chứng Down là một rối loạn di truyền gây bởi việc nhiễm sắc thể 21 bị thừa một phần hoặc toàn bộ. Hội chứng này thường gặp nhất trong số các bệnh do rối loạn nhiễm sắc thể mà thai vẫn có thể sống sót.
Trữ Lễ Hàn đáp với giọng bình tĩnh: “Đến lần thứ hai khám thai mới phải làm.”
Mười phút sau, Úc Tưởng đến bệnh viện.
Sau đó bọn họ mới biết rằng trước khi đến đây khám phải nhịn đói và nhịn đi vệ sinh.
Úc Tưởng vừa mới ăn no, trong miệng vẫn còn mùi sữa đậu nành, lúc này cô im lặng.
Nửa phút sau, cô và Trữ Lễ Hàn uể oải rời khỏi bệnh viện.
Hệ thống: [Ha ha ha ha mé, người tỉ mỉ như trùm phản diện mà cũng có lúc sai sót à?]
Hệ thống: [Ha ha ha, tại sao cô mang thai mà người bị giảm trí thông minh lại là trùm phản diện thế?]
Úc Tưởng ngồi vào trong xe rồi nhẹ nhàng chớp mắt.
Hệ thống: [Sao cô không nói câu nào vậy?]
Úc Tưởng không chỉ không nói câu nào mà còn quay đầu sang nhìn Trữ Lễ Hàn.
Hệ thống có cảm giác như nó vừa đấm một phát vào bông.
Tại sao nó lại tức giận thế nhỉ?
Đúng lúc này Úc Tưởng bỗng dưng gục đầu xuống đùi của Trữ Lễ Hàn rồi không nhịn được bật cười thành tiếng.
Hệ thống: ?
Trữ Lễ Hàn khẽ nhếch môi, hắn vừa cúi đầu vừa đặt tay lên gáy Úc Tưởng.