Tôi làm cá mặn ăn nên làm ra trong truyện ngược - Chương 157
Hắn nhẹ nhàng vuốt ve: “Em đang cười anh à?”
Hệ thống cũng vô thức trở nên căng thẳng.
Sau đó nó nghe thấy Úc Tưởng nói: “Em cứ tưởng cậu cả Trữ là người dù núi Thái Sơn có sập ngay trước mắt thì vẻ mặt của anh vẫn không thay đổi, trong lòng bình tĩnh như khối băng tám mươi năm tuổi vậy…”
Hệ thống: […]
Cô so sánh kiểu quái gì thế.
Nhưng hoá ra cậu cả Trữ không hề bình tĩnh như những gì hắn biểu hiện.
Ít nhất là khi đối mặt với cô, hắn đúng là sẽ mất kiểm soát, thậm chí có lúc hắn thoáng hoang mang và mắc phải sai sót thông thường.
Phát hiện này khiến Úc Tưởng cảm thấy Trữ Lễ Hàn, ừm, trở nên hoạt bát hơn, thậm chí lại càng đáng yêu hơn.
“Vậy bây giờ thì sao?” Trữ Lễ Hàn hạ giọng hỏi.
Úc Tưởng lấy lại tinh thần, cô muốn ngẩng đầu nhưng bị Trữ Lễ Hàn nửa đỡ nửa đè, sau đó tư thế của cô đổi thành dựa vào lòng hắn.
Úc Tưởng không giãy dụa mà cô giơ ngón tay cái khen ngợi cậu cả Trữ.
“Anh bây giờ là một cái chày sắt đỏ lửa…”
Trữ Lễ Hàn: “?”
Hệ thống: ?
Nó cứ cảm thấy có chỗ nào đấy sai sai, thậm chí còn nghi ngờ Úc Tưởng đang nghĩ bậy bạ, nhưng nó lại không có bằng chứng.
Úc Tưởng vội nghiêm túc lại, cô dựa vào vòng tay của Trữ Lễ Hàn nói: “Đi thôi, chúng ta về đi, ngày mai lại quay lại.”
Trữ Lễ Hàn hỏi: “Cô Úc vẫn đến công ty thị sát à?”
“. . . Đi chứ! Cùng nhau ăn bữa trưa như vậy cũng được tính là đang hẹn hò.”
Trữ Lễ Hàn hạ giọng nói: “Ừ.”
Sau đó hắn giơ tay xoa cổ cho Úc Tưởng rồi mới nâng người cô dậy để cô dựa vào vai mình ngủ gật.
“Đây là lần thứ ba chúng ta gặp cô Úc nhỉ?”
“Không, lần thứ tư.”
Nhân viên ngồi phía sau tấm kính cẩn thận nhìn chằm chằm vào bóng lưng Úc Tưởng, nhỏ giọng nói.
“Thế này là sắp kết hôn thật đấy à?”
“Tôi nghe được chỗ thư ký, nghe bảo hôm đó cậu cả Trữ mở họp nói chỉ cần cô Úc đồng ý là sẽ tổ chức đám cưới ngay.”
“Ha? Nếu tôi mà là cô ấy thì chắc chắn tôi sẽ lập tức…” Người nọ nói được một nửa lại dừng lại một lúc, cô ấy nhanh chóng nghĩ đến đủ loại tin tức gần đây về Úc Tưởng, dù có dối lòng đến đâu thì cô ấy cũng không dám nói Úc Tưởng là một người ham tiền, muốn vội vàng gả vào nhà giàu. Úc Tưởng không giống như thế.
“Thôi không nói nữa, lát nữa tan làm có chơi giết kịch bản không?”
“Chơi!”
Ở nơi khác, Úc Tưởng cùng đi vào văn phòng với Trữ Lễ Hàn.
Mới vừa bước vào cửa, Úc Tưởng đã nói: “Không có việc gì thì anh bận việc của anh đi, em tự chơi một mình.”
Trữ Lễ Hàn: “Cô Úc đuổi anh đi đấy à?”
Thân hình cao lớn của hắn đứng giữa cửa, chỉ cần hắn giang hai cánh tay ra là có thể thoải mái ôm lấy Úc Tưởng.
Úc Tưởng mấp máy môi, cô còn chưa kịp nói gì thì Trữ Lễ Hàn đã nắm lấy cổ tay cô với dáng vẻ mạnh mẽ.
Úc Tưởng: ?
Cô của hai tháng trước thấy tư thế này có lẽ sẽ sợ hãi. Bây giờ thì không, giờ cái đuôi của cô đã vểnh lên trời, có kéo cũng không xuống.
Ngay lúc Úc Tưởng đang suy nghĩ xem liệu có phải cậu cả Trữ đang bày ra chút “thái độ” cho cô xem không…
Trữ Lễ Hàn duỗi tay ra nắm chặt lấy tay cô, cô có thể cảm nhận rõ ràng hơi ấm truyền đến từ lòng bàn tay hắn.
Sau đó hắn bẻ ngón tay cái của cô ra… rồi ấn vào khoá cửa.
Khoá cửa vang lên ngay tức thì: “Có đăng ký dấu vân tay mới không?”
Hệ thống thấy thế thì thở phào nhẹ nhõm.
Nó còn tưởng hai người mặt dày mày dạn này muốn chúc mừng chuyện hôm nay đến bệnh viện nhưng không khám thai được ở đây cơ.
Dù sao con mẹ nó chuyện quái gì đến chỗ bọn họ cũng đáng để chúc mừng.
Chẳng mấy chốc Trữ Lễ Hàn đã đăng ký xong dấu vân tay của Úc Tưởng.
Úc Tưởng không nhịn được hỏi: “Yên tâm với em thế à? Anh đúng là không sợ em là người đẹp có kinh nghiệm nằm vùng được người khác thuê với khoản tiền lớn đến núp bên cạnh anh sao?”
Hệ thống: […]
Ôi mẹ nó người đẹp nằm vùng.
Hệ thống: [Cô một vừa hai phải thôi, cô không sợ trùm phản diện bỗng trở nên nhạy cảm đa nghi thật rồi quay lại giết chết cô à? Cô đã bao giờ nghe thấy Tào Tháo thà giết nhầm còn hơn bỏ sót chưa?]
Úc Tưởng: Là Tào Tháo rất yêu vợ mà tôi biết à?
Hệ thống: ?
Vào lúc hệ thống lại đang nghẹn họng thì Trữ Lễ Hàn giơ tay chỉnh lại cổ áo cho Úc Tưởng. Hắn cất trầm thấp chứa ý cười khá khó phát hiện: “Ừ, vậy anh sẽ thẩm vấn quý cô nằm vùng kỹ càng lúc quay về nhé.”
Hệ thống: ?
Hắn có thẩm vấn nghiêm túc không thế?
Trùm phản diện lạnh lùng đa nghi trong truyện tổng giám đốc đâu rồi?
Lúc này bên phía Ninh Ninh mới biết được tin ba Ninh mất từ bản tin thời sự. Cô ấy vội vàng chạy về trước cửa lớn nhà họ Ninh nhưng lại chỉ thấy dây phong tỏa giăng đầy.
Cô ấy đang hoang mang sững sờ thì điện thoại vang lên.
Cô ấy vội bắt máy, người gọi đến lại là quản lý cấp cao của Ninh thị.
“Có phải cô Ninh Ninh không? Có khả năng là cô chưa từng gặp tôi. Tôi là cấp dưới của tổng giám đốc Ninh. Sau khi tổng giám đốc Ninh qua đời đột ngột thì đáng lẽ góa phụ của ông ấy tức mẹ cô, phải đến công ty để giải quyết mọi chuyện. Dù sao thì công ty vẫn còn đang hoạt động, đúng không? Nhưng hiện giờ chúng tôi không liên lạc được với bà Ninh, và… Khụ, chúng tôi cũng không liên lạc được với chị của cô là cô Ninh Nhạn…”
Đầu óc Ninh Ninh còn đang hơi mờ mịt, cô ấy nghe thấy giọng nói ở đầu bên kia điện thoại thì chưa tỉnh táo lại ngay được.
Cô ấy chỉ có thể nghe thấy giọng nói yếu ớt và hoang mang theo bản năng của mình: “Sao lại… Không liên lạc được chứ?”
“Chúng tôi đúng là không liên lạc được, chắc cô cũng biết chuyện này liên quan đến những việc như phân chia cổ phần. Cô Ninh Ninh tôi không hề nói dối cô!”
“Anh đợi đã, tôi sẽ liên lạc với mẹ, và… Chị gái.”
“À được, vậy tôi chờ tin của cô Ninh Ninh.” Lúc bấy giờ đầu bên kia mới cúp máy.
Ninh Ninh vội thử gọi điện thoại cho mẹ.
Đầu dây bên kia vang lên tiếng “số máy bạn gọi hiện đang bận” .
Số điện thoại của Ninh Nhạn cũng vậy.
Ninh Ninh gọi đi gọi lại mười lần, lần nào cũng “số máy bạn gọi hiện đang bận”.
Cô ấy hiểu ra ngay, nếu không phải đối phương tự tay tắt máy của cô thì đối phương cũng đã kéo cô vào danh sách đen. Dù là thế nào… thì cũng khiến Ninh Ninh cảm thấy rất khó hiểu, thậm chí còn hơi khó chịu.
Nếu không liên lạc được với hai người họ… Vậy giờ thi thể của ba cô ấy ở đâu? Hai người họ đã nhận xác rồi sao?
Nghĩ đến đây, Ninh Ninh sững sờ.
Cô ấy chưa từng nghĩ đến, trong tình huống như này mà đầu óc cô ấy còn có thể suy nghĩ rõ ràng được như vậy.
Ninh Ninh nắm chặt điện thoại, gọi ngay taxi đi đến đồn cảnh sát.
Hai mươi phút sau.
Cảnh sát nói cho cô ấy biết, đến giờ vẫn chưa có ai đến nhận xác cho ba cô ấy.
Tại sao lại như vậy?
Ninh Ninh hoảng hốt quay đầu lại, cô ấy gần như không nghe lọt tai tiếng người bên cạnh kể cho cô ấy nghe về những vết thương trên người ba Ninh và vết thương nào đã khiến ông ta tử vong.
Cô ấy hỏi: “Là ai đã giết ông ấy?”
“Chúng tôi đã xác định được nghi phạm ban dầu.” Cảnh sát chỉ lên bức ảnh được dán trên tài liệu: “Anh ta vừa mới ra tù, là kẻ thù của ba cô…”
Ninh Ninh nhớ ra ngay.
Từ sau buổi tiệc sinh nhật của cậu cả Cao kia, bầu không khí trong nhà bỗng thay đổi. Dường như bắt đầu từ lúc ấy, cuộc sống hàng ngày của ba cô ấy trở nên bất an vì “kẻ thù” này.
Gần đây nhất, khúc mắc giữa ba Ninh và người này còn bị người trong cuộc phanh phui toàn bộ lên mạng.
Lúc ấy cô ấy còn đọc hết bài viết kia.
Ninh Ninh cảm thấy mình chưa lúc nào thông minh như lúc này.
Bỗng chốc cô suy đoán ra vì sao tự dưng mẹ và chị gái lại mất tích… Là vì họ sợ chết sao?
“Cô Ninh.” Tiếng gọi của cảnh sát kéo cô ấy ra khỏi suy nghĩ.
Thật ra xung quanh cô ấy có rất ít người gọi cô ấy như vậy.
Đa số mọi người luôn cô ấy là “cô Ninh Ninh” để phân biệt giữa cô ấy và chị gái Ninh Nhạn. Dù sao trước khi cô ấy được tìm về nhà thì trước giờ nhà họ Ninh chỉ có một cô Ninh duy nhất là Ninh Nhạn.
Ninh Ninh nghẹn họng đáp lại: “Vâng.”
“Bởi vì vụ án này còn đang trong quá trình điều tra nên tạm thời chưa thể xử lý thi thể của ba cô được, nếu sau này còn có chuyện gì nữa thì chúng tôi sẽ liên lạc với cô.”
“Được…”
Ninh Ninh cũng chẳng nhớ cô ấy đã đi ra khỏi đồn cảnh sát như thế nào.
Sau đó cô ấy đã liên lạc lại với mẹ và chị gái lần nữa nhưng vẫn không được.
Quản lý cấp cao của công ty còn đang liên tục gọi điện thúc giục cô ấy, hy vọng nhà họ Ninh sẽ có người đến làm chủ, Ninh Ninh rơi vào đường cùng chỉ đành đến công ty trước.
Lúc trước, mọi lần Ninh Ninh luôn đi cùng với người nhà họ Ninh.
Bởi vì cô ấy không hoà hợp được với xã hội thương lưu nên cô ấy hay hạ thấp cảm giác tồn tại của mình xuống gấp đôi.
Mà đến hôm nay.
Thư ký dẫn cô ấy lên tầng rồi đẩy cửa ra.
Tất cả mọi người xung quanh bàn hội nghị đồng loạt nhìn về phía cô ấy.
Lần này không còn có bất cứ ai đứng chắn trước mặt Ninh Ninh.
Tối hôm nay, Úc Tưởng và Trữ Lễ Hàn cùng rời khỏi công ty, hai người đến nhà mẹ hắn ăn cơm rồi mới về nhà.
Vì có tổng giám đốc Tang nên “điều tra nằm vùng” tạm thời thất bại.
Hệ thống nghe thấy vậy thì rất vui vẻ.
Ngày hôm sau, Trữ Lễ Hàn đến đón Úc Tưởng đi kiểm tra thuận lợi, không xảy ra bất cứ chuyện gì.
Cô điều dưỡng đứng bên cạnh nhẹ giọng hỏi: “Ừm thì, cô Úc có cần sổ tay mẹ và bé không?”
Úc Tưởng chỉ vào Trữ Lễ Hàn: “Lấy cho anh ấy một quyển.”
Hệ thống: […]
Trữ Lễ Hàn khẽ gật đầu: “Ừ, cô cho tôi một quyển. Còn có điều gì cần chú ý, nếu tiện thì tốt nhất nên in thành một quyển.”
Tiện chứ tiện chứ! Cô điều dưỡng vội vàng nói.
Cô ấy không khỏi nói thầm trong lòng, cậu cả Trữ cũng khách sáo quá!
Cô ấy rất ít khi thấy người giàu nào như thế.
Trữ Lễ Hàn xoay người đi lấy sổ tay mẹ và bé, những điều cần chú ý cho Úc Tưởng, tiện đường làm luôn hồ sơ, thẻ và các thủ tục liên quan khác.
Tất nhiên thư ký Vương cũng có thể làm được những chuyện này.
Nhưng Trữ Lễ Hàn càng muốn mình tự tay làm hơn là phải mượn tay người khác.
Mà Úc Tưởng chỉ cần ngồi trên ghế, từ từ ăn bữa sáng của mình.
Khám thai không dễ chút nào…
Cô đói chết mất.
Vào lúc Úc Tưởng đang tập trung uống sữa bò ấm thì tiếng thông báo đã mất từ lâu của hệ thống bỗng vang lên: [Kiểm tra đo lường thấy nhân vật quan trọng của cốt truyện.]
Hả?
Úc Tưởng bớt chút thời gian ngẩng đầu lên, sau đó cô nhìn thấy Lăng Sâm Viễn.
Lăng Sâm Viễn mặc áo khoác màu đen, thân hình cao lớn. Lúc anh đi về phía này thì điều dưỡng trên hành lang vô thức nhường đường.
Có lẽ là do họ cảm thấy anh hơi đáng sợ.
Lăng Sâm Viễn bước vài bước đã đến trước mặt cô rồi nói: “Ngày hôm qua tôi đã chờ cô Úc ở đây rất lâu đấy, cô Úc đúng là người bận rộn.”
Úc Tưởng nuốt đồ ăn trong miệng xong rồi mới nói: “Vậy thì tiếc thật, hôm qua tôi đi quên không nhịn ăn nên đến rồi lại phải về.”
Lăng Sâm Viễn: “…”
Giọng điệu trả lời của cô vẫn nhẹ tênh y như lúc trước.
“Cô yên tâm để anh cả của tôi đi xử lý mấy chuyện này cho cô thế à?” Lăng Sâm Viễn vừa mở miệng là lại châm ngòi như mọi khi.
“Chuyện gì?”