Tôi làm cá mặn ăn nên làm ra trong truyện ngược - Chương 168
Úc Tưởng hỏi: “Thu Thu và Đông Đông, ai đi công ty với bố nào?”
“Thu Thu không muốn.”
“Con cũng không muốn.” Đây là giọng Đông Đông.
Trữ Lễ Hàn: “…”
Thu Thu mở miệng nói: “Thu Thu là áo bông nhỏ của mẹ, cởi áo bông nhỏ ra, mẹ sẽ lạnh đó.”
Đông Đông do dự một chút: “Con là… áo lót nhỏ?”
Trữ Lễ Hàn dùng một tay nhấc bổng Thu Thu từ thảm lên: “Ừm? Lần trước ai nói không có bố Thu Thu ăn cơm cũng không ngon?”
“Lần trước không ngon, lần này ngon.” Thu Thu chớp mắt, mặt không đỏ tẹo nào nói.
Sự hùng hồn như theo gene di truyền của Úc Tưởng.
Trữ Lễ Hàn véo một cái vào má Thu Thu, hỏi: “Còn Đông Đông thì sao?”
Đông Đông im lặng giây lát, chọn phản bội em gái: “Thu Thu quá lười, đi theo mẹ cũng không chạy việc vặt cho mẹ được, Thu Thu nên đi công ty với bố đi.”
Thu Thu nghe đến đây sững sờ.
“Tên nhóc vô lương tâm.” Trữ Lễ Hàn thong thả nói xong, dừng một chút: “Vậy tối nay hủy bỏ kể chuyện trước khi ngủ nhé.”
Lời vừa dứt, ở trước mặt hai đứa trẻ, Trữ Lễ Hàn cúi người ôm bổng Úc Tưởng lên, sau đó xoay người thẳng tiến lên lầu.
Lúc này Thu Thu và Đông Đông đều ngây người.
Thu Thu buột miệng: “Bố ơi, bố đi làm gì vậy?”
“Kể chuyện cho riêng mẹ các con.” Trữ Lễ Hàn mặt không đỏ tim không đập nói xong liền ôm Úc Tưởng biến mất ở góc cầu thang.
Thu Thu trợn tròn mắt, thì thầm: “Chúng ta không đấu lại bố đâu.”
Đông Đông: “Ai bảo ông ấy là chồng hợp pháp của mẹ cơ chứ?”
Thu Thu thở dài: “Ai bảo ông ấy còn là bố hợp pháp của chúng ta cơ chứ?” Thu Thu quay đầu lại: “Vậy anh trai kể chuyện cho Thu Thu nghe đi!”
Đông Đông bị kéo vạt áo không chạy thoát được: “…Ấu trĩ.”
Thu Thu: “Vậy anh trai kể một câu chuyện không ấu trĩ đi.”
Đông Đông do dự một chút: “Vậy trước tiên kể cho em về nhà toán học Leibniz…”
Thu Thu: ?
Thu Thu nghe mà mặt xị xuống nửa phút, sau đó ôm gấu bông ngủ thiếp đi tại chỗ, rơi vào một giấc mơ rất sâu rất sâu.
Trên lầu.
Trữ Lễ Hàn đóng cửa lại.
Úc Tưởng dựa trong lòng anh, lười biếng ngáp dài: “Hôm nay thiếu gia Trữ kể chuyện gì cho em?”
“Anh phong trần mệt mỏi, đường xa vất vả, tiểu thư Úc không nên để anh ăn bữa chính trước sao?” Lời Trữ Lễ Hàn vừa dứt, anh đã kẹp lấy cằm Úc Tưởng hôn xuống.
Một hồi trời đất quay cuồng.
Lúc tỉnh lại, Úc Tưởng đã nằm trong bồn tắm rồi.
Úc Tưởng còn định nói để mình đi nhà bếp tìm xem có cơm thừa không, nhưng tất cả âm thanh lúc này đều bị chặn lại trong cổ họng.
Cô cong cong chân, chống lên mép bồn tắm.
Vòi hoa sen mở, nước nóng phun ra.
Trữ Lễ Hàn nắm lấy mắt cá chân cô: “Muốn đổi cái mới không?”
Úc Tưởng: “Gì cơ?”
Trữ Lễ Hàn lấy từ túi ra một sợi dây chuyền đá quý mới.
Đá quý màu đỏ như mắt bồ câu xâu chuỗi bằng dây chuyền màu vàng, màu sắc rực rỡ.
Anh cúi đầu tháo sợi dây chuyền vàng trên mắt cá chân cô, đeo đá quý lên. Đá quý màu đỏ như mắt bồ câu áp sát làn da càng làm nổi bật làn da tuyết của cô, dưới ánh đèn dường như đang tỏa ra thứ ánh sáng chói mắt cùng với mặt cắt của đá quý.
Úc Tưởng nghiêng đầu: “Em cũng có quà sao?”
Trữ Lễ Hàn: “Ừ.”
Mọi người đều có quà.
Nhưng đặc biệt là, cô có thêm một món quà nữa so với mọi người.
Đây chính là sự thiên vị của nhân vật phản diện sao?
“Em thích món quà này.” Úc Tưởng nhìn anh, khẽ cười: “Ừm, thích người tặng quà hơn.”
Mắt Trữ Lễ Hàn lấp lánh, anh cúi người ấn Úc Tưởng vào bồn tắm.
Nước bắn tung tóe.
Chuỗi đá quý trên mắt cá chân Úc Tưởng liên tục va chạm vào bề mặt sứ của bồn tắm, phát ra tiếng kêu trong vắt, hòa vào trong nước, tấu lên khúc nhạc dài…
Sáng hôm sau.
Đông Đông và Thu Thu thức dậy rất sớm, Thu Thu thậm chí còn tự chọn cho mình chiếc váy nhỏ.
Chúng ngồi trên ghế nhỏ, ngẩng đầu nhìn Úc Tưởng.
Bước chân Úc Tưởng mềm nhũn lười biếng, tóc dài buông tùy ý trên vai, một lọn tóc xoăn tít bên má khiến sáng nay trông Úc Tưởng càng có vẻ mong manh tinh tế khó tả.
“Mẹ ơi, chân mẹ đau à?” Thu Thu hỏi Úc Tưởng, tò mò thăm dò.
Úc Tưởng im lặng một lúc: “…Bị căng cơ rồi.”
Thu Thu nhảy xuống từ ghế nhỏ, lúc này lại rất nhiệt tình làm áo bông nhỏ: “Thu Thu xoa bóp cho mẹ nha.”
Cô bé vén ống quần Úc Tưởng lên.
Úc Tưởng chột dạ: “Thôi con yêu à.”
Hệ thống: […Hiếm khi thấy cô có chút lương tâm đó.]
Hệ thống: [Không đúng… sao ngay cả ống quần cô cũng không cho vén? Chân cô toàn dấu vết à?!]
Đến câu sau, giọng điệu hệ thống đột nhiên cao vút lên.
Cuối cùng hệ thống vẫn không nhịn được mà càu nhàu: [Các người còn chơi nhiều kiểu vậy à???]
Úc Tưởng hỏi ngược lại: Không phải sao? Kết hôn chính là chơi nhiều kiểu một cáhc hợp pháp mà!
Hệ thống: […]
Hệ thống: [Hai người đã làm cha mẹ rồi, không thể nghiêm túc một chút được à?]
Úc Tưởng: Bọn tôi rất nghiêm túc mà, nghiêm túc yêu nhau, nghiêm túc yêu con, như vậy vẫn chưa đủ nghiêm túc sao?
Hệ thống cứng họng.
Nghiêm túc của chúng ta không phải một nghĩa…
Bên kia Thu Thu vẫn muốn vén ống quần Úc Tưởng, sau đó bị Trữ Lễ Hàn ôm lấy từ phía sau, bế vào lòng.
“Ăn sáng xong chưa?” Trữ Lễ Hàn hỏi.
Thu Thu lắc đầu.
“Thu Thu ăn xong sớm một chút, đi công ty với bố.” Trữ Lễ Hàn vừa nói, vừa đặt Thu Thu trở lại ghế nhỏ.
Thu Thu thở dài: “Dạ. Hôm nay chân mẹ đau, chân Thu Thu lại ngắn, đành đi với bố vậy.”
Cô bé vừa cắn bánh trứng, rất nhanh đã bắt đầu quan tâm đến chuyện khác: “Công ty vui không ạ?”
“Con đến sẽ biết thôi.”
Đông Đông lại rất vui, chỉ là trên mặt nó không thể hiện ra.
Khi ăn sáng xong lên xe, Đông Đông biểu lộ vẻ buồn rầu không hợp với tuổi của mình: “Giá như con có thể cõng mẹ thì tốt biết mấy.”
“Bố con cõng là được rồi, làm gì đến lượt hai đứa cõng chứ?” Úc Tưởng thuận tay véo má Đông Đông.
Đông Đông nghĩ một chút: “Cũng đúng… Nhưng hôm nay không có bố.” Nó nhìn tay mẹ, muốn hôn một cái, nhưng lại không thẳng tính như em gái.
“Chú Hề của cháu đây này!” Tài xế nói xong, đột nhiên quay đầu lại.
Đông Đông trợn to mắt, lập tức cảnh giác.
Hôm nay chú làm tài xế cho tiểu thư Úc. Hề Đình nói xong, khóe miệng cong lên nở nụ cười: “Nếu tiểu thư Úc không đi nổi, mệt rồi, chú cũng có thể cõng…”
Úc Tưởng nhướn mày: “Cõng tôi?”
Hề Đình: “Tôi chỉ nghĩ thế thôi, nhưng có lẽ thiếu gia Trữ sẽ không vui lắm.”
Đông Đông xụ mặt, nhấn mạnh từng chữ: “Con trai của Trữ Lễ Hàn cũng không vui lắm.”
Hề Đình: “…Tính chiếm hữu này đúng là giống y chang thiếu gia Trữ.”
Úc Tưởng: “Dù sao cũng là cha con mà.”
Hề Đình: “Tiểu thư Úc là người yêu tự do, không cảm thấy bị gò bó sao?”
Anh Hề từng được ai yêu chưa? Úc Tưởng hỏi.
Hề Đình: “Đương nhiên có rồi.”
“Fan hâm mộ? Vậy không tính.” Úc Tưởng uể oải nói: “Biểu hiện tình yêu không phải dùng ổ khóa trói buộc, mà là giúp bay đến bầu trời rộng lớn hơn. Hi vọng anh Hề sớm hiểu ra đạo lý này.”
Hề Đình vốn cũng chỉ thuận miệng khích bác ly gián một chút, tuy anh sớm biết phần lớn là không khích được. Úc Tưởng là một người có chủ kiến rất mạnh, bất cứ ý kiến nào của người khác cũng không lay động được cô.
Nhưng lúc này nghe lời Úc Tưởng nói, Hề Đình mới có chút mất mát.
Biết đi đâu tìm người như vậy, để anh hiểu được đạo lý này?
Thôi bỏ đi, đều không quan trọng.
“Tôi tin rằng buổi công chiếu hôm nay sẽ mang đến cho tiểu thư Úc một bất ngờ.” Hề Đình nói.
“Cuối cùng diễn xuất của anh cũng có thể khiến Nguyên Cảnh Hoán bất ngờ sao?”
“…Tiểu thư Úc đang mỉa mai tôi đấy à?”
Bên này xe chạy xa rồi.
Bên kia Trữ Lễ Hàn cũng vừa xuống xe.
“Đại thiếu gia.” Một người trong sảnh tiến lên đón.
Trên thực tế, gọi anh là “Trữ tiên sinh” thì nhiều hơn, bởi vì dù Trữ Sơn muốn hay không, mọi người dần dần cũng chỉ nhớ mỗi Trữ tiên sinh Trữ Lễ Hàn thôi.
“Cuộc họp hôm nay của đại thiếu gia…”
Người đi đầu vừa nhìn thấy Trữ Lễ Hàn liền sững sờ.
Không chỉ anh ta.
Tất cả mọi người phía sau đều ngớ người.
“Hello.” Thu Thu giơ bàn tay nhỏ, ngón tay cong cong, rất tự nhiên chào hỏi họ.
Bé gái mặc chiếc váy nhỏ phối màu Bạch Tuyết, váy xòe bồng bềnh, trên đầu còn đeo nơ bướm to.
Cô bé ngồi trong lòng Trữ Lễ Hàn.
Như một con búp bê sứ xinh đẹp tinh tế.
Thiếu gia Trữ ôm cô bé, hôm nay vẫn ăn mặc chỉnh tề, vai rộng chân dài.
Anh mặc vest xanh màu xanh, quý phái lại lịch lãm.
Một tay nhẹ nhàng ôm bé gái, phần vải vest ở cánh tay hơi nhăn một chút, khiến người ta không tự chủ được liên tưởng đến đường cong cơ bắp căng cứng bên dưới.
Trước đây thỉnh thoảng Trữ Lễ Hàn cũng đưa riêng từng đứa con đi.
Nhưng anh chưa bao giờ đưa chúng đến công ty.
Đây là lần đầu tiên.
Trong lòng mọi người đều wtf!
Khó trách, khó trách đại thiếu gia không bao giờ đưa tiểu thư nhỏ đến lộ diện, con bé dễ thương quá mức! Vẻ đẹp giữa đôi lông mày hoàn toàn thừa hưởng ưu điểm của tiểu thư Úc!
Khi mọi người còn đang ngẩn người, Trữ Lễ Hàn đã ôm Thu Thu đi vào trong.
Lúc này Thu Thu còn quay đầu tự giới thiệu với mọi người: “Cháu tên Trữ Ngộ Thu.” Sau đó cô bé giơ tay: “Muahh.” Ném cho mọi người một nụ hôn gió.
Trái tim mọi người đều mềm nhũn thành một vũng nước.
Vừa kích động vừa hưng phấn, nhưng lại không dám đón lấy nụ hôn gió của Thu Thu, sợ bị đại thiếu gia xử lý.
Lúc này Trữ Lễ Hàn giơ tay lên, ấn lên đầu nhỏ của Thu Thu.
Thu Thu: “Ai da! Bố! Đừng làm lệch nơ bướm của con!”
Trữ Lễ Hàn: “…”
Trữ Lễ Hàn lại chỉnh lại nơ cho cô bé, còn thuận tay chỉnh lại tóc của cô bé.
“Muốn chơi gì?” Trữ Lễ Hàn hỏi cô bé.
Bố chơi gì, con chơi nấy. Thu Thu nghĩ một lát, nói.
Mười phút sau.
Phòng họp ngồi kín người.
Mọi người nín thở, cẩn thận ngẩng đầu nhìn về phía Trữ Lễ Hàn.
Trữ Lễ Hàn ngồi ở vị trí chủ tọa, sắc mặt bình tĩnh, vừa có trật tự nói về kế hoạch dự án mới, vừa kẹp bút trong tay, khớp ngón tay chống vào thân bút, xoay một vòng.
Cứ thế xoay bút cho Thu Thu xem, trêu cô bé chơi.
Thu Thu ngồi trên bàn họp, sát bên tay trái của Trữ Lễ Hàn.
Đôi khi cô bé còn tò mò chen ngang một câu, giữ bút trong tay Trữ Lễ Hàn, nằm sấp xuống, chỉ vào quyển sổ dự án trước mặt, hỏi: “Bố ơi, cái này là gì ạ?”