Tôi làm cá mặn ăn nên làm ra trong truyện ngược - Chương 159
Giọng hắn không lạnh không nóng mà lên tiếng: “Ra đây.”
Hử?
Úc Tưởng xoay đầu sang nhìn, thì thấy mấy người vác theo máy ảnh run rẩy đi ra ngoài.
Paparazzi à!
Chả trách Lăng Sâm Viễn lại nhất định phải chon nơi công cộng như vậy mà tranh luận với cô.
“Đi theo từ bệnh viện đến đây, cũng vất vả nhỉ.” Úc Tưởng nghiêng đầu nói.
Mấy paparazzi suýt chút nữa bị câu này của cô doạ cho quỳ tại chỗ.
Bọn họ lắp ba lắp bắp lên tiếng giải thích: “Không không không, chúng tôi không phải đến chụp cô Úc đâu, chúng tôi đi theo minh tinh, chỉ là không ngờ…”
“Không ngờ vận may của tôi lại tốt như vậy, vừa hay gặp phải ống kính của các người đúng không?”
“Không không…”
“Cuối năm chạy KPI sao?”
“Thế các người đăng đi.”
“Cái, cái gì?” Mấy paparazzi còn chưa hiểu gì, ngơ ngác nhìn về Úc Tưởng.
Úc Tưởng vỗ nhẹ lên vai Trữ Lễ Hàn, giọng điệu lười biếng: “Đi thôi cậu cả Trữ.”
Ánh mắt Trữ Lễ Hàn quét qua người bọn họ rồi mới từ từ dời đi, bế lấy Úc Tưởng đi tiếp.
Mấy paparazzi đứng ngơ ngác tại chỗ một hồi, cuối cùng mới bình tĩnh lại.
Đệch! Ý của cô Úc là bọn họ có thể đăng lên thời sự sao?
Nửa giờ sau.
Úc Tưởng và Trữ Lễ Hàn ngồi trong đại sảnh của Cục Dân chính.
Tất nhiên, có ngầu cỡ nào, thì đăng ký kết hôn cũng phải xếp hàng.
Nhưng Úc Tưởng ngồi được một lúc, cái mông cứ như ngồi không nổi nữa vậy.
Cô nhịn không được bắt đầu nghĩ hôm nay trông bản thân mình có đẹp không? Ảnh trên chứng minh thư bây giờ có thể đổi được. Nếu như ảnh trên giấy đăng ký kết hôn mà xấu, chắc không đổi được đâu nhỉ?
Thật là thời khắc quan trọng mà.
Chỉ là nghĩ thôi mà tim cô đã đập thình thịch rồi.
Úc Tưởng xoay đầu: “Hay là… Hôm khác lại đến đi?”
Trữ Lễ Hàn: “Được.”
Rất nhanh bọn họ đã về đến Ngự Thái.
Trữ Lễ Hàn bế Úc Tưởng lên lầu, đặt cô lên sofa nghỉ ngơi: “Anh đi làm chút việc, có việc gì gọi điện thoại cho anh.”
Úc Tưởng đáp lại, bản thân thì nằm trên sofa một lúc.
Nằm mãi cô không nhịn được mà lật người vài lần, lại bị hệ thống ngăn lại: [Đừng đè lên con cô]
“Đúng ha.” Úc Tưởng lật người trở về.
Lát sau, giọng của Úc Tưởng lại vang lên: “Ầy, ta nói hôm khác lại đến, Trữ Lễ Hàn đồng ý nhanh như vậy, cũng không hỏi ta tại sao.”
Hệ thống: [Ờ, thì sao?]
Úc Tưởng: “Có phải anh ta hối hận rồi không?”
Hệ thống bỗng chốc như được tiêm máu gà, cả hệ thống tràn đầy năng lượng.
Đến rồi đến rồi!
Đây mới đúng là kiểu lo được lo mất trong tình yêu nam nữ bình thường!
Ha ha ha! Úc Tưởng cũng có ngày phải phiền não à?!
Còn chưa đợi hệ thống mèo khóc chuột giả bộ từ bi mà nói vài lời an ủi Úc Tưởng.
Úc Tưởng: “Ta dễ thương như vậy, kết hôn với ta là vinh hạnh của anh ta!”
Hệ thống: ?
Con người Úc Tưởng này ấy à, cả đời này cũng không cần nó an ủi rồi.
Hệ thống lại mệt mỏi trở lại.
Úc Tưởng ở nhà ngủ một trận ngon lành, sáng sớm hôm sau liền lên hotsearch.
Phía trước là #Úc Tưởng có thai, phía sau là #cách người có tiền tán tỉnh.
Mấy ngày trước bị giáo huấn xong, cộng đồng mạng nói chuyện cũng rất nể nang rồi.
Chủ yếu không vì cái gì khác, cứ bị vả mặt ầm ầm cũng rất khó chịu.
Càng đừng nói đến không ít người trong bọn họ còn đang chơi game mà Úc Tưởng đầu tư kìa, game chơi mà vui, lúc nhìn cô lại càng như được mang thêm vài lớp filter.
Thế là Úc Tưởng hóng drama của mình mà cảm thấy thoải mái thú vị.
[Aaa! CP Úc Trữ là thật đó! Đệch mợ chứ cô Úc nói chuyện ngọt thật, hu hu tôi là con trai tôi cũng thích!]
[Lăng Sâm Viễn vậy mà cho cô ấy hơn một trăm tỷ?]
Paparazzi không dám đưa tin nói đó là cổ phần của Trữ Thị, nhưng cũng đủ để dân chúng kinh ngạc đến tròng mắt cũng lọt ra ngoài.
[A đây là có thai trước cưới? Lợi dụng con trai để ép được vào cung à]
[Không phải chứ sếp, đến bây giờ rồi, thấy gameshow với game mà cô Úc đầu tư mà cậu còn nói được mấy lời này à?]
[Cười chết, cậu nói xem là ai ép ai? Cậu cả Trữ cùng đi khám thai, Lăng Sâm Viễn còn không cam tâm muốn mang người ra nước ngoài. Cậu nói xem, cái này là ai ép ai? Dùng cái đầu to cỡ trứng gà của cậu mà suy nghĩ, cũng biết được bây giờ Úc Tưởng chẳng cần ép ai. Ồ xin lỗi nhé, đầu cậu không to bằng trứng gà. Vừa này mở ra xem một cái rồi, đúng là trống trơn.]
[Cậu dám nói trung tâm thương mại mà Trữ Sơn tặng cô ấy không phải là vì đứa trẻ này?]
[Đề nghị lên diễn đàn hóng hớt, có ai còn nhớ chuyện hôm đó Úc Tưởng livestream giết người theo kịch bản với Cao Học Huy không? Hôm đó không phải xuất hiện một giọng nữ sao? Người đó là ai, các người tuyệt đối không thể nghĩ ra được]
[Tôi biết, là Tang Tâm Lan!]
[Tang Tâm Lan là ai?]
[Mẹ của cậu cả Trữ, người nắm quyền chân chính của nhà họ Tang, là nữ cường thật sự.]
[Đệch? Nói như vậy, thực sự… Nếu chỉ là vì đứa trẻ, cho chút tiền, tặng nhà tặng xe là được rồi. Đối với những người giàu ở cấp độ này, thứ quý báu thực sự của bọn họ là thời gian ấy! Chủ tịch Tang vậy mà lại lấy thời gian của mình ra chơi game cùng với Úc Tưởng? Trông con ruột còn chưa chắc đến mức độ này nữa. Hơn nữa hào môn có thèm để ý đến mấy hoạt động tiêu khiển như thế này không? Chuyện này thì nếu không nói là cả gia đình bọn họ đều thích Úc Tưởng, thì tôi thật sự không tin.]
Lúc này điện thoại Úc Tưởng vang lên.
Là điện thoại của Lăng Sâm Viễn gọi đến.
“A lô.” Cô vừa nhấc máy.
Đầu dây bên kia lập tức truyền đến giọng của Lăng Sâm Viễn: “Chuyện cô có thai không phải là tôi nói ra đâu.”
Tuy Lăng Sâm Viễn thực sự có nghĩ đến.
Nếu như tin tức như vậy bị lộ, sẽ có rất nhiều người chỉ trích chửi rủa Úc Tưởng không, sẽ có người đứng trên chuyện đạo đức phán xét cô không? Lúc đó, cô sẽ cần hắn giúp đỡ không?
Nhưng suy nghĩ cuối cùng vẫn là suy nghĩ, không thể áp dụng vào thực tế.
Vì thế buổi sáng lúc Lăng Sâm Viễn nhìn thấy hotsearch, anh không hề vui vẻ như tưởng tưởng, ngược lại không cần suy nghĩ mà gọi điện thoại cho Úc Tưởng làm rõ.
Có lẽ là bởi vì, cho dù biết trong lòng Úc Tưởng anh đã thua kém xa Trữ Lễ Hàn rồi, nhưng cũng không mong dưới sự so sánh với Trữ Lễ Hàn, mình lại càng trở nên tệ hại hơn.
Đâu dây điện thoại bên này, Úc Tưởng không nhanh không chậm đáp: “Ừ, tôi biết.”
Lăng Sâm Viễn ngây ra: “Cô biết?”
“Đúng vậy, bởi vì là tôi nói với paparazzi có thể đăng tin tức này lên mà.” Giọng điệu Úc Tưởng nhẹ nhàng.
Con người chính là như vậy.
Càng giấu diếm, bọn họ càng hiếu kỳ. Đến một ngày tin tức mà bọn họ cho rằng mình biết được là một drama ghê gớm bị bại lộ, thực ra cũng chẳng có gì sao?
Lăng Sâm Viễn: “…”
Anh nghĩ đến rất nhiều khả năng, thậm chí anh còn chuẩn bị đến phương thức cuối cùng, là nói với Úc Tưởng anh sẽ vì cô mà tìm được người tung tin này lên.
Ai ngờ được… Là tự cô cho phép?
Bàn tay cầm điện thoại của Lăng Sâm Viễn siết càng lúc càng chặt.
Vào lúc chuẩn bị cúp điện thoại, cổ họng Lăng Sâm Viễn mới ép ra một tiếng cười cực trầm thấp.
Anh nói: “Được rồi, tôi biết rồi.”
Úc Tưởng cúp điện thoại, cô rất nhanh lùi lại trang weibo của mình.
Có người hỏi dưới bài weibo của cô: [Tại sao lại phải có thai trước cưới?]
Dưới comment này đã có rất nhiều tầng trả lời rồi.
Vô số cư dân mạng trả lời cô ta: [Thật hiếu kỳ con người của cô, cô quan tâm chuyện riêng của người khác để làm gì? Cô ấy cũng đâu phải minh tinh]
[Sao chẳng lẽ còn chờ Úc Tưởng nói xin lỗi đã để mọi người thất vọng rồi sao?]
[Hay là cá cược một xu đi, sau khi lộ tin tức mang thai, Úc Tưởng sẽ công khai cha của đứa trẻ không? Hay là sẽ cùng cậu cả Trữ ra thông báo chính thức?]
[Tại sao? Tất nhiên là vì yêu mà khó kiềm chế]
Úc Tưởng xem sơ lược mấy bình luận trong tầng trả lời. sau đó đích thân gõ trả lời:
[Bởi vì có tiền]
[Đệch đệch đệch? Úc Tưởng đích thân trả lời?]
[Ha ha ha đáp án này đúng là nhất rồi]
[Thiệt sự… Dựa theo thực tế, nếu như không có đù tài chính chống đỡ, thật sự không thể đi con đường này]
Úc Tưởng nghĩ ngợi, lại lười biếng mà thêm vài chữ ở phía sau:
[Và độc lập]
[Trước giờ tôi hiểu rất rõ bản thân đang làm gì, tôi phải có được cuộc sống vui vẻ như thế nào]
Gõ xong hai dòng này, Úc Tưởng tắt điện thoại.
Xem màn hình điện thoại mệt rồi.
Hay là kết nối màn hình lớn chơi game đi…
[Úc Tưởng người phụ nữ này sao lại có thể biến mọi chuyện cô ấy làm trở nên tự nhiên thích hợp như vậy!]
[Không định nói cha đứa trẻ là ai sao, aaa tôi hiếu kỳ qua đi mất]
[Nhìn xem ai cùng cô ấy đi khám thai, không phải là chuyện quá rõ ràng rồi sao]
[Cái này tôi không rõ, nhưng tôi nghe nói, cậu cả Trữ nói với người trong công ty, chỉ cần Úc Tưởng gật đầu, sẽ phát thiệp mời cho bọn họ đến dự tiệc cưới]
[Thật không vậy?]
[Cậu cả hào môn mà cũng cần chờ đợi như vậy sao!]
[Nói nhảm không, xem phát ngôn của Lăng Sâm Viễn ở bệnh viện là biết rồi, có nhiều tiền hơn nữa ngầu hơn nữa, cũng cần Úc Tưởng gật đầu mới được]
Trên mạng vẫn đang hóng drama vàng của người có tiền.
Mà lúc này Lăng Sâm Viễn lại ra gặp Trữ Sơn lần nữa.
Gần đây Trữ Sơn thấy được tin tức hai cha con nhà họ Hà, khiến ông trằn trọc cả đêm khó ngủ.
Đó lại là con giết cha!
Tuy ông tự cảm thấy ông không làm ra chuyện gì khiến hai đứa con trai của mình tức giận…
Bây giờ Hà Khôn Dân vẫn còn đang ở cấp cứu ở ICU sống chết khó nói, vẫn khiến ông cảm thấy dựng tóc gáy.
Thế là Lăng Sâm Viễn tìm đến cũng không thể khiến ông nhanh chóng tìm lại “tình cha hiền” ngày xưa.
Lăng Sâm Viễn thì không để ý sắc mặt Trữ Sơn đang thế nào.
Trữ Sơn càng khó chịu càng tốt.
Lăng Sâm Viễn kéo ghế ra ngồi trước mặt Trữ Sơn, vào thẳng vấn đề nói: “Có thể Úc Tưởng sắp kết hôn với Trữ Lễ Hàn rồi.”
Trữ Sơn chỉ xem như anh đến hỏi tội thôi.
Trữ Sơn nghĩ cũng không cần nghĩ lên tiếng nói: “Chỉ cần vẫn chưa đăng ký kết hôn, ba vẫn có thể tiếp tục giúp con mà.”
Lăng Sâm Viễn: “Giúp tôi cũng không thể thay đổi được trái tim của Úc Tưởng.”
Anh lấy điện thoại, mở hotsearch ra, đẩy đến trước mặt Trữ Sơn để ông ấy xem.
Lăng Sâm Viễn nói: “Cô ấy không giống với mẹ tôi. Cô ấy cứng cỏi hơn mẹ tôi rất nhiều, nhưng cô ấy càng cứng cỏi, lại càng có nhiều người liên tục mong muốn có tư cách để có thể chịu trách nhiệm với cô ấy. Mẹ tôi rất yếu đuối. Lại không thể đợi được sự che chở của ông.”
Trữ Sơn nhất thời lúng túng: “Lúc đó ba thực sự không biết bà ấy đã có con…”
Quả nhiên Lăng Sâm Viễn oán hận ông.
Lăng Sâm Viễn cười trào phúng: “Nhưng bản thân ông đã ngủ qua với ai, ông cũng không rõ sao?” Anh ngưng lại một lúc: “Bọn họ thực không giống nhau. Người đàn ông bọn họ gặp hoàn toàn không giống nhau.” Không, hoặc có thể nói như thế này.
Úc Tưởng gặp được anh, Trữ Lễ Hàn, Hà Vân Trác, bao gồm Nguyên Cảnh Hoán gì đó, Hề Đình gì đó sau này…
Nhiều người như vậy, nhưng cô lại chỉ chọn một mình Trữ Lễ Hàn.
So với mẹ anh thì cô biết chọn hơn nhiều.
Nhưng Lăng Sâm Viễn không ngần ngại dùng những lời nói ác độc nhất đâm vào tim Trữ Sơn.
Lăng Sâm Viễn: “Tang Tâm Lan rất thích Úc Tưởng, Trữ Lễ Hàn cũng rất thích Úc Tưởng. Bọn họ sẽ đối xử rất tốt với cô ấy. Bọn họ sẽ sống với nhau rất hạnh phúc.”