Tôi làm cá mặn ăn nên làm ra trong truyện ngược - Chương 163
Sau đó hệ thống bị ép làm mờ cả đêm.
Hệ thống rủa xả nhưng không ai nghe.
Sau đó Anh Anh vẫn bị gọi sang chơi game cùng Úc Tưởng.
Mọi người đến rồi đi, đi rồi đến.
Thai kỳ của Úc Tưởng hình như rất ít khi không vui.
Cô đặc biệt dễ hài lòng, lười nhác tựa người trên sofa chỉ đạo người khác rót nước hoa quả cho cô, cô đã vui vẻ nở nụ cười. Nhiễm Chương là phần mềm hack game hình người, gánh cô chơi thắng dễ dàng mà không cần tốn sức, cô cũng nở nụ cười. Cao Học Huy thua không còn manh giáp, cô cũng cười mà còn lớn tiếng hơn nữa.
Có lúc nửa đêm Anh Anh đang cắt ghép clip, vô tình lướt phải weibo của Úc Tưởng, sẽ bắt gặp cô đang khoe đồ ăn.
Có khi là ‘tào phớ’.
Có khi là ‘canh thịt bò’.
Còn khi khác thì là ‘cá chiên giòn xương’…
Bên dưới comment vẫn rất sôi nổi.
[Hạ độc đêm khuya!]
[Thật ngưỡng mộ, người có tiền nửa đêm có đói cũng có thể ngay lập tức được ăn. Lúc mang thai tôi đói, chỉ ăn hai miếng bánh quy.]
[Cậu cả Trữ mua sao?]
[Chắc là trong nhà có bảo mẫu hoặc đầu bếp]
Anh Anh cũng rất ngưỡng mộ.
Cô ấy cắt ghép clip cũng đói rồi, kéo tới kéo lui app giao đồ ăn, đa số là mấy kiểu đồ nướng, thức ăn nhanh, không có loại nào cô ấy muốn ăn cả.
Weibo của Úc Tưởng vẫn tiếp tục khoe game và đồ ăn.
Cô rất ít nhắc đến Trữ Lễ Hàn trên weibo.
Nhưng có lúc có fan quan tâm: [Giai đoạn sau của thai kỳ có phải rất vất vả không?]
Úc Tưởng sẽ trả lời: [Chuyện này phụ thuộc vào cân nặng lúc đó của tôi, cậu cả Trữ còn có thể bế tôi lên được không]
Fan: [Ha ha ha!]
Tài khoản weibo của cậu cả Trữ thật sự rất nghiêm túc và lạnh lùng.
Đến bây giờ mà bài post weibo cuối cùng của hắn vẫn là repost bài Úc Tưởng khoe ảnh kết hôn, hắn nói: Cảm ơn cô Úc.
Sau đó cả thế giới đều biết cách goi “cô Úc” “cậu cả Trữ” là tên gọi yêu của hai người.
Bài post cũ hơn thứ hai là lần chia sẻ nhầm về game mà Úc Tưởng dùng điện thoại hắn để chơi.
Nhưng lần này sau khi Úc Tưởng trả lời fan xong, trước sau có lẽ chưa đến ba phút, Trữ Lễ Hàn đã trả lời Úc Tưởng: [Có thể.]
Chuyện này khiến Anh Anh rất nghi ngờ, có phải Trữ Lễ Hàn đã thiết lập chế độ follow đặc biệt với Úc Tưởng hay không.
Fan cũng rất kinh ngạc.
[Tôi còn tưởng cậu cả Trữ đã quên luôn mật khẩu tài khoản rồi chứ]
[Cậu cả Trữ is watching you]
[Vậy cô Úc còn dám nói chuyện ngả ngớn nữa không nào? Chứ bọn tôi là không dám nói chuyện bậy bạ trong comment nữa rồi, ít nhiều cũng có hơi sợ]
Lại qua một khoảng thời gian.
Anh Anh lại tiếp tục đến nhà chơi game cùng Úc Tưởng.
Có thể bởi vì đã vào giai đoạn sau của thai kỳ, cảm xúc của thai phụ thực sự có chút không ổn định.
Thế là biểu hiện cụ thể cho sự không ổn định của Úc Tưởng được thể hiện ở chỗ, chỉ vào Trữ Sơn vừa đến trước cửa: “Ông là lợn.”
Trữ Sơn: ?
Dù sao ở đây nhiều người như vậy, ông ấy có hơi xấu hổ, vì vậy ông giương gương mặt già lên nói: “Tôi là trưởng bối…” Sao lại có thể ăn nói với trưởng bối như vậy chứ?
Nhưng lời của Trữ Sơn còn chưa nói hết, Cao Học Huy đang ngồi nhìn sang ông ấy.
Hai đứa “con trai ngoan” của ông ấy cũng nhìn sang.
Ngay cả Tang Tâm Lang cũng nhìn sang ông ấy.
“Cô ấy nói ông là lợn, ông là lợn thì có làm sao?” Lăng Sâm Viễn cười mỉa mai.
Cao Học Huy cũng không nhịn được lên tiếng: “Đúng rồi bác trai à, bác là trưởng bối, sao trưởng bối mà một tâm hồn rộng lượng cũng không có vậy ạ? Bây giờ cô Úc là thai phụ đó!”
Tang Tâm Lan nghiêm túc nhìn ông ấy: “Ông làm lợn không phải dễ hơn làm người sao?”
Bệnh cao huyết áp của Trữ Sơn suýt chút nữa lại tái phát.
Nhưng nghĩ đến vì đứa bé, vì đứa bé… Trữ Sơn cố gắng nhịn xuống.
Đừng nói đến Anh Anh.
Ngay cả hệ thống nhìn thấy màn này cũng phải thở dài.
Mẹ nó chứ, Úc Tưởng mang thai, đã thực hiện được thế giới chỉ có mình Trữ Sơn tổn thương*.
*Trong bộ anime “Chuyện tình thanh xuân bi hài của tôi quả nhiên là sai lầm”, nhân vật chính dùng vai diễn phản diện để bảo vệ các mối quan hệ của người khác không bị vô tình phá vỡ, vì vậy “đã thực hiện được thế giới không có người tổn thương” = “đã thực hiện được thế giới chỉ có nhân vật chính bị tổn thương”. Sau đó câu này hay được dùng làm meme trên mạng.
Quả nhiên là giống như Úc Tưởng đã nói.
Cô mang thai rồi, thì chỉ có ngầu hơn nữa.
Lại sau một khoảng thời gian nữa, Anh Anh đến không đúng lúc, còn gặp phải Trữ Sơn đang rướn giọng để ca hát.
Người không biết còn tưởng đây là dùng tiền để được diễn nữa.
Nhưng thực tế là ông ta diễn xong còn phải trả tiền ngược lại.
Lại sau sau này nữa, một ngày nọ đột nhiên Úc Tưởng có một suy nghĩ muốn thực hành thai giáo cho nhóc con.
Sau đó khi Anh Anh lại đến, thì thấy ngay một dàn nhạc giao hưởng ngầu đét.
Sau sau sau này nữa.
Úc Tưởng có dấu sinh sớm được đưa đến bệnh viện.
Paparazzi ngồi đầy bãi cỏ bên ngoài bệnh viện, mà trên hành lang bệnh viện cũng chen đầy người hoặc ngồi hoặc đứng.
Vốn dĩ đêm nay Anh Anh phải lên livestream, sau khi nhận được tin từ chỗ tổng giám đốc Thẩm, cô ấy vội vã chạy đến bệnh viện, gia nhập vào đội quân chờ đợi.
So với ai cũng sốt ruột hơn hẳn chính là hệ thống.
Bởi vì tính toán thời gian, theo mốc thời gian của nguyên tác thì không bao nữa là lúc nhân vật bia đỡ đạn tên gọi Úc Tưởng hết vai.
Mà Úc Tưởng trong phòng phẫu thuật đang nắm chặt lấy tay Trữ Lễ Hàn.
Ngón tay Trữ Lễ Hàn rất dài.
Đốt tay mạnh mẽ có lực.
Hơn nữa hình như nhiệt độ còn nóng rát hơn cô.
Cô có thể liếc thấy Trữ Lễ Hàn đang mím chặt môi, thoáng thấy từng giọt mồ hôi ướt đẫm trên trán hắn, vẫn rất gợi cảm… Hai mắt hắn dường như bị mồ hôi làm ướt, ánh lên sắc long lanh dưới ánh đèn của phòng phẫu thuật, cô còn liếc thấy màu đỏ nhạt trong đáy mắt dẫn trở nên đậm màu hơn.
Hệ thống sốt ruột hệt như con gà mái già.
Bây giờ nó đã bị tự động ngăn che, không thể thấy được gì, chỉ có thể hỏi trong đầu Úc Tưởng: [Cô đau không cô đau không?]
[Sao cô không nói gì?]
[… Ta có hơi sợ, ta không đọc được sóng điện não của cô]
Úc Tưởng: Không sao, Tiểu Viên.
Úc Tưởng: Ta chỉ muốn đợi xong hết mọi chuyện mới có thể quậy sảng khoái được!
Hệ thống: ?
Nó tức gần chết, nghĩ thầm mình hỏi thừa rồi!
Nhưng sự sốt sắng của nó cũng bình tĩnh lại một cách thần kỳ.
Không biết đã qua bao lâu.
Vang lên cùng lúc với tiếng của bác sĩ là lời nhắc đã lâu không nghe của hệ thống trong đầu Úc Tưởng:
[Tít… Dòng chảy thế giới xảy ra bước ngoặc trọng đại]
[Từ lúc Bàn Cổ khai thiên, đến khi biết dùng gỗ đánh lửa… Sinh mệnh mới vĩnh viễn là ánh sáng rạng rỡ không thể lụi tàn trong dòng lịch sử văn minh của loài người]
[Chúc mừng cô, kí chủ vĩ đại, cô đã tạo ra hai sinh mệnh hoàn toàn mới, cô sánh vai với thần linh, cô ngang ngửa với Đấng tạo hoá, cô là tài nguyên quý báu, cô dùng sức lực một mình mình viết lại toàn bộ thế giới, khiến nó trở nên càng phong phú đặc sắc, sống động đa chiều]
[Thế giới này nâng cấp từ mức F lên mức B]
[Ờm, Chủ thần hỏi thăm đến cô, xin hỏi cô Úc có hứng thú đến một thế giới khác đổi một hệ thống khác không?]
Chỉ vì một câu “Đổi hệ thống mới” thôi sao?
Hệ thống của Úc Tưởng chỉ thiếu điều khóc lụt Vạn Lý Trường Thành.
Úc Tưởng nói: “Cậu dễ thương như vậy, làm sao tôi nỡ đổi hệ thống khác chứ?”
Biết đâu tìm ra được hệ thống ngốc nghếch chân thật như thế này nữa?
Hệ thống cảm động rơi nước mắt, nó ôm lấy khoản thưởng phong phú sau khi nâng cấp thế giới, quyết định về sau không còn mắng thầm vợ chồng Úc Tưởng và Trữ Lễ Hàn là đôi nam nữ chết tiệt nữa.
Thậm chí nó còn quyết định mỗi ngày sẽ khen một câu: “Úc Tưởng kết hôn đúng quá!”
Sinh con đúng đắn lắm!
Nhân vật phản diện cũng tuyệt vời thật!
Có lẽ do thế giới đã hoàn toàn thay đổi nên đương nhiên cuộc sống của Úc Tưởng cũng xuôi chèo mát mái như trong nguyên tác, tràn ngập hương vị của tiền bạc và bình yên.
Đồng thời còn kèm theo “tiệc tùng” nam sắc của thiếu gia Trữ.
Mấy đứa con yêu quý.
Một cô con gái, một cậu con trai.
Chúng không mấy khi khóc.
Khi Cao Học Huy đến thăm trẻ con, anh ta lẩm bẩm nghi ngờ: “Sao chúng nó không khóc? Khác với những đứa trẻ tôi từng gặp. Không phải hơi ngốc đấy chứ?”
Rồi ngay hôm đó, Cao Học Huy đã “ướt” đẫm cả người, còn nhận thêm cú đá bay của trẻ con.
Tuy sức không mạnh nhưng khá mang tính sỉ nhục.
Cao Học Huy bị đá sững người, đứng nguyên tại chỗ một lúc lâu mới lẩm bẩm: “…Được rồi, không ngốc.”
“Có lẽ lười khóc thôi.” Úc Tưởng nghĩ một lúc rồi nói.
Cao Học Huy: ?
Cao Học Huy lên giọng: “Khóc mà cũng lười à?”
Úc Tưởng: “Sao lại không được?”
Cao Học Huy cứng họng.
Sau khi mấy đứa con ra đời, cuộc sống của Úc Tưởng không có gì thay đổi lớn.
Tang Tâm Lan rất để ý tâm trạng của cô, bà và Trữ Lễ Hàn cùng nhau sắp xếp cuộc sống của cô tỉ mỉ từng chút một. Vệ sĩ, đầu bếp, bảo mẫu, bà đỡ… đều rất đầy đủ.
Những việc mệt nhọc đều không đến lượt cô làm.
Nếu có gì thay đổi thì chắc là…
Khi Úc Tưởng xem phim, cô sẽ nói với con còn nhỏ mơ màng: “Con yêu, sưởi ấm chân cho mẹ nào.”
Lúc xem phim mệt, cô lại nói với đứa con nhỏ cũng đang mơ màng: “Mẹ hôn cái nào.”
Rồi như hôn mèo con vậy, hôn hôn má béo múp míp của con.
A~
Sướng!
Trêu chúng cho vui cũng không quá khó.
Đặt hai đứa cùng chỗ, chúng sẽ tò mò nhìn nhau, rồi cắn tay cắn mặt nhau, có thể chơi rất lâu không chán.
Lúc dùng hết sức rồi thì chúng sẽ ngã nghiêng ngã ngửa.
Úc Tưởng ngồi trên thảm nhìn say sưa, bình luận với Trữ Lễ Hàn: “Trông giống hai củ khoai tây nhỉ.”
Trữ Lễ Hàn: “…”
Nhưng anh tán thành ý của vợ nhanh chóng: “Em nói đúng đấy.”
Khi đứa bé lớn hơn một chút, mặt mũi của chúng phát triển rõ nét hơn, kế thừa gene tốt của Trữ Lễ Hàn và Úc Tưởng, dần dần thể hiện ra.
Úc Tưởng nhìn mà không nhịn được một câu: “Mình đúng là nghệ sĩ.”
Có thể tạo ra mấy đứa con tuyệt vời như vậy cơ mà!
Đến lúc này, mấy đứa trẻ đã có thể bò đi lại nhanh nhẹn.
Cao Học Huy cảm thấy thú vị vô cùng nên ngày nào cũng đến nhà trêu trẻ con.
“Vui hơn con của anh họ nhiều!” Cao Học Huy cảm thán.
Úc Tưởng cũng cảm thán: “Tháng sau lại đến nhé.”
Cao Học Huy ngớ người: “Tại sao?”
Úc Tưởng: “Anh xuất hiện nhiều quá, sau này chúng có thể nhận lầm anh là bố đấy.”
Cao Học Huy thiếu chút nữa hồn lìa khỏi xác ngay tại chỗ.
“Không không không, tôi đâu dám chứ, tôi đâu xứng! Thiếu gia Trữ mà nghe thấy thì sẽ giết tôi mất!” Cao Học Huy vội vàng chuồn đi.