Tôi làm cá mặn ăn nên làm ra trong truyện ngược - Chương 164
Nhưng gần đây Cao Học Huy đang trốn cha mình, không biết đi đâu, mà chơi cùng hai đứa trẻ thật sự rất vui.
Thế là Cao Học Huy đã làm một việc…
Anh ta gọi thêm mấy người nữa cùng đến chơi với trẻ con: Nhiễm Chương, Anh Anh, Tổng giám đốc Thẩm…
Như vậy, trẻ con sẽ không nhận lầm cả chục người là bố chứ?
Sau một phen tiêu hao thể lực luân phiên như vậy, tối đến mấy đứa trẻ cũng ngủ say hơn.
Trực tiếp tạo ra cuộc sống về đêm hoàn mỹ cho Úc Tưởng.
Quá trình “thẩm vấn gián điệp” bị bỏ lỡ trước đây cuối cùng cũng diễn ra suôn sẻ.
Úc Tưởng lẻn ra khỏi phòng trẻ con.
Đèn hành lang tắt chỉ còn một ngọn, ánh sáng mờ ảo, chỉ lờ mờ nhìn thấy con đường dưới chân.
Cô bước trên tấm thảm mềm mại, chậm rãi đi về phía đầu kia của hành lang. Trữ Lễ Hàn đang đứng ở đó.
Bước chân Úc Tưởng nhẹ nhàng nhanh nhẹn.
Cô khoác màn đêm, nhào thẳng vào vòng tay Trữ Lễ Hàn, anh cúi xuống, đỡ lấy eo cô nhẹ nhàng dùng sức, liền bế bổng cô lên.
Rồi anh nghe thấy Úc Tưởng nói nhỏ: “Cảm giác như ngoại tình ấy nhỉ?”
Trữ Lễ Hàn: “…”
Úc Tưởng: “Kích thích tột độ luôn.”
Sắc mặt Trữ Lễ Hàn trầm xuống, anh cắn lên môi cô.
Anh ôm cô xoay người vào phòng, cánh cửa khẽ đóng lại.
Động tác dịu dàng nhưng khí thế vẫn không giảm.
Anh ôm Úc Tưởng thẳng tiến đến trước hiên rộng rãi.
Trên hiên có một chiếc xích đu làm bằng giỏ mây.
Hai người nhìn nhau, khoảnh khắc đó dường như tâm linh cảm ứng nhau–
Trữ Lễ Hàn một tay ôm cô, một tay đẩy cửa kính ra.
Úc Tưởng nhấc chân, duỗi thẳng ngón chân, móc nhẹ công tắc rèm cửa.
Rồi một làn gió mạnh từ bên ngoài hiên thổi vào, thổi tung tấm màn voan bay lên.
Bước chân Trữ Lễ Hàn khựng lại, rồi anh quay vào bế Úc Tưởng.
Úc Tưởng: ?
Trữ Lễ Hàn cong ngón tay vén nhẹ lọn tóc bên tai cô: “Một năm tới em đừng hứng gió lạnh.”
Úc Tưởng rúng động: !
Thế “chơi” trên ban công của em thì sao?
Úc Tưởng: “Anh không… không được sao?”
Trữ Lễ Hàn híp mắt, ấn cô vào cửa kính.
Tách.
Đó là âm thanh cúc áo Úc Tưởng bật ra.
Ngày hôm sau, thiếu gia Trữ rất năng động đã lắp thêm một xích đu giỏ mây trong phòng.
Úc tiểu thư yếu đuối kéo ngăn tủ, tìm thấy một đôi còng tay bằng vàng.
Khi trẻ con lớn hơn một chút.
Cư dân mạng tò mò hỏi rằng gia đình thượng lưu này thường dạy con như thế nào?
[Thiếu gia Trữ có chăm con không?]
Khi Úc Tưởng vô tình nhìn thấy, cô sẽ trả lời ngay: [Có, mỗi ngày đều kể chuyện cho con không sót.]
[Voãi, thiếu gia Trữ biết kể chuyện? Tôi không tưởng tượng nổi…]
[Ừmmmm chỉ kể chuyện thôi á? Xong rồi? Vậy tôi hỏi một câu, với tư cách là mẹ, mỗi ngày tiểu thư Úc phải làm gì? Chẳng lẽ không phải phần lớn do một mình tiểu thư Úc gánh vác sao?]
Úc Tưởng lười biếng trả lời: [Tôi, nghe kể chuyện.]
[Ha ha tôi đang hỏi có kể chuyện cho con nghe không mà?]
[Cái quái gì cơ, hóa ra cô chỉ phụ trách nghe kể chuyện thôi à?]
Úc Tưởng: [Con nghe chuyện cổ tích, tôi nghe chuyện kinh dị.]
Hệ thống giận dữ bổ sung trong đầu: “Còn kèm theo chuyện 18+ nữa!”
Cư dân mạng không biết câu nói sau, không nhịn được than thở:
[Đây là cuộc sống tôi muốn có.]
[Cũng tính là gia đình hoàn mỹ thân ái rồi nhỉ?]
Hơn nữa, thiếu gia Trữ biết nhiều thứ lắm.
Khi trẻ con mới sinh, lần đầu tiên thay tã, pha sữa đều do anh hoàn thành, hơn nữa làm rất hoàn hảo, không chút lóng ngóng. Điều này khiến Úc Tưởng từng nghi ngờ, số sách anh đọc về mẹ và bé nếu chất đống lên có thể cao hơn cô.
Quả nhiên là nhân vật phản diện ngầu lòi.
Làm bố bỉm sữa cũng làm được.
Vừa ngĩ đến việc trong cái đầu toàn hợp đồng, kinh doanh, còn đủ thứ dữ liệu của Trữ Lễ Hàn, lại nhét vào một đoạn kiến thức mẹ và bé, Úc Tưởng cảm thấy khá… kích thích.
Tất nhiên, Úc Tưởng cũng học theo.
Dù sao quan niệm của cô vẫn luôn là, ôi mình có thể lười không làm việc này, nhưng mình nhất định phải nắm được kỹ năng này mới được.
Chỉ là đến giờ, Úc Tưởng cũng không có cơ hội thể hiện.
Trong chuyện chăm con, Trữ Sơn là người tích cực nhất.
Con còn nhỏ, chỉ cần từ giờ ông bắt đầu tích cực vun đắp tình cảm với chúng, sau này đứa trẻ này ắt sẽ nghe lời ông. Nuôi ở bên cạnh, sao có thể không thân thiết được?
“Trẻ con thân thiết với ông bà, không thân với cha mẹ, đây chẳng phải thường thấy trong xã hội sao?”
Trữ Sơn càng nghĩ càng thấy việc này khả thi!
Chỉ có Thư ký Lưu suy nghĩ một chút.
Trong xã hội, những đứa trẻ chỉ thân với ông bà, tình cảm với cha mẹ nhạt nhẽo, chẳng phải toàn là trẻ bị bỏ rơi sao?
Đứa con này của tiểu thư Úc, đừng nói bị bỏ rơi, mỗi ngày người chơi cùng còn phải xếp hàng, không thì nhà không chứa nổi.
Do tin tưởng chắc chắn sau này đứa trẻ sẽ trở thành chỗ dựa của mình, thành vũ khí mạnh để đánh lại đứa con trai, Trữ Sơn rất tích cực nhịn nhục nuôi nấng chúng.
Ngay cả bà đỡ nhìn thấy cũng phải than thở.
Rất nhanh, trên mạng cũng lan truyền:
[Úc Tưởng hạnh phúc quá… Thành viên nhà họ Trữ thật sự chiều cô ấy như vong ấy nhỉ?]
[Sao thế?]
[Chẳng phải sức khỏe Chủ tịch Trữ không tốt lắm sao? Ông ấy rất ít đến công ty. Nhưng lại có thể vì cháu đi học lớp dinh dưỡng, học xong còn tự tay làm cháo dinh dưỡng cho cháu.]
[Nghe nói có lần nhân viên cấp cao của tập đoàn Trữ thị đi tìm Chủ tịch Trữ báo cáo, còn bắt gặp ông ấy nằm sấp trên mặt đất trêu trẻ con.]
[Nhìn kiểu này chắc là thật rồi! Muốn vợ chồng yêu thương nhau, cả hai cùng có tiền, ngay cả trong đời sống hôn nhân của người bình thường thôi cũng đã khó như lên trời rồi. Đừng nói là thành viên gia đình chồng còn có thể làm được đến mức này, mức độ tình cảm mà họ bỏ ra quá tuyệt! Tôi đoán mỗi ngày thức dậy chắc Úc Tưởng đều phải cười tỉnh.]
[Không đúng nha, chuyện này chẳng phải chứng minh rõ ràng, Chủ tịch Trữ chỉ quan tâm cháu trai thôi sao? Các người cứ đợi xem, giờ đứa trẻ đã sinh ra rồi, sau này Trữ Sơn còn tặng quà cho Úc Tưởng nữa không?]
[Ừm, cái này khó nói, nhưng tôi nghe một tin sốc lắm. Nghe nói sau này Trữ Sơn sẽ để lại toàn bộ tài sản cho đứa cháu này, khi nó chưa sinh ra, ông ấy đã sửa di chúc xong rồi.]
[Trời ơi? Tài sản của Trữ Sơn nhiều cỡ nào?]
[Chỉ tính giá trị cổ phần thôi, cũng phải nghìn tỷ rồi. Bạn không nhìn lầm đâu, nghìn tỷ chứ không phải trăm triệu đâu.]
[Tôi xỉu mất, rủ nhau gọi đồ ăn ngoài còn phải gom cho đủ miễn phí ship, vậy mà giờ tôi dám xem cái này…]
[Chuyện này chẳng phải càng chứng minh nhà họ Trữ thật sự thích Úc Tưởng sao? Nếu không thì sao lại để lại tài sản cho con của cô ấy? Giờ con còn nhỏ, trong một khoảng thời gian dài, số tiền này đều sẽ do Úc Tưởng tạm thời quản lý đúng không?]
[Trời ơi! Thế thì sau này tiểu thư Úc sẽ trở thành phú bà nghìn tỷ sao? Phú bà nhìn tôi nè!]
[Thiếu gia Trữ đang trên đường tới… Bạn vừa nói gì thế lặp lại xem nào.]
Chủ đề nói chuyện đã bị lạc đề rất nhanh.
Mà lúc này Trữ Sơn đang làm gì?
Ông đang chịu đựng làm ngựa cưỡi.
Đông Đông, lên cưỡi cổ ông nội nào. Trữ Sơn ngồi xổm xuống, vỗ vỗ lưng mình.
Đây là tư thế thân mật nhất với trẻ con.
Cậu bé được gọi là “Đông Đông” mặt lạnh tanh, nói bằng giọng trẻ con ngây thơ: “Ấu trĩ.”
Ngắn ngủi hai chữ, truyền tải đầy đủ sự khinh thường.
Trữ Sơn: “…”
Cậu bé tên là “Đông Đông”, tên thật là “Úc Băng”.
Cái tên này do Úc Tưởng đặt.
Lúc đó Úc Tưởng vỗ bàn, tuyên bố: “Tên thiếu gia Trữ có ‘Hàn’, thế nó lấy ‘Băng’ vậy.”
Trữ Lễ Hàn nghe xong rất hài lòng.
Cách đặt tên này.
Rất hợp ý anh.