Tôi làm cá mặn ăn nên làm ra trong truyện ngược - Chương 167
Khi thấy Úc Tưởng về, Đông Đông rất bình tĩnh hờ hững gập laptop lại.
Ninh Ninh sửng sốt.
Tuổi còn nhỏ vậy đã bắt đầu tiếp xúc sản phẩm điện tử rồi sao?
Người ta là máy tính bảng, điện thoại, còn đây thì trực tiếp dùng luôn laptop?
Úc Tưởng đi tới gần, tò mò hỏi một câu: “Đông Đông, con đang làm gì vậy?”
Đông Đông dù sao cũng còn nhỏ, nó hơi căng thẳng, khẽ nói: “Không có gì ạ.”
Ninh Ninh nghĩ thầm không phải đang làm chuyện xấu gì chứ? Nhưng tuổi này có thể làm chuyện xấu gì được?
Nạp 888 tệ vào game?
Lúc này laptop đột nhiên kêu lên, phát ra âm thanh: “Successful!”
Ồ, tiếng Anh cơ đấy.
Tuổi còn nhỏ vậy đã bắt đầu học tiếng Anh rồi à?
Ninh Ninh làm sao biết được, với sự lười biếng của Úc Tưởng, sao cô ấy chịu đi rèn luyện con chứ?
Dù sao là đứa con thần đồng tự thân vận động thôi, không thì làm đứa trẻ ngốc nghếch cũng vui rồi.
“Là game à?” Úc Tưởng nghiêng đầu hỏi.
Tuổi này chơi game gì được nhỉ?
Ninh Ninh sững sờ.
Úc Tưởng hỏi tiếp: “Có chơi không?”
Ninh Ninh định nói lại thôi.
Có vẻ đây không phải… vấn đề chơi hay không chơi được… đâu nhỉ?
Bên này Đông Đông căng thẳng lắc đầu, nhưng lấy lại bình tĩnh rất nhanh, cậu bé hỏi: “Mẹ muốn xem không?”
Có vẻ rất mong mẹ xem, nhưng cũng sợ mẹ xem.
Úc Tưởng: “Cái gì vậy? Để mẹ xem xem nào, mẹ tò mò.”
Ninh Ninh từng thấy người lạm dụng quyền uy làm cha mẹ, cưỡng ép xâm phạm quyền riêng tư của con cái, cạy khóa nhật ký, lục cặp sách, cuối cùng khiến gia đình loạn hết cả lên.
Nhưng chưa từng thấy kiểu này –
Con chủ động mời.
Mẹ bày tỏ tò mò.
Lúc này Đông Đông hít sâu một hơi, sau đó mở màn hình laptop, quay về phía Úc Tưởng.
Từ khi Đông Đông còn rất nhỏ, đã nhận ra mình là một đứa trẻ khác biệt.
Nó quá thông minh.
Bạn nhỏ cùng tuổi trong mắt nó đều là đồ ngốc, ngay cả ông nội Trữ Sơn trong mắt nó cũng là đồ ngốc.
Lớn thêm chút nữa, nó phát hiện mình tiếp thu mọi thứ rất nhanh.
Nó học chữ rất nhanh, có thể thuộc lòng cả một quyển sách.
Nó đọc hiểu được hợp đồng của ông nội tặng cho mẹ , nó biết kinh tế vĩ mô là gì, kinh tế vi mô là gì.
Nó còn giúp mẹ chơi game, biết phải dùng phương thức gì trong game để nhanh chóng giành chiến thắng.
Nhưng quá thông minh là không đúng.
Tuy nhiên nó không thể giấu mẹ cả đời được.
Trong thoáng chốc, trong đầu Đông Đông năm tuổi lướt qua rất nhiều cảm xúc phức tạp.
Úc Tưởng: “Ơ, bé yêu, đây là cái gì vậy?”
Đông Đông: ?
Thu Thu: “Con biết! Mẹ ơi, đây là dịch vụ xác minh căn cước…”
Úc Tưởng: “Đông Đông, dịch ra cho mẹ xem nào.”
Đông Đông khẽ nói: “Tấn công truy cập…”
Úc Tưởng: “A, mẹ hiểu rồi!”
Úc Tưởng hỏi hệ thống: Đây chính là thiên tài bé con đáng yêu 3 tuổi biết toán Olympic, 5 tuổi biết hack, 7 tuổi biết tài chính của tôi sao?
Hệ thống: […]
Hệ thống nghĩ Úc Tưởng sớm quên mất lời từng nói, không ngờ cô ấy vẫn còn nhớ kỹ trong lòng?
Nếu hệ thống có thể nói chuyện với lũ trẻ, nó sẽ hét lên với chúng, mau chạy đi! Từ khi các con còn là phôi thai, Úc Tưởng đã nghĩ đến chuyện để các con nuôi cô ấy rồi!
Úc Tưởng im lặng rất lâu.
Ninh Ninh cũng kinh ngạc vô cùng. Đây là gì? Đây là kỹ thuật hacker sao? Một đứa trẻ… một đứa trẻ làm sao có thể? Con nhà chị ấy còn thông minh hơn cả mười người như mình cộng lại sao?
Bên này Đông Đông rất thất vọng cúi đầu.
Mẹ không khen cậu.
“Con có phải quái vật không?” Giọng Đông Đông càng nhỏ đi.
“Không phải.” Úc Tưởng ngừng thất thần: “Nhanh lên! Bé yêu! Hack máy tính tên chửi mẹ tệ hại chửi mẹ đến ba trang giấy hôm qua đi! Sau đó mắng lại hắn thật nặng!”
Ninh Ninh: “…?”
Hệ thống: […]
“À đúng rồi, tuy con là thiên tài hacker nhỏ, nhưng cũng không được hack lung tung đâu. Hack vào chỗ không nên hack là phạm pháp đấy. Mẹ không muốn thấy con khóc trong tù đâu, còn phải đến nhà tù đưa cơm cho con nữa, nhà tù xa lắm…”
“Ồ còn nữa. Đông Đông không phải quái vật. Con biết quái vật nghĩa là gì không?”
“Biết ạ, con đọc trong sách rồi.” Đôi mắt Đông Đông sáng lấp lánh nhanh chóng trả lời.
Cậu không phải quái vật sao?
Cậu là bé yêu của mẹ mà.
Cậu sẽ không khóc trong tù đâu, nhà tù xa lắm, mẹ đi đường xa như vậy chân sẽ phồng rộp mất. Thu Thu lại lười như vậy, đường xa quá, có khi cả đời cũng không đến thăm cậu.
“Sách gì vậy?” Úc Tưởng hỏi.
Đông Đông cẩn thận nhớ lại một chút: “Trên giá sách của mẹ, tên là, ừm, là… Nam chính bị hành hạ đến hắc hóa.”
Ninh Ninh: ?
Trên giá sách của chị toàn cái gì thế này?
Úc Tưởng: ?
Ái chà, thế nên sách không được đọc lung tung nha.
Nếu đọc “Con thần đồng đáng yêu, tổng tài si tình theo đuổi vợ yêu” thì đâu đến nỗi như vậy ha!
Khi Ninh Ninh rời đi, trùng hợp lúc Trữ Lễ Hàn trở về.
Vệ sĩ đứng bên ngoài gọi một tiếng: “Đại thiếu gia.”
Ninh Ninh vừa nghe thấy mấy chữ này, không tự chủ được run lên, cô ngẩng đầu, nhìn về phía đó: “Thiếu gia Trữ về rồi à?”
Dư Đồng khẽ đáp lại.
Ngay sau đó, Ninh Ninh nhìn thấy Trữ Lễ Hàn mặc vest chỉnh tề, tay xách mấy túi giấy, chân dài sải bước vào.
Thiếu gia Trữ trông vẫn không có gì thay đổi, vẫn phong độ lịch lãm, cử chỉ tự nhiên, có một loại khí thế trên cơ người khác.
Anh cứ thế sải bước thẳng vào bên trong, không liếc nhìn người khác lấy một cái.
Sau đó Ninh Ninh đột nhiên nhớ ra: “Chúng ta ăn cơm không đợi thiếu gia Trữ à?”
Dư Đồng: “Đúng vậy, sao thế?”
Ninh Ninh sững sờ: “Cứ… cứ vậy có được không? Thiếu gia Trữ không tức giận sao?”
Dư Đồng nghi hoặc hỏi lại: “Sao phải tức giận chứ?”
Ninh Ninh quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy thân hình cao lớn của thiếu gia Trữ lúc này đang hơi cúi người, đưa túi giấy trong tay cho Úc Tưởng đang ngồi trên ghế sofa, rồi cho từng đứa trẻ.
Rõ ràng đây là quà anh mang về.
Ninh Ninh ngây người.
Hình ảnh này rất giống cái gì nhỉ? Rất giống bức tranh gia đình hoàn hảo nhất mà Ninh Ninh tưởng tượng ra trong đầu, khi cô còn rất nhỏ, mới học vài bài văn ở trường.
Lớn lên, cô không làm được như tưởng tượng của mình.
Nhưng chị Úc đã làm được.
Bên kia sau khi phân xong quà, Trữ Lễ Hàn mới cởi áo vest ngoài đưa cho người hầu.
Cánh tay người đàn ông cường tráng có lực, anh chưa xắn tay áo, chỉ bằng tư thái ăn mặc chỉnh tề như vậy, nhẹ nhàng nâng hai đứa trẻ lên, một trái một phải ôm vào lòng.
Anh ôm một chút rồi đặt Thu Thu và Đông Đông trở lại trên thảm, sau đó ngồi xuống bên cạnh Úc Tưởng.
Dường như động tác vừa rồi là nghi thức đặc biệt của gia đình này khi về nhà.
Giọng nói của Úc Tưởng lúc này mới vang lên, cô hỏi: “Ăn rồi à?”
“ăn một ít trên máy bay.” Trữ Lễ Hàn vừa nói vừa cởi đồng hồ đặt lên bàn trà, sau đó mới nâng tay đặt lên gáy Úc Tưởng, vuốt ve nhẹ nhàng. Nếu Ninh Ninh không quan sát kỹ, có lẽ sẽ bỏ qua động tác như vậy.
Ninh Ninh ngây ngốc nhìn, trái tim không tự chủ được đập lỡ một nhịp.
Cô cảm thấy động tác này của thiếu gia Trữ, thoạt nhìn thật là quyền uy lại thân mật, tình tứ biết bao.
Tháo đồng hồ… là do không muốn anh vừa ở bên ngoài về, giơ tay sẽ làm lạnh cổ chị Úc sao?
Như vậy chẳng phải quá… tỉ mỉ rồi sao?
“Bữa chính để về nhà ăn.” Bên kia Trữ Lễ Hàn khẽ nói.
Thế là toang rồi?
Vừa nãy mọi người ăn xong rồi, làm gì có bữa chính? Thiếu gia Trữ chỉ có thể tự mình ăn thêm một bữa khuya thôi. Ninh Ninh nghĩ thầm.
Chỉ là bên kia chị Úc ngồi trên ghế sofa, trong thoáng chốc có biểu cảm hơi kỳ lạ.
Đúng lúc Ninh Ninh đang nghĩ xem biểu cảm đó có ý nghĩa gì, Trữ Lễ Hàn mới quay sang nhìn cô: “Cô Ninh Ninh?”
Ninh Ninh giật mình, lập tức đứng thẳng như một học sinh tiểu học bị thầy giáo gọi lên trả lời: “Vâng, vâng! Hôm nay tôi đến thăm chị Úc… trước kia bận quá nên không lo được.”
Ninh Ninh vừa ngượng ngùng vừa áy náy nói.
Trữ Lễ Hàn không có ấn tượng tốt gì với nhà họ Ninh, nhưng nghe Ninh Ninh gọi Úc Tưởng là “chị Úc”, anh mới khẽ hỏi: “Bao giờ bán cổ phần Ninh thị?”
“Gì cơ?” Ninh Ninh sửng sốt, sau đó chợt hoàn hồn, không suy nghĩ gì đã thành thật trả lời: “Đã bán rồi, hôm nay vừa ký xong hợp đồng.”
Trữ Lễ Hàn: “Ừm, đợi thêm mười ngày nữa, cổ phần trong tay cô sẽ trở nên không đáng một đồng, cô sẽ gánh vác một khoản nợ khổng lồ.”
Ninh Ninh bị dọa sững sờ.
Cô biết Trữ Lễ Hàn sẽ không nói đùa, nhưng tại sao lại vậy? Ninh Ninh cẩn thận nghĩ lại một lượt, vẫn không nghĩ ra mấu chốt vấn đề ở đâu. Hay là cô quá kém cỏi trong chuyện này?
“Cô Ninh định về rồi à?” Trữ Lễ Hàn hỏi.
Ninh Ninh gật đầu cứng ngắc: “Đúng vậy, đang định đi.”
Thiếu gia Trữ đang… thúc giục cô đi sao? Cô đã trở thành kẻ thừa thãi rồi ư?
Ninh Ninh không suy nghĩ gì nữa, lập tức nói với Úc Tưởng: “Chị Úc, em… em đi đây.”
“À đúng rồi, còn một chuyện nhỏ nữa.” Trữ Lễ Hàn nói: “Thi thể của kẻ tình nghi giết hại tổng giám Ninh đã được tìm thấy trong núi. Chỉ có điều tin tức này vẫn chưa công bố.”
Khó trách… khó trách mãi không bắt được người.
Bởi vì người đó sớm đã chết rồi?
Nếu mẹ và chị gái biết tin này… Ý nghĩ này chợt lóe lên trong đầu Ninh Ninh, trong thoáng chốc cô cảm thấy cả bi ai và chán ghét bản thân. Phản ứng đầu tiên của cô sao lại là điều này chứ?
“Nếu cô Ninh đủ thông minh, thì nên hiểu phải giữ tài sản trong tay mình như thế nào.” Trữ Lễ Hàn ngừng một chút: “Đổi một thành phố, hoặc một quốc gia khác.”
Ninh Ninh rúng động trong lòng.
Câu nói của thiếu gia Trữ gần như đã nói rõ toạc ra…
Một khi tin tức người đó đã chết truyền đi, mẹ Ninh và Ninh Nhạn chắc chắn sẽ không còn trốn tránh nữa. Họ sẽ đến tìm cô, sẽ hỏi cô đòi cổ phần Ninh thị, đòi tài sản. Đây là điều thiếu gia Trữ cũng có thể nhìn thấu.
Ninh Ninh run rẩy: “Cảm ơn thiếu gia Trữ…” Cô đi thêm vài bước về phía cửa, sau đó quay đầu lại nói thêm một câu: “Chị Úc tạm biệt, … tạm biệt.”
Úc Tưởng nghiêng đầu, giơ tay: “Bye bye.”
Khi Ninh Ninh bước đi, mơ hồ nghe thấy phía sau lại vang lên tiếng chị Úc và thiếu gia Trữ trò chuyện.
Úc Tưởng lười biếng ngáp dài: “Ngày mai em đi xem một buổi công chiếu phim, anh dẫn một đứa con đi nhé? Em dẫn một đứa con?”
Trữ Lễ Hàn đồng ý rất nhanh: “Được.”
Bước chân Ninh Ninh khựng lại, cô thử tưởng tượng hình ảnh thiếu gia Trữ dắt con, sau đó… sau đó thật khó tưởng tượng.
Sau khi Ninh Ninh rời đi, cô nhanh chóng bắt tay vào việc ra nước ngoài tìm một trường học để học thêm vài năm.
Cô nghĩ, có lẽ chỉ có đi thật xa, mới không vì quyến luyến hơi ấm giả tạo của gia đình, mà không nhịn được quay về bên cạnh mẹ và chị gái…
Bên này trong phòng khách.