Tôi làm cá mặn ăn nên làm ra trong truyện ngược - Chương 161
Nhưng khi đến trước cửa Ngự Thái, Úc Tưởng nói với cô ấy: “Bây giờ khoan livestream chơi game, chút nữa em cứ bật livestream, chỉ quay đến phòng khách, bảo fan đoán xem em đang ở đâu, em đang làm gì, thu hút người xem trước, lúc chị chơi game sẽ gây ra chút tiếng động, sau đó để mọi người vắt óc suy nghĩ đoán em đang ở nhà chị, nhưng lại không dám chắc chắn, lúc đó độ hot sẽ được đẩy lên cao, sau đó em mới đăng clip Room tour…”
Anh Anh nghe mà ngây ngốc.
Đệch!
Trước đây là do Úc Tưởng rất lâu cũng không thèm để ý bọn họ, Tứ Lục không khỏi cứ nói xấu mấy câu sau lưng cô, đại loại như, Úc Tưởng chỉ là dựa vào mấy ông lớn kìa, chỉ là dựa vào đàn ông mới có địa vị hôm nay…
Câu nói lúc nãy “quá phiền phức rồi” của Úc Tưởng, cũng lười thật đấy.
Nhưng mà…
Nhưng Úc Tưởng cũng thực sự đưa ra một cách có thể làm một mẻ, khoẻ suốt đời!
Thậm chí hình như cô còn tinh thông mấy chuyện này hơn bất cứ ai, chỉ là lười thực hiện mà thôi.
Anh Anh vội vàng kiểm tra xem lượng pin trong điện thoại mình còn đủ hay không, còn tín hiệu mạng có kết nối được không.
Sau đó cô ấy mới cẩn thận từng chút bật điện thoại livestream.
Lúc mới bắt đầu ống kính còn hướng xuống đất, rất nhanh lia sang cửa nhà.
Anh Anh nhìn Úc Tưởng, thấy Úc Tưởng thể hiện không để ý những chuyện này, sau đó cô ấy mới nhanh chóng vào chế độ livestream, lên tiếng: “Mọi người đoán xem hôm nay tôi đang ở đâu?”
[livestream ngoại cảnh?]
[Cửa này cũng thật bề thế]
[Lại đổi nhà mới rồi? Muốn làm vlog chuyển nhà?]
Lúc này Dư Đồng mở cánh cửa trước mặt ra, để Anh Anh đi phía trước.
Đèn được bật sáng.
Anh Anh híp mắt, nhịn không được cảm khái, cho dù đã đến qua một lần rồi, nhưng lần nữa được thấy cũng không nhịn được cảm thán cho sự hào hoa ở đây.
[Đệch? Biệt thự à?]
[Thuê nổi biệt thự rồi?]
[Chẳng trách Tứ Lục nói cô phá của…]
Anh Anh xem bão bình luận trên điện thoại, trong lòng không vui.
Nhưng nhớ đến sau lưng vẫn còn Úc Tưởng sau lưng cô ấy, cô lại tràn đầy sức lực.
Anh Anh làm như thể không nhìn thấy, cô ấy tiếp tục đi lên phía trước.
Tấm thảm mềm mại trải dẫn ra phía trước, chỉ thấy trên cầu thang dài… Hửm? Toả sáng rực rỡ.
Cầu thang rất rộng.
Hai bên được điểm xuyến bởi hoa tươi và kim cương quây thành từng cụm, dưới ánh đèn chiếu xuống, lập tức phản chiếu ra ánh sáng trong suốt.
Úc Tưởng cũng ngây ra, lùi lại nửa bước: “Chị đi nhầm nhà rồi?”
[Giọng ai vậy?]
[Hơi quen tai…]
[Các người có thấy giống… Úc Tưởng không?]
Anh Anh theo bản thân kiễng chân lên, muốn nhìn nơi cao hơn.
Trên cầu thang, ánh sáng “tạch” một cái sáng lên, chỉ thấy vô số hộp quà chất chung với nhau, chất thành một “ngọn núi” cao cao. Mà mỗi hộp quà đều được in những logo thương hiệu mà mọi người thường gặp hoặc không thường gặp.
Đồng thời vẫn còn một… người đàn ông đang đứng ở đấy, mặc một bộ vest màu xanh lam, thân người đứng thẳng, gương mặt tuấn tú, trong lòng ôm một bó hoa còn lớn hơn.
Anh Anh ngốc luôn.
Người trong phòng livestream cũng ngốc luôn.
[Đệch?! Đây không phải là Trữ Lễ Hàn sao!]
[Anh Anh rốt cuộc đang ở đâu?]
Ánh mắt Úc Tưởng đảo một vòng, rất nhanh đã hiểu được.
Tổng giám đốc Thẩm gọi cô đến công ty, là ý của Trữ Lễ Hàn.
Rời khỏi Cục Dân chính, hắn đồng ý nhanh như vậy là bởi vì hắn đột nhiên nhớ ra nhất định không thể thiếu chuyện cầu hôn đúng không?
Hắn nên trịnh trọng nhận được cái gật đầu của cô chứ?
Trữ Lễ Hàn hơi cau mày nhẹ nhưng rất khó thấy, cũng không ngờ sẽ thấy một cô gái hoàn toàn xa lạ.
Nhưng rất nhanh hắn không nhìn Anh Anh nữa.
Đôi chân dài của Trữ Lễ Hàn hơi khuỵ xuống, bước xuống cầu thang.
Cảnh này có tính kích thích quá lớn đối với khán giả sau ống kính livestream.
[Đệch đệch đệch Trữ Lễ Hàn đẹp trai thật]
[Ụ, khí thế quá tuyệt, tôi cũng tê rồi]
Phòng livestream của Anh Anh rất nhanh càng có nhiều khán giả vào xem.
Nhưng Anh Anh cũng không kịp để ý, cô ấy ngơ ngác nhìn Trữ Lễ Hàn, sau đó khi hắn đi về hướng Úc Tưởng, cô ấy cũng theo bản năng mà xoay về hướng ấy.
Sau đó tất cả mọi người đều thấy, người đàn ông kia đi đến trước mặt Úc Tưởng.
Thân người thẳng tắp của hắn quỳ xuống dưới cô.
Hắn đưa tay ra với cô: “Em có đồng ý đi cùng anh đến xem điểm cuối của con đường trải hoa tươi kim cương không?”
Điểm cuối là vô số hộp quà mà hắn đã chuẩn bị cho cô.
Cũng là tương lai của hắn.
[Đệch aaa livestream cầu hôn?! Cmn vậy mà tôi gặp được! Vận may tôi tốt thế!]
Phòng livestream chìm ngập trong điên cuồng.
Úc Tưởng cười: “Em đồng ý.”
Trữ Lễ Hàn nhìn thẳng cô, giọng nói trầm thấp: “Cô Úc đồng ý quá nhanh, tôi sẽ trở nên tham lam hơn một chút.”
Úc Tưởng cười nghiêng đầu hỏi hắn: “Tại sao cậu cả Trữ lại cầu hôn tôi?”
Trữ Lễ Hàn: “Bởi vì tôi thích cô Úc.”
Úc Tưởng tự hỏi tự trả lời: “Vì sao tôi lại đồng ý nhanh như vậy? Bởi vì tôi cũng thích cậu cả Trữ thôi.”
Anh Anh: !
Khán giả phòng livestream: !
[Ụ! Úc Tưởng thật biết nói! Người phụ nữ này thật biết nói!]
[Là thật thì giết chó đê…]
[Tôi là chó, tôi nguyện bị giết hu hu hu]
Ánh mắt Trữ Lễ Hàn sâu thẳm.
Hắn nắm lấy tay Úc Tưởng, đeo chiếc nhẫn lên cho cô, sau đó xoa nhẹ xương ngón tay của cô, rồi rất nhanh đứng lên.
Hắn tặng bó hoa trong lòng cho cô, sau đó chạm lên bờ môi như cánh hoa của cô.
Hắn hôn cô.
Nụ hôn của hắn mãnh liệt mà mạnh mẽ, hắn giữ chặt phần eo cô, hôn xong còn bế ngang cô lên.
[Đệch, ngón tay gõ chữ của tôi cũng run rồi…]
[Thì ra cậu cả Trữ lúc hôn là như vậy sao!]
[Chả trách môi cũng sắp có dấu rồi!]
Trữ Lễ Hàn bế Úc Tưởng đi về hướng cầu thang, lúc đi ngang Anh Anh.
Hắn ngừng bước một chút, nhấn tắt điện thoại trong tay Anh Anh.
Màn hình tối đen.
Thế giới của khán giả biến mất.
[A a a a sao lại không cho tôi xem? Xin đó cho tôi xem hai người hôn nhau đi!]
[Ngại quá tôi muốn xem nhiều hơn hu hu hu]
Mà Trữ Lễ Hàn không thèm quay đầu lại, cứ như vậy bế Úc Tưởng đi về phía trước.
Điểm cuối những cụm hoa tươi kim cương kia, càng sáng hơn nữa.
-Chính văn hoàn-
Cuối cùng Room tour của Anh Anh cũng quay xong rồi, chỉ là không phải quay ở nhà Úc Tưởng.
Đêm đó Anh Anh bị thư ký Vương mời ra ngoài.
Cô ấy nói rõ mục đích đến đây của mình với thư ký Vương mà trạng thái vẫn còn ngơ ngác.
Úc Tưởng, à không Anh Anh vẫn còn hơi căng thẳng, ai ngờ thư ký Vương nghe xong, cười rất dịu dàng, nói: “Quay clip phải không? Cái này đơn giản. Đi theo tôi.”
Vào lúc Anh Anh cho rằng, bởi vì cô ấy vô tình xông vào cảnh cầu hôn, không chừng cậu cả Trữ sẽ dìm cô ấy xuống biển mất, thì thư ký Vương gọi một cuộc điện thoại đi, sau đó dẫn cô đến nhà của một idol đang hot.
“Quay đi.” Thư ký Vương nói với cô ấy như thế.
Anh Anh cứ như vậy ngơ ngác quay xong clip.
Thậm chí thiết bị cũng là người ta cung cấp cho cô ấy, còn có cameraman có thâm niên chỉ đạo.
Ngay cả nói ra câu thực ra không phải hôm nay quay đâu cũng không kịp nói nữa.
Cuối cùng cô cầm theo ổ cứng về nhà.
Lúc đẩy cửa vào nhà, thấy hai lon bia bày trước mặt bạn trai cũ kiêm người cộng tác, gã ta cau mày với cô ấy: “Em đi đâu vậy? Còn về trễ như thế? Tổng giám đốc Thẩm nói em đi với Úc Tưởng à? Em thật sự tin Úc Tưởng sẽ giúp chúng ta sao? Chúng ta không dám đắc tội với cô ấy, nhưng cũng không cần hy vọng vào cô ấy!”
Anh Anh muốn đếm số lần về muộn của gã ta, nhưng nghĩ thấy cũng nhàm chán.
Anh Anh hỏi: “Anh không xem tin tức à?”
“Tin tức gì? Bận làm việc bận kiếm tiền bận nuôi em, bận tới chân cũng không chạm…”
“Chưa xem thì thôi vậy.”
Anh Anh ngắt lời gã ta, xoay người đi ra bên ngoài.
Cô ấy phải giấu ổ cứng có chứa clip đi, đó là thứ quan trọng cho sự xoay chuyển sự nghiệp của cô ấy!
Anh Anh nghĩ tới nghĩ lui, đi thẳng đến khách sạn thuê phòng chuẩn bị tạm thời ở đó vài ngày.
Tứ Lục há hốc mồm nhìn khoảng không trước mặt.
Ở đó đã không còn Anh Anh nữa.
“Hỏi một câu đã nóng nảy như vậy!” Nhưng tất nhiên cũng là gã ta nói chia tay.
Trước khi nói chia tay còn tỏ vẻ khốn khổ trước mặt fan nữa.
Đều là hotface, mấy thứ như thật mà giả lại dễ có tính kích động, tính gây hiểu lầm.
Đêm nay gã ta cùng với những blogger khác chơi trò chơi thua nên uống không ít rượu, về nhà lại không thấy Anh Anh, tâm trạng không vui lại uống thêm hai lon bia.
Gã ta mê mê man man, cầm điện thoại lên chụp hình tự sướng, post lên mạng với caption: “Hơi khó chịu, về đến nhà không thấy Anh Anh đâu.”
Gã ta đăng xong thì lăn ra ngủ.
Như vậy ngày mai tỉnh rượu thức dậy, tất nhiên fan sẽ comment suy đoán xem tình hình mối quan hệ của bọn họ, hoặc có thể thẳng thắn suy đoán Anh Anh đêm khuya không về là đi làm gì rồi.
Ngày hôm sau.
Gã ta thức dậy, bật điện thoại lên.
[Tỉnh đi, Anh Anh ở nhà cô Úc]
[Cô ấy livestream ở nơi cầu hôn]
[Đáng tiếc rồi, ban tối anh chơi với các blogger khác, không thấy được màn chấn động kia]
[Ờmm không phải anh đi livestream với người khác trước sao? Cảm thấy anh up bài này có tính định hướng với tính kích động quá. Comment này chỉ để mọi người tham khảo.]
Tứ Lục giật mình tỉnh cả rượu, kinh ngạc đến mức bàn chải cũng rơi khỏi tay.
Sau ngày hôm nay, phòng livestream của Anh Anh trở nên nổi tiếng trong phút chốc.
Hết cách, weibo của Úc Tưởng thường ngày đều liên quan đến game, cậu cả Trữ thì càng ít lộ mặt công khai hơn nữa. Từ trò giết người theo kịch bản lần trước, fan cp đang tăng nữa, lần vô tình xông vào cảnh cầu hôn livestream này, càng khiến cho sự hào hứng của fan cp được đẩy lên cao nhất.
Mọi người đều muốn hóng được nhiều hình ảnh của Úc Tưởng và Trữ Lễ Hàn hơn nữa.
Mà sau khi Roomtour của cô ấy đăng lên suôn sẻ, cũng rất nhanh đã thu hút được fan của các minh tinh cùng với số lượng người qua đường cực lớn, có thể nói là kiếm tiền gấp đôi.
Anh Anh nhìn số lượng fan của mình, tự có cảm giác không chân thật.
Cô ấy nói với bạn bè: “Bây giờ tôi cảm thấy mình cứ như là nằm mơ vậy…”
“Giấc mơ này của cô có giá quá rồi! Cô không biết chứ, người trong giới ngưỡng mộ cô đến phát điên… Chỉ cần cô Úc vẫn luôn ở sau cô, cô còn lo gì chuyện kiếm tiền chứ?” Người bạn dừng lại một chút: “Nhưng mà, nhìn vậy là cô Úc sẽ kết hôn với cậu cả Trữ rồi phải không? Sau khi kết hôn cô ấy có từ chức ở Khải Tinh mà làm một phu nhân hào môn nhàn nhã không nhỉ?”
“Sẽ không đâu.” Anh Anh nói.
“Sẽ không như vậy sao?”
“Nếu như có một công việc có thể nhẹ nhàng kiếm tiền, cô có từ bỏ nó không?”
“Cũng đúng. Tiền thì ai lại chê ít chứ? Hơn nữa xem tình hình bây giờ thì gia đình cậu cả Trữ cũng không phản đối Úc Tưởng đi làm…”
“Nếu như phản đối ấy à…” Anh Anh nói ngay: “Có thể lúc cậu cả Trữ cầu hôn, cô Úc đã không gật đầu nhỉ? Cô Úc là người sợ phiền phức đến cỡ nào.”