Tôi làm cá mặn ăn nên làm ra trong truyện ngược - Chương 162
“Cô hiểu rõ như vậy?”
“Ừ!” Anh Anh đáp xong cũng ngây ra.
Cô ấy nhớ lại cảm giác lúc bọn họ vừa ký xong hợp đồng với Khải Tinh, thân làm một nhân viên mới nhậm chức đối mặt với mấy nhân viên cũ.
Bây giờ cô ấy với bạn của mình, dường như có sự so sánh giữa nhân viên cũ năm đó với nhân viên mới.
“Bây giờ bạn trai cô nói với bên ngoài kiếm tiền nuôi cô gì đó, ai tin chứ?” Bạn của Anh Anh lại lên tiếng.
Cô ấy nói một hồi, nhìn không được cảm thán: “Có thể là do tuổi tác lớn hơn rồi. Lúc nhỏ cứ thích mơ có bạch mã hoàng tử, tổng tài bá đạo cứu vớt tôi, con trai mà nói với mọi người muốn nuôi tôi thì đây không phải cực kỳ nuông chiều hay sao? Tôi sẽ cảm động đến phát khóc. Nhưng bây giờ ai mà nói với bên ngoài anh ta kiếm tiền nuôi tôi là chọc điên bà đây rồi. Có con khỉ ấy, bà đây có thể tự nuôi bản thân, anh bớt bớt đi, đừng trát vàng lên mặt mình.”
Anh Anh bật cười, cảm thấy nhẹ nhõm mà trước giờ chưa từng có: “Đúng!”
Một tháng sau, tài khoản đăng clip của Anh Anh đã hoàn toàn tháo ràng buộc với bạn trai cô ấy rồi.
Bởi vì trước đây Tứ Lục không ít lần lén lút thể hiện bản thân là người nuôi gia đình, đi làm vất vả, mỗi ngày livestream đến nửa đêm.
Bây giờ chia tay fan thấy không chút bất ngờ.
Fan của đàn trai thậm chí còn rất vui mừng, cho rằng gã ta sẽ càng có tương lai tốt đẹp hơn.
Nhưng trong mắt Tứ Lục, chỉ sót lại những nỗi đau lòng.
Bây giờ trên weibo của Úc Tưởng đã show ảnh trên “giấy đăng ký kết hôn”.
Úc Tưởng: Đã cho vị @Trữ Lễ Hàn một thân phận danh chính ngôn thuận. [Ảnh]
[Đệch?!]
[Bởi tôi mới nói hai tuần trước hình như tôi thấy cô với cậu cả ở Cục Dân chính rồi, sau này mãi mà không thấy công bố, tôi còn tưởng tôi nhìn lầm rồi!]
[Cười chết, tôi nghi ngờ hai tuần này cậu cả Trữ đã dùng thủ đoạn đặc biệt gì để hối lộ Úc Tưởng rồi phải không, mới để Úc Tưởng cuối cùng cũng đăng ảnh]
[Dùng thể-xác sao?]
[Cô Úc có thai rồi, khả năng này không xài được]
[Cô gái comment lầu trên thật là ngây thơ thuần khiết…]
Cộng đồng mạng chìm ngập trong biển ha ha ha.
Hotsearch bỗng chốc bùng nổ.
Bây giờ không mấy ai quan tâm chuyện Anh Anh với Tứ Lục chia tay nữa. Tất nhiên tâm trạng của Tứ Lục càng không đáng để ý.
Ngày hôm sau, Anh Anh nhận được điện thoại của Úc Tưởng.
Cũng nhiều ngày Úc Tưởng không đến văn hoá Khải Tinh rồi, vừa bắt điện thoại lên, giọng cô truyền đến: “Chơi game, đến không?”
Anh Anh nhận lời ngay: “Đến, tất nhiên là đến!”
Cô ấy cảm thấy Úc Tưởng mời cô sang đó, vậy cũng là xem trọng cô ấy.
Khi Anh Anh đến Ngự Thái, mới phát hiện người hôm nay đến cùng chơi game với Úc Tưởng không chỉ mình cô ấy.
Cô ấy nhìn quanh, quản lý của Nhiễm Chương, Nguyên Cảnh Hoán, quản lý của Khê Đình… Hở, hai chính chù Nguyên Cảnh Hoán và Khê Đình thì không thấy. Dùng tầm mắt đảo qua một vòng, còn có cậu ấm Cao của nhà họ Cao!
Lúc này Úc Tưởng mặc đồ ngủ từ trên lầu chậm chạp đi xuống.
Anh Anh vô thức ngẩng đầu nhìn sang.
Sau đó rất nhanh lại nhớ đến hai bên cầu thang đặt đầy hoa tươi cùng kim cương trong màn cầu hôn lần trước của cậu cả Trữ.
Trong lúc đầu óc xao động, Anh Anh tiến lên phía trước.
Úc Tưởng như nhìn thấu tâm tư cô ấy, lên tiếng nói: “Hoa khô héo rồi, kim cương cất rồi.”
Anh Anh nghĩ thầm, quả nhiên là kim cương thật!
Đem ra so sánh thì viên mà cậu cả Trữ đeo lên tay cô Úc hình như là viên nhỏ nhất rồi.
Cao Học Huy đứng bên cạnh chen lời: “Kim cương mà lần trước cậu cả Trữ dùng để cầu hôn không phải được chế tác từ viên đá thô bán ở chỗ tôi đấy chứ?”
Úc Tưởng cười: “Hì, chuyện này cậu phải hỏi cậu cả Trữ.”
Cao Học Huy lầm bẩm: “Người tổn thương luôn là tôi… Nếu thực sự như vậy, chỗ đó đù để anh ta cắt ra dỗ cậu cả nửa năm đấy.”
Anh Anh nghe cuộc đối thoại của bọn họ, mới cảm thấy những suy đoán trên mạng về Úc Tưởng cũng quá phiến diện rồi.
Không đơn giản chỉ là người nhà họ Trữ đối xử với cô rất tốt, phải nên nói là Úc Tưởng dùng sức hút của mình để hoà nhập tự nhiên vào giới này.
Mấy người này đều là bạn của Úc Tưởng.
“Hôm nay chơi trong nhà đi, tuyết tan còn lạnh hơn lúc tuyết rơi nữa.” Úc Tưởng nói rồi rụt vai lại, ngồi vào sofa trước tiên.
Sau đó Anh Anh mới biết do Nguyên Cảnh Hoán và Khê Đình gần đây quá bận đi, nên bọn họ cử quản lý của mỗi người đến đây.
Trong những người quen khác của Úc Tưởng, Hà Vân Trác vẫn còn đang bị tạm giam đợi thẩm phán xét xử, Lăng Sâm Viễn thì không thấy bóng dáng, cậu cả Trữ có lẽ còn ở công ty…
Bởi vì như vậy mà thiếu tay trầm trọng, nên Anh Anh với Cao Học Huy mới có cơ hội được vào đây.
Sau khi Anh Anh ngồi xuống, vừa hay lúc này điện thoại của Tứ Lục gọi đến.
Bên kia lên tiếng nói: “Anh không muốn chia tay với em.”
Anh Anh đè thấp giọng nói của mình: “Tôi tưởng lúc anh nhiều lần ám chỉ fan của anh nói tôi liên luỵ đến anh, anh đã trải sẵn đường để tương lai chia tay rồi chứ.”
“Tất nhiên không phải như vậy!” Gã ta thẳng thừng phủ nhận.
Thực ra trước đây dùng thủ đoạn khiến người ta ghê tởm như vậy cũng là vì tiện cho tương lai bất kể có chia tay hay không chia tay đi nữa đều có đường lui.
“Chúng ta bên nhau lâu như vậy, khó khăn lắm bây giờ sự nghiệp của mỗi người có chút khởi sắc…” Gã ta bắt đầu dùng tình cảm để làm cô ấy hiểu rõ, dùng lý lẽ để khiến cô ấy cảm động*.
*thành ngữ gốc là 动之以情 晓之以理 (dùng tình cảm để khiến người khác cảm động, dùng lý lẽ để người khác hiểu rõ) không biết ở đây raw sai hay tác giả cố tình.
Anh Anh nghe xong chỉ thấy tâm trạng tồi tệ.
Cô ấy cảm thấy hơi bức bối, theo bản năng xoay đầu muốn tìm một nơi thoáng đãng tầm mắt… Nhưng vừa xoay đầu thì nghe thấy Cao Học Huy đang nói chuyện với Úc Tưởng.
Cao Học Huy nói: “Thời tiết mấy hôm nay tệ quá, ngày mai chúng ta đi tìm một nơi ấm áp ở mấy ngày đi, Đằng Xung được không? Tôi còn có thể dẫn cậu đi mua đá thô to. Đợi qua khỏi khoảng thời gian tuyết tan này lại về. Cậu cả Trữ không phải không rảnh sao, tôi thì rảnh, tôi chơi game cùng cậu mỗi ngày!”
Úc Tưởng tựa lên sofa, nhét một cái gối vào sau thắt lưng, giọng cô lười biếng: “Cha cậu lại muốn đánh cậu rồi?”
Cao Học Huy: “…” “Cậu cả Trữ nói với cậu phải không? Cũng sắp lộ hết tẩy của tôi rồi! Ầy, bây giờ tôi có nói thật lòng thật dạ muốn chơi cùng cậu, cậu cũng sẽ không tin tôi nữa đúng không?”
“Không, có tin một chút.” Úc Tưởng đáp.
Cao Học Huy vui vẻ.
Nhưng Úc Tưởng đã lên tiếng tiếp: “Nhưng ngày mai thì không rảnh.”
“Sao lại không rảnh? Muốn hẹn hò riêng tư với cậu cả Trữ sao? Hai người đăng ký kết hôn xong vẫn còn bao nhiêu thời gian trẻ tuổi đủ để hai người hẹn hò mà! Lùi lịch về sau đi.” Cao Học Huy sốt ruột.
Úc Tưởng: “Không phải, ngày mai khám thai.”
Cao Học Huy: !
Anh Anh cũng bị giật mình, sức chú ý đều đổ dồn hết sáng bên này, đầu dây điện thoại bên kia đang nói gì cô cũng chẳng nghe được một câu.
“Tổ tông ơi, ngày mai cậu phải khám thai mà hôm này còn chơi game à? Đừng chơi nữa, ngủ sớm chút đi. Cậu cả Trữ cũng không quản lý cậu sao? Ồ xin lỗi tôi quên mất, cậu cả Trữ cũng không dám quản lý.” Cao Học Huy bị giật mình, vừa mở miệng đã sổ một tràng.
Úc Tưởng gật đầu, làm như đang nghiêm túc suy nghĩ, sau đó nói: “Cậu nói cũng đúng, chơi với đồng đội như lợn là cậu thực sự ảnh hưởng rất nhiều đến tâm trạng trước khám thai. Ngày mai siêu âm chế độ B, mặt đứa trẻ cũng có nếp nhăn luôn.”
Cao Học Huy lúng túng không nói nữa.
Lát sau mới hỏi: “… Cũng không như lợn lắm đâu nhỉ?”
Úc Tưởng xoay đầu nhìn sang Nhiễm Chương.
Cao Học Huy cũng nhìn theo sang đấy.
Nhất thời khiến cho ánh mắt mọi người đều đổ dồn về Nhiễm Chương. Dù sao con người rất hay đi theo số đông.
Vốn dĩ Nhiễm Chương không tính là lớn tuổi, trước đây vì quanh năm chỉ vùi đầu luyện tập game mà anh ấy không có mấy bạn bè.
Bây giờ bị ánh mắt “thân thiện” của mọi người nhìn chăm chăm.
Nhiễm Chương do dự một chút: “Ừ… vẫn còn cứu được.”
Cao Học Huy thở ra một hơi: “A Z cũng nói tôi vẫn cứu được!”
Vì để chứng minh mình sẽ không khiến cho đứa trẻ trong bụng Úc Tưởng siêu âm chế độ B ra gương mặt đầy nếp nhắn, Cao Học Huy cũng không nhắc chủ đề lúc nãy nữa.
Anh ta vỗ bàn: “Mau lên, vào một trận game mới, hôm nay tôi nhất định cho mấy người có trải nghiệm cực kỳ tốt!”
Anh Anh cũng bị bầu không khí này cuốn vào, cô ấy ngắt điện thoại, sau đó nhịn không được bật cười thành tiếng.
Còn về người trong đầu dây điện thoại bên kia, cô ấy cũng không có tâm hơi đi tìm hiểu những gì nói ở đoạn sau nữa.
Mấy người Anh Anh ở đây chơi cùng Úc Tưởng cả một buổi chiều, đến khi hoàng hôn buông xuống, nhiều tốp người trước sau đến tặng quà rồi hỏi thăm sức khoẻ Úc Tưởng.
Có quà của Nguyên Cảnh Hoán với Khê Đình cho người mang sang, có quà của Lăng Sâm Viễn cho người mang đến, còn có của tổng giám đốc Tang, tổng giám đốc Trữ… lần lượt được mang đến, không thiếu một ai.
Hình như bọn họ đều biết chuyện ngày mai Úc Tưởng đi khám thai.
Chỉ là nhìn khí thế như vậy, người không biết chuyện nhìn thấy còn tưởng rằng ngày mai Úc Tưởng sinh rồi ấy.
Mọi người đều hết sức nhập tập, dường như còn nhập tâm hơn cả bản thân Úc Tưởng.
Anh Anh nghĩ thầm.
Úc Tưởng cũng không buồn nhìn đống quà được chất cao cao bên kia, cô đứng lên: “Được rồi mọi người có thể đi rồi, lần sau lại tụ họp!”
Cao Học Huy có hơi chơi chưa đã, lèn èn không chịu, nói: “Ồ, cậu cả sắp về rồi, bắt đầu đuổi người rồi à?”
Câu này nếu mà là cô gái khác sớm đã đỏ mặt rồi.
Nhưng Úc Tưởng lại thản nhiên: “Đúng vậy. Nếu không cậu cả Trữ về đến nhà, vừa bật đèn thì thấy thân thể ngọc ngà của Cao Học Huy cậu vắt ngang trên sofa, cậu cảm thấy có kỳ cục không?”
Cao Học Huy: “…”
Anh ta thua rồi.
Người ta là đôi tình nhân trẻ bị người ngoài trêu chọc.
Ở đây đều là Úc Tưởng cùng Trữ Lễ Hàn cùng nhau trêu chọc ức hiếp người ngoài.
Chẳng mất thời gian lâu, mọi người ai ấy tự tản ra về.
Mà bọn họ kéo Anh Anh cùng nhau chơi game, giữa chừng cũng livestream được tầm nửa tiếng.
Đoạn clip nửa tiếng livestream này rất nhanh đã truyền đi khắp cõi mạng.
Lúc biết Tứ Lục mới biết lúc Anh Anh nhận điện thoại của gã ta, cô ấy không thèm nói gì đã cúp máy ngang, thì ra là đang ở cùng với mấy người có danh tiếng này.
Tứ Lục ấm ức, nhưng gã ta thấy sợ hãi nhiều hơn, sợ rằng bản thân sẽ bỏ lỡ càng nhiều cơ hội kiếm tiền hơn.
Gã ta nghĩ, hay là bỏ công sức ra níu kéo Anh Anh quay về.
Thế là gã ta lại gọi cho Anh Anh, muốn mời cô ấy ngày mai cũng ăn cơm, bây giờ quan hệ của cô ấy và Úc Tưởng tốt như vậy, gã ta hoàn toàn có thể gia nhập vào “party” của bọn họ thôi…
Nhưng lần này, đầu dây bên kia truyền đến là âm thanh lặp lại không ngừng “Thuê bao quý khách vừa gọi hiện đang bận”.
Gã ta bị chặn số rồi.
Tối ngày hôm sau, Anh Anh nghĩ tới nghĩ lui rồi gọi điện thoại cho Úc Tưởng, hỏi thăm cô kết quả khám thai của cô sao rồi.
Úc Tưởng bắt điện thoại, giọng cô rất vui, hình như tâm trạng rất tốt, cô nói: “Kết quả tuyệt lắm, em muốn xem không?”
Anh Anh ngây ngốc, lòng nghĩ mình cũng xứng được xem sao?
Thực ra tâm trạng ngay lúc này của Úc Tưởng thực sự quá tuyệt vời.
Hệt như lần đầu tiên cô đặt chân vào căn nhà này, trên tay còn cầm số tiền 120 triệu được tặng cùng bản hợp đồng.
Trong tay nắm giữ số tiền lớn, nhưng vì tiền tài không thể để lộ ra ngoài, nên niềm vui đó cô không thể kể với người khác.
Nhưng thời khắc này cô muốn chia sẻ tâm trạng vui vẻ này với ai đó.
Điện thoại của Anh Anh rung lên.
Bên kia rất nhanh đã gửi sang một tấm ảnh, trong ảnh là hình siêu âm chế độ B.
Cho dù là người không biết xem ảnh siêu âm B thì từ trên ảnh này cũng có thể nhìn rõ hình ảnh hai thai nhi đang cuộn tròn thành một cục.
Hai cục nhỏ mờ mờ nằm kề bên nhau.
Đợi chút… Đệch!
Anh Anh giật mình hiểu ra, sau đó là kinh ngạc không thôi. Đây là hai đứa sao?
Kinh ngạc vẫn chưa chấm dứt.
Cô ấy rất nhanh đã phát hiện một tài khoản tiếp thị cũng đăng tấm ảnh như vậy, kèm theo dòng caption: Một chút chuyện vui.
Hiếm khi nào tài khoản tiếp thị lại ăn nói dễ nghe như vậy, là do không dám đắc tội với cậu cả Trữ sao?
Anh Anh bấm vào phần comment, sau đó phát hiện mình sai rồi.
Sau khi kinh ngạc ban đầu qua đi, cộng đồng mạng sôi nổi bình luận:
[Ha ha ha không phải là cô Úc lại chủ động giúp các người đạt KPI đó chứ?]
Tài khoản tiếp thị trả lời: [Không sai, thậm chí còn trả phí cung cấp thông tin cho cô Úc nữa]
[Tôi tự cung cấp thông tin của tôi, không hổ là cô đó Úc Tưởng]
[Rất tốt, cậu đạt KPI, cô Úc được tiền thù lao, mà bọn tôi thì được vui vẻ, mọi người đều rất viên mãn]
Anh Anh xem đến đây thì dở khóc dở cười.
Người khác đều giấu giấu giếm giếm, Úc Tưởng lại thoải mái công khai, thậm chí còn trở tay kiếm được một chút.
Thái độ này của Úc Tưởng khiến mọi người rất dễ dàng cảm nhận được khoảng cách với cô đã được rút ngắn.
Mà không phải là kiểu ăn trên ngồi trốc như những hào môn khác.
Anh Anh tắt ứng dụng, lùi lại trang có tấm ảnh.
Cô ấy ngắm nhìn tấm ảnh rồi vu vơ suy nghĩ… Không biết lúc cậu cả Trữ nhìn thấy ảnh siêu âm B sẽ có tâm trạng kích động như thế nào nhỉ? Cô ấy thật khó tưởng tượng khi người đàn ông anh tuấn cao quý kia thể hiện sự kinh ngạc cùng vui sướng trên mặt thì sẽ là cảnh tượng như thế nào.
Sẽ… Vui mừng đến phát điên sao?
Cậu cả Trữ có phát điện không thì không biết.
Hệ thống thì cảm thấy suýt nữa nó điên thật.
Được rồi, lần kiểm tra này xong rồi, tất cả đều khoẻ mạnh bình thường, thai nhi cũng xem là ổn định rồi.