Tôi làm cá mặn ăn nên làm ra trong truyện ngược - Chương 166
Ninh Ninh đột nhiên lên tiếng: “Không phải để trốn tên sát nhân đó sao?”
“Gì cơ?” Mẹ Ninh sửng sốt.
“Mẹ dẫn chị trốn đi, không phải vì sợ chết sao? Đống lộn xộn của nhà họ Ninh chỉ có con đi gánh vác. Nếu tên sát nhân còn muốn báo thù tiếp, cũng chỉ báo thù lên đầu con thôi. Con chết cũng chẳng sao, dù sao mọi người cũng không tính là một nhà. Đúng không?” Đây là đoạn dài nhất mà Ninh Ninh – người không hay lên tiếng trong nhà họ Ninh nói ra.
“Không!” Mẹ Ninh giật mình tỉnh lại, mở miệng vội phản bác trước.
“Có lẽ, nếu như, lúc đó, tên sát nhân bị bắt rồi. Mọi người sẽ có thể trở về, lấy lại tất cả mọi thứ của nhà họ Ninh từ tay con. Đúng không?” Ninh Ninh hỏi.
Nếu như vài năm trước Ninh Ninh vẫn chưa hiểu rõ vấn đề này.
Sau khi trải qua cái chết đột ngột của bố, sự mất tích của mẹ và chị gái, còn phải đề phòng đối mặt với tất cả… nếu vẫn không hiểu rõ chuyện này thì đúng là kẻ ngốc thật sự rồi.
“Không…” Mẹ Ninh dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn chằm chằm Ninh Ninh: “Sao con có thể nói ra những lời như vậy? Con… con phán xét mẹ với chị con như vậy…”
Ninh Ninh ngắt lời: “Con sống rất mệt mỏi.”
“Gì cơ?”
“Mẹ không tin sao? Con một mình gánh vác Ninh thị, con sống rất mệt mỏi, con không có bất cứ kinh nghiệm gì, con không thể phân biệt được những nhân viên cấp cao trong công ty thật lòng hay giả vờ… Có lúc nửa đêm lật từng trang những thứ con không hiểu, phân tích cái bẫy trong từng chữ từng câu, trong khoảnh khắc ấy, con cảm thấy mình như sắp chết đứ đừ rồi.”
Đó là mấy năm Ninh Ninh sống mệt mỏi đau khổ nhất cuộc đời.
Tuy nhiên, cũng đúng là mấy năm cô trưởng thành nhanh nhất. Kiến thức của cô không được mở rộng khi đi theo Ninh Nhạn tham dự các buổi tiệc thượng lưu, nhưng trong những ngày chống đỡ Ninh thị, cô đã “mở rộng tầm mắt”.
Ninh Ninh nhận thấy vẻ tức giận ngờ vực mẹ Ninh.
Chắc mẹ Ninh cho rằng cô đang viện cớ thôi?
Sau đó lại nhìn thấy Ninh Nhạn đang tỏ ra tức giận.
Cuối cùng Ninh Ninh cũng hoàn toàn xác nhận, cô không có mẹ, cũng không có chị gái. Cô không có người thân.
Ninh Ninh khẽ nói: “Mọi người mau đi đi, không phải tên sát nhân vẫn chưa bị bắt sao? Hôm nay con cũng chỉ đến lấy đồ thôi, con sẽ rời đi ngay. Có lẽ tên sát nhân đang rình rập chúng ta trong bóng tối. Hắn đang chờ chúng ta, chờ người nhà họ Ninh trở về nơi này, sum họp đông đủ…”
Ninh Ninh vừa nói đến đây, mẹ Ninh sợ hãi kêu lên một tiếng, thật sự không dám nán lại nữa, bà vội vàng kéo Ninh Nhạn định đi, miệng còn nói: “Ninh Ninh, con đừng nghĩ nhiều quá, sau này mẹ và chị vẫn sẽ quay lại thăm con.”
Ninh Ninh nghĩ thầm “không thăm nữa thì càng tốt”.
Cô đưa mắt nhìn bóng dáng họ vội vã biến mất trong màn đêm.
Thậm chí từ đầu đến cuối mẹ cô cũng không hỏi cô một câu, tại sao giờ này còn một mình đến đây.
Không hỏi cũng được.
Cô không cần phải nghe theo ý kiến của bất kỳ ai nữa.
Cô muốn bán Ninh thị.
Ninh Ninh không phải thiên tài, tuy cô đã mở rộng tầm mắt, trở nên thông minh hơn nhiều, nhưng cũng không đột nhiên có được kiến thức tài chính phong phú.
Có thể gánh vác được mấy năm qua đã là kỳ tích rồi.
Sau khi gặp mẹ Ninh, Ninh Nhạn, cô cũng có thể vứt bỏ đống lộn xộn này mà không phải băn khoăn tâm lý.
Ninh Ninh mất vài ngày để hoàn tất việc này.
Khi cấp cao Ninh thị tiễn cô đi, vẫn có chút lưu luyến: “Chúc cô Ninh thuận buồm xuôi gió.”
Ninh Ninh cười nhẹ, sau đó cúi đầu nhìn tin nhắn ngân hàng gửi đến điện thoại.
Tài khoản nhận 2,26 triệu tệ.
Đây là số tiền cuối cùng còn lại sau khi xử lý xong khoản nợ của Ninh thị mà cô gánh vác khi tiếp quản.
Đối với người trong giới thượng lưu, số tiền này quá nhỏ bé không đáng nhắc đến. Bạn bè của bố Ninh nhìn thấy có lẽ còn mắng Ninh Ninh vì một khoản tiền nhỏ như vậy mà bán đi tâm huyết cả đời gây dựng của cha.
Nhưng đối với Ninh Ninh, đây đã là một khoản tiền khổng lồ rồi.
Cô không tham lam, không có yêu cầu gì hơn nữa.
Ninh Ninh đón một chiếc taxi ở bên đường rồi bước vào.
Tài xế hỏi: “Cô đi đâu?”
Ninh Ninh ngẩn người đến nửa phút, cô nói: “Đến trung tâm thương mại… đi.”
Nửa tiếng sau, Ninh Ninh xách theo quà đến cửa biệt thự Ngự Thái.
Dư Đồng đến đón cô vào trong.
Đây là lần đầu tiên Ninh Ninh đến nhà.
Từ sau khi bố Ninh qua đời, cô rất ít khi gặp lại Úc Tưởng. Thỉnh thoảng chỉ nhìn từ xa trong những buổi tiệc. Sau đó cô phát hiện, Lăng Sâm Viễn cũng đang nhìn Úc Tưởng từ xa.
“Trước hết thay giày đi, tiểu thư Úc sẽ xuống ngay.” Dư Đồng nói.
Tuy Úc Tưởng đã kết hôn, nhưng Dư Đồng vẫn quen gọi Úc Tưởng như vậy. Giống như dù ở giai đoạn nào của cuộc đời, cô ấy mãi mãi là tiểu thư Úc kia.
Ninh Ninh đáp: “Vâng.”
Sau đó cô được Dư Đồng dẫn vào cửa, đi về phía phòng khách nhỏ. Sàn phòng khách trải thảm dày, có lẽ là vì nhà có thêm trẻ con. Ninh Ninh bước lên trước vài bước, còn vô tình đá trúng một mô hình lego, mô hình mới ghép được một nửa, vẫn còn rất nhiều mảnh nhỏ rải rác trên thảm.
Cũng là vì có thêm trẻ con.
Ninh Ninh nghĩ thầm.
Trước đây Ninh Ninh từng đến nhà đồng nghiệp, đồng nghiệp có con, trong nhà luôn lộn xộn, đồ chơi, đồ dùng trẻ em khắp nơi…
“Cô ơi, chào mừng cô đến chơi nhà cháu. Cô có thể đi bên kia được không ạ?” Giọng nói trẻ con non nớt vang lên.
Ninh Ninh vội nhìn theo tiếng nói, rồi nhìn thấy một phiên bản hoạt hình của Úc Tưởng.
Bé gái mặc váy bồng bềnh màu hồng phấn, hàng lông mi cong vút khẽ rung rinh, cô bé nhíu mày: “Cô đá trúng đồ chơi của mẹ cháu rồi.”
Ninh Ninh vẻ mặt hổ thẹn: “Ngại quá…” Sau đó cô dừng lại một chút.
Hả?
Đồ chơi của mẹ?
Hóa ra đây là của chị ấy? Không phải của con à???
Đúng … đúng không hổ danh là chị ấy?
Bé gái khẽ thở dài đi tới, ngồi phịch xuống thảm, chậm rãi bắt đầu nhặt những mảnh nhỏ.
Nhưng mới nhặt chưa được nửa phút, có vẻ cô bé đã mệt rồi, thế là lên tiếng gọi: “Anh ơi! Anh ơi! Lại dọn dẹp đồ cho mẹ nè!”
Sau đó Ninh Ninh lại nhìn thấy một phiên bản hoạt hình của Trữ Lễ Hàn.
Đó chính là thiếu gia Trữ phiên bản hoạt hình đấy!
Cậu bé lễ phép gật đầu với Ninh Ninh, coi như đã chào hỏi xong, rồi đi đến bên cạnh bé gái, ngồi xuống.
Bé gái chỉ vào mô hình lego nói: “Cái này rớt rồi.”
Cậu bé lạnh mặt, lặng lẽ bắt đầu lắp ghép.
Khi Úc Tưởng mặc váy ngủ đi xuống lầu, cậu bé không chỉ ghép lại phần Ninh Ninh làm rớt, thậm chí còn ghép xong phần còn lại.
… Rất giỏi.
Ninh Ninh ngơ ngác nghĩ thầm.
“Chị chưa ăn sáng, em ngồi một lát đi.” Úc Tưởng vừa nói vừa chậm rãi ngáp dài: “Hôm nay dậy muộn quá.”
“Được, không sao, chị từ từ ăn.” Trước mặt Úc Tưởng, Ninh Ninh thấy mình vẫn là cô gái non nớt ngây thơ khi xưa.
Một lúc sau, Úc Tưởng bê sữa đậu nành đi tới.
Bé gái ngẩng đầu hỏi: “Uống không ạ?”
Úc Tưởng: “Uống rồi, thơm cực. Chỉ là trứng gà sáng nay không ăn.”
Bé gái gật gật đầu như một người lớn, nói: “Con cũng thấy không nên ăn. Để hết cho anh ăn đi.”
Úc Tưởng: “Có lý, dù sao Đông Đông cũng không kén ăn.”
Ninh Ninh: “…?”
Rất nhanh Ninh Ninh đã biết được, cậu bé gọi là Đông Đông, còn bé gái gọi là Thu Thu.
Sau khi Úc Tưởng uống xong sữa đậu nành, ngồi trên thảm, nhìn mô hình lego được ghép lại kia.
“Đông Đông giỏi quá, vừa đúng lúc mẹ ghép mệt rồi, con đã giúp mẹ ghép xong!” Úc Tưởng hôn lên má Đông Đông: “Con ghép bao lâu vậy?”
Đông Đông khẽ nói: “Mười phút ạ?”
Úc Tưởng tặc lưỡi cảm thán: “Con đúng là thiên tài nhỏ. Căn nhà tuyết trên lầu hai kia, cũng là con giúp mẹ ghép đúng không?”
Đông Đông: “!”
Ninh Ninh: ?
Sau đó, Ninh Ninh mới biết một phần đồ chơi trong nhà là của Úc Tưởng.
Cậu bé tên ở nhà là Đông Đông, tên thật là Úc Băng, bẩm sinh đã thông minh sớm, không mấy để tâm chơi cái này.
Còn bé gái tên ở nhà là Thu Thu, tên thật là Trữ Ngộ Thu, cũng không có kiên nhẫn chơi đồ chơi, cô bé thích chơi cùng Úc Tưởng hơn, hoặc dựa vào chân Úc Tưởng nghe thiếu gia Trữ kể chuyện.
Điều này khiến Ninh Ninh nghi ngờ trong thoáng chốc, phải chăng Thu Thu là máy sưởi chân của Úc Tưởng.
Đông Đông rất nhanh đã lên lầu ghép nhà tuyết rồi.
Úc Tưởng hỏi Ninh Ninh: “Dạo này thế nào?”
Úc Tưởng đoán, khoảnh khắc hào quang nữ chính biến mất khỏi người Ninh Ninh, Ninh Ninh sẽ không còn gặp phải cốt truyện gì mà bị mù mắt, bị vu oan, bị xa lánh nữa.
Bởi vì Ninh Ninh không còn là nữ chính trong truyện ngược nữa.
Ninh Ninh cười nói: “Những ngày gánh vác Ninh thị rất khó khăn, nhưng… khiến em cảm thấy rất chân thực, cứ như mấy chục năm trước đó sống vô ích vậy.”
Úc Tưởng gật gật đầu.
Không ngoài dự đoán của cô.
Lúc này Ninh Ninh lộ vẻ hổ thẹn: “Em, em mãi mà không có thời gian đến thăm chị. Mấy năm nay chị vẫn ổn chứ? Chăm sóc con cái rất mệt phải không?”
Nói xong, Ninh Ninh cảm thấy câu này có vẻ không ổn lắm.
Lúc này Thu Thu trèo lên ghế sofa, đưa cốc nước trái cây cho Úc Tưởng: “Mẹ ơi, vitamin C nè!”
Chưa đợi Úc Tưởng cúi đầu, Thu Thu đã cắm ống hút vào ly, còn điều chỉnh lại một chút, đưa miệng ống hút đến bên môi Úc Tưởng. Sau đó Thu Thu đắc ý nói: “Mẹ ơi, thế này uống sẽ rất nhàn rất nhàn. Nằm cũng có thể uống, để Thu Thu cầm ống hút cho mẹ. Thu Thu thông minh phải không?”
Ninh Ninh mơ hồ nghĩ thầm.
…Có lẽ con cái mới mệt hơn thì phải?
Thu Thu cũng có hành động giống hệt, dùng ống hút uống sữa trong ly.
Gối đầu lên gối nhỏ, miệng còn phát ra tiếng thở dài khẽ: “A, sướng quá…”
Thu Thu là cô bé không mấy đam mê hoạt động ngoài trời.
Có vẻ cô bé rất hợp gu với Úc Tưởng.
Người khác thì cha mẹ chơi cùng con.
Đến đây thì Thu Thu quấn lấy Úc Tưởng cùng nằm ườn.
Thu Thu thậm chí còn dỗ dành mẹ: “Hôm nay xem SpongeBob không?”
“Không, mẹ muốn xem Conan.” Úc Tưởng nói.
“Dạ.” Thu Thu gật đầu, rồi mới quay sang hỏi Ninh Ninh: “Cô xem cùng không?”
Ninh Ninh mơ hồ đồng ý.
“Cô Dư Đồng ơi, lấy đĩa rau khô, trái cây khô và các loại hạt nhé.” Thu Thu gọi món với Dư Đồng.
Chờ Dư Đồng bưng đồ ăn lên.
Thu Thu cầm thìa nhỏ bắt đầu phân loại các loại hạt, hạt hạnh nhân chia thành một đống nhỏ, hạt điều chia thành một đống nhỏ.
“Đây là loại mẹ thích ăn.”
“Đây là loại mẹ không thích ăn.” Thu Thu lẩm bẩm.
Ninh Ninh: “…”
Tuy nhiên, Ninh Ninh hiếm khi có khoảnh khắc bình yên như này, cô cảm thấy từ thân đến tâm đều thư giãn chưa từng có, là do không khí nơi này quá tốt sao? Ninh Ninh không biết.
Ninh Ninh ngồi trong phòng khách, cùng xem Conan với hai mẹ con đến ba tiếng đồng hồ.
Sau đó mẹ con ngồi lâu rồi, định đi dạo trong vườn một chút.
Thu Thu giải thích với Ninh Ninh: “Mẹ nói phải dưỡng sinh, không thì lưng sớm hỏng mất.”
Họ tắm nắng trong vườn một lúc dưới ánh chiều tà rồi mới quay vào nhà.
Úc Tưởng hỏi Ninh Ninh: “Ở lại ăn tối không?”
Ninh Ninh suy nghĩ một chút, nói: “Ở.”
Sau khi tiếp quản Ninh thị, cô ít liên lạc với bạn bè trước đây hơn, cũng chẳng qua lại nhiều. Người thân cô càng không có. So ra, chị ấy cũng tính là thân thiết rồi.
“Vậy xem thêm tập phim hoạt hình nữa, mẹ muốn xem Tama.” Úc Tưởng nói.
“Con cũng thích Tama”. Thu Thu vui vẻ đáp lời.
Sau đó họ chưa đi mấy bước, đã thấy Đông Đông ngồi trên thảm trước ghế sofa, trong lòng ôm một chiếc laptop không biết đang làm gì.