Tôi làm cá mặn ăn nên làm ra trong truyện ngược - Chương 158
“Tất cả mọi chuyện trong thời gian mang thai.”
Úc Tưởng hỏi lại: “Không yên tâm để anh ấy làm, chẳng lẽ lại yên tâm để anh làm à?”
Lăng Sâm Viễn: “…”
Lăng Sâm Viễn lại vội nói: “Cô không sợ anh ta đe dọa cô bằng mấy chuyện này sao?”
Úc Tưởng: “Đe dọa tôi gả cho anh ấy, chia sẻ tài sản khổng lồ với anh ấy sao?”
Lăng Sâm Viễn: “…”
Lăng Sâm Viễn cười mỉa mai: “Cô đã quyết định ngay rồi à? Thà để anh cả tôi chia cho cô một nửa tài sản chứ không muốn lấy toàn bộ Trữ thị sao?”
Bởi vì trong thang máy đã có cáng của bệnh nhân cấp cứu nên cô điều dưỡng đi cầu thang bộ với Trữ Lễ Hàn.
Hai người vừa đi lên, còn chưa kịp rẽ ra ngoài đã nghe thấy cuộc nói chuyện của Lăng Sâm Viễn và Úc Tưởng.
Sắc mặt cô điều dưỡng thay đổi.
Cmn! Cái gì thế cái gì thế? Cô ấy được nghe mấy tin chấn động này sao?
Cô điều dưỡng vội vàng cẩn thận quay đầu sang nhìn Trữ Lễ Hàn, lại phát hiện sắc mặt cậu cả Trữ không thay đổi tí nào.
Cô điều dưỡng cũng đứng yên tại chỗ.
“Trước giờ tôi chưa từng dựa vào Trữ thị để sống sót.” Lăng Sâm Viễn hạ giọng nói: “Chỉ cần cô gật đầu, tôi có thể đưa cô ra nước ngoài.”
Lăng Sâm Viễn đúng là nảy ra suy nghĩ này.
Đặc biệt là sau chuyện Hà Vân Trác, anh càng ngày càng cảm thấy Úc Tưởng khá thú vị, có lẽ anh sẽ phải mất cả đời nếu muốn tìm ra những điểm khác biệt giữa cô với mẹ mình.
Lăng Sâm Viễn chỉ mới nghĩ như thế thôi đã cảm thấy tương lai như vậy cũng có chút đáng mong đợi.
Lăng Sâm Viễn lại nói tiếp: “Tôi có bất động sản ở Palm Beach và Greenwich, tôi có thể đưa cô đến nơi đó dưỡng thai. Một năm sau cổ phần Trữ thị cũng là của cô, Trữ Sơn và tôi sẽ đưa cô thêm một ít tài sản riêng…”
Cô điều dưỡng ở bên ngoài: !
Đậu má!
Người giàu theo đuổi con gái luôn hào phóng vậy à? Palm Beach, Greenwich… Đấy là khu vực giàu có số một của nước Mỹ đúng không? Con riêng của Trữ Sơn có nhiều tiền như vậy sao?!
“Sao thế? Cô không tin à?” Lăng Sâm Viễn lấy điện thoại ra vào trang web nước ngoài, lấy ra một tin tức cũ cho Úc Tưởng xem.
Úc Tưởng: “Không được…”
Lăng Sâm Viễn không thể hiểu nổi: “Sao lại không được? À, cô không đọc hiểu tin tức tiếng Anh đúng không? Không sao, để tôi chỉnh cho web tự dịch…”
Úc Tưởng nghiêm mặt nói: “Không được, tôi sinh ra là người Trung Quốc, chết là ma Trung Quốc, tôi yêu tổ quốc của tôi…”
Lăng Sâm Viễn: “?”
Điều dưỡng nghe xong chết lặng tại chỗ.
Trữ Lễ Hàn cũng suýt nữa không nhịn được cười thành tiếng.
Lăng Sâm Viễn cảm thấy lý do này quả thực là hết sức hoang đường và buồn cười.
Anh vừa giận vừa cười hỏi ngược lại: “Tôi sinh ra ở nước ngoài, có quốc tịch nước ngoài. Theo như lời cô nói, kiếp này cô sẽ không thể kết hôn với tôi sao?”
Úc Tưởng: “Chính xác. Mưa gió cũng không thể ngăn cản trái tim yêu nước của tôi.”
Lăng Sâm Viễn: “…”
Hệ thống cạn lời.
Cô cmn đúng thật là nhân tài!
Trước giờ nó chưa từng gặp qua kiểu từ chối cầu hôn như vậy.
“Cô biết giá trị cổ phần trong tay Trữ Sơn là bao nhiêu tỷ không?” Lăng Sâm Viễn vẫn không bỏ cuộc hỏi tiếp.
“Bao nhiêu?”
“1782 tỷ”
Không hổ là gia sản mà nam chính của nguyên tác sẽ thừa kế.
Úc Tưởng bị sốc nặng.
Lúc này Trữ Lễ Hàn mới lần nữa nhúc nhích bước chân, chuẩn bị đi ra ngoài.
Chủ yếu là cậu cả Trữ cảm thấy hắn không rất có khả năng không hấp dẫn bằng 178,2 tỷ.
Thì Úc Tưởng rất nhanh nhảu lại lên tiếng: “Nhiều tiền như vậy, đủ cho tôi sống tám trăm kiếp nữa.”
Ánh mắt Lăng Sâm Viễn động đậy: “Không sai, cho nên là…”
Úc Tưởng: “Tôi chọn Trữ Lễ Hàn.”
Trữ Lễ Hàn như bị đóng đinh chặt ở đấy bởi năm từ ngắn gọn này.
Mà Lăng Sâm Viễn thẳng thắn thất lễ, dường như anh không thể đè nén cảm xúc đang dâng lên, xụ mặt hỏi: “Tại sao?”
“Không phải chứ không phải chứ? Không phải Lăng tiên sinh thực sự cho rằng tôi sẽ tốt với một người ngay cả khi không thích người đó chứ?” Giọng điệu Úc Tưởng cực kỳ gợi đòn.
Rất nhanh Lăng Sâm Viễn đã nhớ đến Hà Vân Trác.
Hà Vân Trác mới là người cầu hôn Úc Tưởng sớm nhất, nhưng Úc Tưởng hoàn toàn không có động tĩnh gì.
Nhưng lúc ấy Lăng Sâm Viễn chỉ đơn giản cho rằng đấy chỉ là do nhà họ Hà quá low, Hà Vân Trác lại còn không đủ xuất sắc, theo đuổi cũng không cố gắng, tiền thì… cũng không đủ nhiều.
“Vì sao tôi lại ngồi ở đây? Tất nhiên là vì tôi thích cái phôi thai này.” Úc Tưởng chỉ bụng mình, “Nếu như người cung cấp phân nửa còn lại của nó khiến tôi cảm thấy không vui, vậy tôi nhất định sẽ không ngồi ở đây.”
Tâm trạng Lăng Sâm Viễn ngẩn ngơ.
Vì sao tôi lại ngồi ở đây.
Tất nhiên là vì tôi thích cái phôi thai này.
Lăng Sâm Viễn bình tĩnh lại, giọng nói lạnh lùng: “Vì sao cô lại thích Trữ Lễ Hàn? Tôi thua kém anh ta ở chỗ nào? Bởi vì anh ta là con hợp pháp sao?”
“Thích từ đầu đến chân của anh ta.” Dù sao Trữ Lễ Hàn cũng không ở đây, Úc Tưởng cứ việc thoải mái so sánh mà không hề đỏ mặt.
Nếu như người khác có thể nghe thấy tiếng của hệ thống, có lẽ nó sẽ làm phiên dịch hiện trường cho Lăng Sâm Viễn nghe…
[Ý là thực ra ham muốn cơ thể của anh ta]
Nhưng đáng tiếc Lăng Sâm Viễn không nghe được tiếng của hệ thống.
Mà bốn từ “từ đầu đến chân” lọt vào tai anh, cũng đã sớm vượt ra khỏi toàn bộ phạm vi, nếu như phải dùng một câu nói khác để khái quát, thì chính là câu…
“Tôi thích tất cả của anh ta.”
Những gì Lăng Sâm Viễn có thể tưởng tượng ra, tiếp sau đây Úc Tưởng đều nói hết cả.
Anh không có chỗ nào thua kém anh ta, chỉ là anh không phải anh ta, trên thế giới này chỉ có một Trữ Lễ Hàn, mà tôi chỉ thích người này.
Úc Tưởng nói tiếp: “Nếu như anh có chỗ nào thua kém anh ta…” Cô ngừng một chút: “Chỗ nào anh cũng thua kém anh ta nha.”
Lăng Sâm Viễn: “…?”
Sắc mặt anh suýt chút nữa thì giữ không nổi mà nứt ra.
Úc Tưởng lại thẳng thắng nói trước mặt anh như vậy?! Cô không sợ chọc giận anh sao?
… Cũng đúng.
Tính cách của cô hình như vẫn luôn là như vậy.
Úc Tưởng: “Hỏi xong chưa? Có thể đi được chưa?”
Lăng Sâm Viễn: “Nôn nóng không đợi được để gặp Trữ Lễ Hàn sao?”
Úc Tưởng: “Còn không phải sao?”
Lăng Sâm Viễn: “Cô không sợ anh ta sẽ nghe được đoạn nói chuyện của chúng ta?”
Úc Tưởng: “Nghe thấy câu nói dễ nghe động lòng người kia – anh chỗ nào cũng thua kém anh ta – sao?”
Lăng Sâm Viễn: “…”
Nhưng anh nào có thể dễ dàng từ bỏ như thế?
Lăng Sâm Viễn tất nhiên không biết mình là nam chính của một quyển sách.
Nhưng thân là nam chính, trên người anh thực sự vẫn được giao phó khả năng không thể dễ dàng thoả hiệp.
“Nếu cô có thay đổi ý định, cô có thể tìm tôi bất cứ lúc nào.”
“Không đâu, bái bai, tôi không thích sính ngoại.”
Trong khoảnh khắc ấy, Lăng Sâm Viễn đã có ý định dứt khoát cưỡng chế bắt cô đi.
Đến khi ra nước ngoài rồi, Trữ Lễ Hàn còn đuổi theo được khỉ gì nữa?
Nhưng Lăng Sâm Viễn rất nhanh đã xua tan ý định này đi.
Anh không thấy được ý nghĩa gì khi làm như vậy.
Điều anh muốn không phải là cái này.
Cho dù anh không muốn thừa nhận, nhưng từ sâu trong lòng mình anh thực sự muốn nhìn thấy rốt cuộc Úc Tưởng có số mệnh giống như mẹ anh nhưng lại hoàn toàn không giống, sẽ sống ra sao trên thế giới này.
Theo sự thúc đẩy của dòng thời gian.
Sự hiểu biết của anh về Úc Tưởng ngày càng nhiều, cô nhiều lần khiến anh mở mang tầm mắt.
Bây giờ chính xác mà nói, thì anh muốn nhìn thấy cô được sống trong cuộc sống tuyệt vời.
Lăng Sâm Viễn xụ mặt xoay người đi ra ngoài.
Đến khi đi đến cửa thang máy, anh nhận được hai tin nhắn.
Lăng Sâm Viễn mở tin nhắn trên cùng ra xem, người gửi là Úc Tưởng.
Đây là lần đầu tiên Úc Tưởng chủ động gửi tin nhắn cho anh?
Lăng Sâm Viễn nhướng mày, mở tin nhắn ra xem.
Trong đấy viết: “Nói cho cùng không phải Lăng tiên sinh muốn chọc tức chủ tịch Trữ sao? Tôi chỉ cho anh một cách. Anh lấy toàn bộ cổ phần của ông ấy mang sang đây bán hết với giá thấp, không phải càng tuyệt hơn sao?”
Lăng Sâm Viễn muốn nói với cô, hôm nay tôi tìm cô không phải vì chuyện chọc tức Trữ Sơn.
Nhưng có nói thì Úc Tưởng cũng sẽ không tin.
Lăng Sâm Viễn xoá tin nhắn.
Tin nhắn tiếp theo lập tức xuất hiện trong tầm mắt anh.
Không ngờ lại là của Trữ Lễ Hàn gửi!
“Cảm ơn”
Hai từ không thể ngắn gọn hơn nữa, nhưng lại chứa đầy ý tứ trào phúng.
Lăng Sâm Viễn rất nhanh đã hiểu được, Trữ Lễ Hàn thực sự đã ở một nơi nào đó nghe được lúc anh và Úc Tưởng nói chuyện.
Cảm ơn điều gì?
Cảm ơn vì anh cho hắn biết, Úc Tưởng thích hắn nhiều đến mức nào sao?
Mặt Lăng Sâm Viễn bỗng xanh như tàu lá, cực kỳ khó coi.
Mà Trữ Lễ Hàn bên đây chậm rãi bước ra, hắn đưa cẩm nang mẹ và bé vừa nhận được cho Úc Tưởng: “Muốn xem thử không?”
Úc Tưởng vừa ăn xong bữa sáng, bây giờ máu huyết đều chảy về bao tử, cô không muốn động đậy tí nào, thế là không cần suy nghĩ mà xua tay: “Ngay mai hẳn xem.”
Trữ Lễ Hàn thấp giọng đáp lại.
Hình như mọi thứ đều diễn ra không thể tự nhiên hơn như chuyện thường ngày.
Một giây sau, hắn đột nhiên cúi người ôm chặt lấy Úc Tưởng, giọng nói trầm thấp của hắn vang lên bên tai Úc Tưởng: “Chúng ta đến Cục Dân chính đi.”
Úc Tưởng: ?
Úc Tưởng: “Sao phải đi? Có thủ tục gì mà chưa kết hôn không thể làm sao?”
Trữ Lễ Hàn: “Không phải.”
“Vậy thì tại sao…”
Trữ Lễ Hàn: “Bởi vì anh yêu em.”
Úc Tưởng giật mình mở to mắt.
Đệch?!
Chuyện gì vậy?
Cậu cả Trữ cũng bắt đầu thẳng thừng thể hiện rồi!
Lời nói từ miệng Trữ Lễ Hàn không gì tự nhiên hơn, bình thường mà mạnh mẽ, khiến trái tím Úc Tưởng lỡ mất một nhịp.
Khoảnh khắc này, cô có thể cảm nhận được cánh tay hắn đang ôm lấy mình mạnh mẽ đến mức nào, hoàn toàn bộc lộ ra cảm xúc không hề bình tĩnh của hắn.
Úc Tưởng liếm môi: “… Cũng không phải không được.”
Biến cậu cả Trữ từ fan fake thành fan fake hợp pháp.
Trữ Lễ Hàn dường như không thể đè nén cảm xúc dâng trào.
Hắn nhấc Úc Tưởng lên bế vào trong lòng, sau đó sải bước chân đi về phía trước.
Hệ thống: […]
Rốt cuộc cũng đi đến bước này. Nhưng nó như thế nào cũng không ngờ được, nam chính nguyên tác trở thành người hỗ trợ cho cặp đôi bất chính này!
Đó là nam chính mà!
Bên đây Trữ Lễ Hàn chưa đi được mấy bước, bước chân đột nhiên ngừng lại.