Tôi làm cá mặn ăn nên làm ra trong truyện ngược - Chương 165
Sau khi Trữ Sơn biết chuyện thì cực kỳ bất mãn.
Trữ Sơn từ lâu đã bỏ ra rất nhiều tâm huyết, trích dẫn kinh điển, cuối cùng mới chọn ra mấy chữ có ý nghĩa vô cùng tốt đẹp, góp lại thành tận một trang giấy để chọn sẵn.
Nhưng không ai thèm để ý ông.
Trữ Sơn đề nghị bỏ phiếu chọn tên, Tang Tâm Lan coi thường phủ quyết.
Theo lời Tang Tâm Lan, chỉ có Úc Tưởng mới có quyền đặt tên.
Cuối cùng Trữ Sơn chỉ có thể trơ mắt nhìn, cháu trai mình có cái tên thiếu văn hóa là “Úc Băng”.
Sau đó Trữ Sơn muốn giành cho mình quyền đặt tên thân mật.
Nhưng Úc Tưởng nói: “Mùa đông mới có băng mới có hàn, gọi là Đông Đông (冬冬) đi.”
Rồi sau đó khi đứa trẻ tuổi còn nhỏ đi đứng chưa vững, ngã một cái rồi ngồi bệt xuống.
Úc Tưởng bảo: “Mông đập xuống đất kêu đùng đùng.”
Thế là lại đổi gọi là Đông Đông (咚咚).
Mẹ gì mà chán thế hả!
Trữ Sơn đau lòng nghĩ!
Nhưng rất nhanh ông đã tự an ủi mình.
Đợi đến khi cháu trai lớn lên, biết mẹ đặt tên cho nó qua loa thế nào, mà Trữ Sơn – ông nội nó lại bỏ ra bao nhiêu tâm huyết để đặt tên, tất nhiên sẽ hiểu rõ thân sơ.
“Không ấu trĩ”. Đột nhiên một giọng nói non nớt hơn vang lên chen ngang.
Trữ Sơn quay đầu nhìn.
Một cô bé mới hơn 1 tuổi, đã nói rất trôi chảy.
Cô bé rất giống Úc Tưởng, tuy tuổi còn nhỏ nhưng lông mi đã dài cong vút.
Chớp mắt nhẹ nhàng, sẽ khiến người ta có cảm giác hiền lành ngoan ngoãn.
Cô bé còn thừa hưởng nốt ruồi son đỏ ở đuôi mắt của Trữ Lễ Hàn.
Chỉ là Trữ Sơn cứ liên tưởng từ nốt ruồi ở đuôi mắt cô bé đến cái nốt ruồi lạnh lùng tàn nhẫn của Trữ Lễ Hàn.
“Thu Thu thích cưỡi ngựa.” Cô bé nói.
Tên cô bé là Trữ Ngộ Thu, cô mang họ Trữ giống Trữ Lễ Hàn, nhưng chữ “Ngộ” cũng đồng âm với “Úc”. Cái tên của cô bé được đặt tỉ mỉ hơn một chút.
Hai đứa sinh vào mùa hè, hè qua là thu đến, nên gọi là “Ngộ Thu”.
Hơn nữa Úc Tưởng và Trữ Lễ Hàn gặp nhau cũng vào mùa thu.
So ra thì tên của cô bé có vẻ thơ mộng hơn.
Trữ Sơn bị bệnh gia trưởng.
Đương nhiên ông thích cháu trai hơn.
“Thu Thu muốn cưỡi.” Giọng của Đông Đông vang lên, nó nhìn Trữ Sơn nhấn mạnh lần nữa.
Trữ Sơn đành phải nói: “Thu Thu cưỡi, được được, để Thu Thu cưỡi.”
Thu Thu bước những bước nhỏ lập bập đến bên cạnh Trữ Sơn, đặt hai tay lên vai ông rồi đứng im.
“Anh ơi đẩy.”
Khuôn mặt Đông Đông lạnh tanh, cũng sải bước chân ngắn đi qua, cúi người, cần cù chịu khó dùng sức nâng chân và mông của Thu Thu, đưa cô bé lên lưng Trữ Sơn.
“Thu Thu…” Đông Đông dùng hết sức bình sinh, rồi nó nhíu mày: “Em quá… quá khỏe mạnh, giống như một chú nghé con.”
Thư ký Lưu nghĩ thầm quá khỏe mạnh là sao?
Rồi anh ta kết hợp với câu sau, đột nhiên nhận ra, à ý là tiểu thư quá nặng đúng không?
Được rồi, cách nói này EQ cao phết đấy nhỉ.
Mà mới có 1 tuổi thôi à?
Bên kia Trữ Sơn đã bế Thu Thu lên lưng, rồi mới phát hiện ra đây là quyết định sai lầm nhất ông từng đưa ra.
Thu Thu uống nước cũng phải cưỡi ngựa.
Ra ngoài xem chim cũng phải cưỡi ngựa.
Cô bé làm gì cũng đòi cưỡi ngựa… Trữ Sơn bị sai vặt đến chóng mặt hoa mày.
“Ông nội không đi nổi nữa rồi, Thu Thu chơi cái khác được không? Ông nội cho tiền này.” Trữ Sơn thở hổn hển, vội vàng gọi Thư ký Lưu tới.
Từ khi hai đứa nhỏ ra đời, trong ví của Thư ký Lưu thường xuyên để sẵn tiền mặt mệnh giá trăm tệ.
Thư ký Lưu lấy từ ví ra một trăm tệ.
Trữ Sơn cau mày: “Một trăm thì anh lừa trẻ con à? Làm ông nội như tôi trông có vẻ keo kiệt lắm vậy.”
Thư ký Lưu nghĩ thầm không phải đang dỗ trẻ con thật sao?
Nhưng anh ta vẫn không nói gì, rất kiên nhẫn lấy từ ví ra một nghìn tệ đưa cho Trữ Sơn, Trữ Sơn đưa lại cho Thu Thu.
Thu Thu lễ phép nói: “Cảm ơn ông nội.”
Cô bé lau mồ hôi trên trán cho Trữ Sơn.
Trữ Sơn lập tức như được tiếp thêm sinh khí, cảm xúc dạt dào hẳn lên.
Đây mới thực sự nếm trải được chút vị ngọt của chuyện dỗ dành cháu.
Trữ Sơn đặt Thu Thu xuống, vừa lúc này Úc Tưởng và Trữ Lễ Hàn về.
Trữ Sơn giật mình, hơi lúng túng, không biết nên đi hay ở.
Nhưng khi nhìn thấy Tang Tâm Lan theo sau, Trữ Sơn mới yên tâm đứng yên. Hôm nay ông mệt chết đi được…
Bên kia Thu Thu quay đầu nhìn Đông Đông, đẩy hết tiền cho nó: “Anh, đếm đi.”
Trữ Sơn: “…”
Trẻ 1 tuổi mà đã biết đếm tiền rồi sao?
Đông Đông rất bất đắc dĩ nhận lấy, nhưng cũng đếm từng tờ một rất nghiêm túc.
“Hai mươi tờ.” Cậu bé nói: “Một nghìn.”
“Cậu chủ thông minh thật, đã biết đếm số rồi…” Thư ký Lưu cảm thán.
Trữ Sơn cũng an lòng phần nào.
Chỉ một lúc sau.
Thu Thu hài lòng gật đầu, cầm tiền lại vào tay mình, rồi lập bập một đường chạy đến trước mặt Úc Tưởng.
Cô bé khẽ khàng gọi: “Mẹ ơi.”
Rồi đưa một nửa cho Úc Tưởng!
Đưa hẳn một nửa cho Úc Tưởng!
Trữ Sơn tức giận đến mức hơi thở nghẹn ở cổ họng.
Khoảnh khắc đó, ông thậm chí còn có ảo giác, Úc Tưởng và con gái cô hùa nhau lừa tiền ông…
“Cảm ơn con yêu.” Úc Tưởng hôn lên má Thu Thu.
Thu Thu vui đến híp cả mắt, rồi lại lấy từ một nghìn còn lại của mình một tờ, đưa cho Đông Đông.
Chỉ một tờ.
Trữ Sơn: “…”
Keo kiệt thật!
Keo kiệt y chang mẹ nó!
Thu Thu không chỉ keo kiệt.
Cô bé thậm chí còn chính nghĩa nói: “Đến lượt anh thơm Thu Thu rồi.”
Đông Đông: “…”
Đông Đông: “Ấu trĩ.”
Rồi nó hôn lên má mềm mũm mĩm của Thu Thu.
Trữ Lễ Hàn giơ tay cởi cúc áo, cởi áo vest ngoài đưa cho hầu gái.
Anh khẽ hỏi: “Của anh đâu?”
Thu Thu chớp mắt.
Rồi cô bé phát hiện ra, dường như bố không hỏi mình?
Lúc này Úc Tưởng đứng bên cạnh rút ra 100 từ xấp 1000 của mình đưa cho Trữ Lễ Hàn: “Đây, của thiếu gia Trữ này.”
Trữ Lễ Hàn nhận lấy cất đi, đáy mắt thoáng ý cười.
Anh nhìn chằm chằm Úc Tưởng, điềm đạm nói: “Ừm… Giờ đến lượt anh hôn tiểu thư Úc rồi.”
Anh hoàn toàn phớt lờ sự tồn tại của Trữ Sơn và Thư ký Lưu.
Anh đặt một tay lên thành ghế sofa, gối đầu gối áp lên, sau đó cúi người hôn xuống, tư thế hoàn toàn ôm trọn Úc Tưởng vào lòng.
Úc Tưởng nghiêng đầu.
Nụ hôn của Trữ Lễ Hàn rơi lên má cô.
Nhưng rất nhanh, tay kia của anh đã nâng cằm Úc Tưởng, điều chỉnh tư thế, sau đó hôn lên môi cô.
Nụ hôn rất dịu dàng.
Dù sao cũng trước mặt con cái.
Truyền đạt cho chúng tình yêu thương ngọt ngào của cha mẹ, chứ không phải nội dung phong phú và mãnh liệt hơn giữa người lớn.
Trữ Lễ Hàn rất nhanh buông Úc Tưởng ra.
Úc Tưởng dựa lười biếng trên ghế sofa, ngửa đầu nhìn anh, hỏi: “Không phải chỉ hôn má thôi sao?”
Trữ Lễ Hàn điềm tĩnh trả lời như thật: “Tuy thiểu thư Úc chỉ cho tôi có một trăm, nhưng tôi quyết định nâng cấp dịch vụ tặng kèm cho tiểu thư Úc.”
Trữ Sơn thực sự chịu hết nổi.
Ông không nhịn được lên tiếng: “Đã kết hôn rồi, sao vẫn gọi ‘thiếu gia Trữ’, ‘tiểu thư Úc’? Con cái nghe xong sẽ nghĩ thế nào?”
Đợi Úc Tưởng nói tiếp.
Thu Thu đã lên tiếng trước: “Giống như khi con gọi anh trai là Đông Đông thối tha cũng không có nghĩa là con không yêu anh ấy mà.”
Đông Đông: “…”
Đông Đông: “Ấu trĩ.”
Thu Thu: “Giống như khi anh gọi em là ấu trĩ, đâu có nghĩa là anh không yêu em.”
Đông Đông giả vờ lạnh mặt, tai đỏ ửng: “…”
Thu Thu: “Sao ông nội chẳng hiểu cái gì vậy?”
Trữ Sơn: “…”
Trữ Sơn mất mặt, lại lên tiếng: “Trước mặt con cái cũng không nên thân mật thế này, trông ra thể thống gì?”
Thu Thu nhìn Trữ Sơn: “Ông nội, bố mẹ hôn nhau, sao ông lại không vui?”
Đông Đông nhìn Trữ Sơn: “Họ hôn nhau hợp pháp mà.”
Thu Thu quay sang Đông Đông, khẽ thở dài: “Ông nội dường như thật sự chẳng hiểu gì cả, chắc ông còn chưa từng thấy giấy đăng ký kết hôn.”
Trữ Sơn: “…”
Giờ sửa di chúc còn kịp không?
Ninh Ninh tựa trước cổng biệt thự, đứng yên ngẩn người nửa phút, mới hoàn hồn, bước lên phía trước mở khóa cửa.
Phong tỏa tại biệt thự nhà họ Ninh đã được gỡ bỏ từ lâu, nhưng Ninh Ninh cũng chưa từng quay lại đây ở nữa.
Không phải vì nơi đây từng xảy ra án mạng quá đáng sợ.
Mà bởi vì Ninh Ninh sớm đã ý thức rõ ràng, sau nhiều năm thất lạc, cuối cùng cô cũng được tìm về nhà họ Ninh. Nơi đây có cha mẹ ruột, chị gái ruột của cô.
Nhưng cô không bao giờ thuộc về nơi này.
Cô không thể hòa nhập vào xã hội thượng lưu, giống như cô không thể hòa nhập vào gia đình này.
Mà lần này cô quay về đây, cũng chỉ đơn giản là để lấy đồ mà thôi.
Ổ khóa phát ra tiếng “cạch”, lập tức kéo về dòng suy nghĩ của Ninh Ninh. Nhưng thứ khiến Ninh Ninh tỉnh táo nhanh hơn, là tiếng bước chân đột nhiên vang lên từ lầu hai.
Ninh Ninh giật mình, vội vàng bật đèn pin điện thoại, sau đó ngẩng đầu nhìn lên.
… Mẹ Ninh đứng ở đó.
Mẹ Ninh, người mất tích vài năm qua, đã suy sụp đến mức không ra hình người.
Những nếp nhăn sâu hằn trên mặt bà, quầng thâm dưới mắt kể lể ra những áp lực mệt mỏi trong suốt thời gian qua. Không còn những lần thẩm mỹ đắt tiền để duy trì, ngay cả ánh mắt của bà cũng trở nên buồn tối.
Ninh Ninh nhìn quần áo không vừa vặn trên người bà, như thể bọc lấy thân hình gầy guộc của một người sắp xuống lỗ.
Ninh Ninh gần như không dám nhận ra.
Nhưng mẹ Ninh lại đột nhiên trở nên kích động, vội vàng bước từ trên cầu thang đi xuống: “Ninh Ninh! Mẹ đây!”
Giọng bà vừa dứt, trên lầu lại vang lên tiếng bước chân. Lần này tiếng bước chân nghe có vẻ nóng nảy hơn, như thể âm thanh của một người điên đi đi lại lại.
Bước chân mẹ Ninh khựng lại, bà cười ngượng ngùng, nói: “Chị con… chị con sợ hãi nên mới không ngừng đi lại.”
Ninh Ninh không nói tiếp theo lời bà, mà khẽ hỏi: “Mấy năm qua các người biến mất đi đâu vậy?”
Mẹ Ninh lộ ra biểu cảm đau khổ: “Đi đâu được? Ninh Ninh con không biết đâu, mẹ và chị con đã chịu không ít khổ…”
Ninh Ninh nhìn gương mặt héo hắt rõ rệt của người mẹ ruột, trong lòng thoáng chốc mềm đi.
Cô hỏi: “Tại sao mọi người lại biến mất?”
Vừa dứt lời, có người từ lầu trên đi xuống.
Là Ninh Nhạn.
Quần áo cô ta mặc tươm tất hơn mẹ Ninh, nhưng vẻ mặt lại tiều tụy hơn, những vết nhăn sâu có thể khiến người ta cảm nhận rõ ràng, trong khoảng thời gian này cô ta thường xuyên nhăn nhó với biểu cảm dữ tợn đến mức nào.
“Cô ta là ai?” Ninh Nhạn hỏi mẹ Ninh: “Cô ta cũng đến để cười nhạo con sao?”
Mẹ Ninh ngượng ngùng sửa lại: “Đó là em gái con mà.”
Nhưng Ninh Nhạn lại bất ngờ thay đổi sắc mặt, gào lên dữ tợn: “Con không có, con không có em gái! Ninh Ninh là tai họa, là vận rủi, đáng ra không nên đem nó về nhà! Chính là nó, chính là từ khi nó về mới hại chúng ta… nhà họ Ninh hết rồi, hết rồi! Còn cả Úc Tưởng nữa hu hu, con hận Úc Tưởng…”
Ninh Nhạn điên cuồng chối bỏ.
Mẹ Ninh càng thêm ngượng ngùng quay đầu nhìn Ninh Ninh: “Con… con đừng để bụng lời chị con, đầu óc nó không tỉnh táo lắm.”
Chút lòng mềm của Ninh Ninh lập tức biến mất.
Xem ra có vẻ chị gái cô mới là người để bụng cô, ngay cả khi điên rồi cũng không quên ghét cô.
Ninh Ninh hỏi lại lần nữa: “Tại sao mọi người biến mất?”
Ánh mắt mẹ Ninh lóe lên: “Bởi vì… bởi vì con cũng thấy rồi đấy, chị con trông như vậy, nếu bị phóng viên giải trí nào đó đuổi theo phỏng vấn, còn chụp ảnh nữa, sau này chị con còn làm người được nữa không? Mẹ chỉ còn cách dẫn nó đi trốn thôi.”
“Vậy sao không nói với con một tiếng? Tại sao không dẫn con đi?”
“Chị con hiện tại cần người chăm sóc, con thì không cần. Hơn nữa, con theo bọn mẹ cũng chỉ là chịu khổ thôi… Mẹ có nghe nói, nghe nói con đang tiếp quản cổ phần của bố con, con đang quản lý công ty?”