Tôi làm cá mặn ăn nên làm ra trong truyện ngược - Chương 169
Khuôn mặt Trữ Lễ Hàn bình thản: “CRISPR-cas9, là một công cụ chỉnh sửa bộ gen.”
Mọi người thầm giật mình.
Đại thiếu gia kiên nhẫn vậy sao? Rõ ràng biết con còn nhỏ không nghe hiểu nhưng cũng vẫn giải thích với nó ư?
Giữa chừng Thu Thu lại hỏi thêm vài câu.
Sau đó không nhịn được nằm sấp trên bàn họp ngủ thiếp đi.
Trữ Lễ Hàn phát hiện ra cô bé ngủ, giọng nói đột nhiên dừng lại, cởi áo khoác ngoài bọc Thu Thu lại, rồi ôm vào lòng để cô bé tựa vào ngủ tiếp.
Bên này cuộc họp vẫn tiếp tục.
Bên kia Úc Tưởng và Đông Đông vừa đến nơi tổ chức buổi công chiếu.
Phóng viên đã ngồi kín, những khán giả đặc biệt cũng đã an tọa.
Trong đó còn có một số lượng nhỏ fan được tuyển chọn.
Đúng lúc mọi người đang chăm chú chờ đợi phim chiếu, đạo diễn đoàn phim, Nguyên Cảnh Hoán, cùng vài diễn viên, diễn viên phụ có tuổi nghề không thấp, đều đứng dậy, dường như muốn đi đón ai đó.
“Có chuyện gì vậy?”
“Ai đến thế?”
“Không biết…”
Lúc này một người làm truyền thông đột nhiên vỗ đùi: “Ồ! Tôi biết rồi! Hôm nay không phải cũng mời tiểu thư Úc đến xem phim sao?”
Mọi người đều cùng khựng lại, sau đó mới lần lượt nhiệt tình cầm máy quay lên.
“Thiếu gia Trữ có đi cùng không?”
“Không đâu, thiếu gia Trữ bận lắm…”
“Voãi!” Đột nhiên có người lên giọng.
“Sao thế?”
“Thiếu gia Trữ đến! Nhưng thiếu gia Trữ dẫn con trai đến kìa! Đó chắc là con của thiếu gia Trữ và tiểu thư Úc đúng không? Nhìn kìa, mau nhìn!”
Giới truyền thông nhất thời ầm ĩ.
Buổi công chiếu phát trực tuyến toàn mạng.
Mãi đến khi phim bắt đầu chiếu mới ngừng lại.
Lúc này mọi người ở ngoài ống kính đều có thể nhìn rõ ràng, một phiên bản Qhoạt hình của đại thiếu gia, trong lòng ôm khăn quàng của mẹ, tay còn cầm một chiếc bình giữ nhiệt nhỏ, sau đó bám sát bên cạnh Úc Tưởng.
Khi Úc Tưởng lên bậc thang, cậu bé còn cúi người, giúp mẹ nhấc váy.
[Trời ơi?!]
[Đó là con của thiếu gia Trữ và tiểu thư Úc sao?]
[Tôi tưởng cả đời họ cũng không để con lộ diện trước ống kính chứ!]
[Cảm ơn đoàn phim! Cảm ơn các bạn đã để chúng tôi, fan CP được nhìn thấy kết tinh của tình yêu!]
[Con ngoan quá hu hu]
Bên này Úc Tưởng đi vài bước.
Nguyên Cảnh Hoán đang định giới thiệu với cô mấy diễn viên phía sau, đều là những diễn viên trước đây Úc Tưởng nói mình khá thích.
“Đến rồi à.” Một giọng nói khác lại chen ngang trước.
Úc Tưởng quay đầu nhìn, liền thấy Lăng Sâm Viễn.
Lăng Sâm Viễn mặc vest đen, toàn thân tỏa ra chút âm u. Có lẽ là do bây giờ người con gái anh yêu đã có chồng con rồi, không ai có thể kéo anh ra khỏi đầm lầy cảm xúc này.
Sự ngạc nhiên lướt qua khuôn mặt Úc Tưởng: “Tôi tưởng anh Lăng trước đây đi nước ngoài rồi, sẽ không trở về nữa chứ.”
Lúc đó mọi người vừa mới biết, Trữ Sơn đã đổi tên trên di chúc thành tên hai đứa trẻ.
Sau khi biết được, Lăng Sâm Viễn không những không kịp thời “quay đầu” đi dỗ dành ông bố già, ngược lại còn trực tiếp đi nước ngoài, khiến Trữ Sơn lập tức trở tay không kịp.
Lăng Sâm Viễn tiến lại gần một chút, anh khẽ nói: “Sao tôi lại không về cơ chứ?”
Anh hạ giọng: “Tôi còn phải nhìn cha tôi chết nữa.”
Nói xong, anh không đợi Úc Tưởng lên tiếng, liền đặt ánh mắt lên người Đông Đông.
Đứa trẻ này trông rất giống anh trai anh.
Ngoại hình tuấn tú, rất ngoan ngoãn, mắt long lanh, có vẻ sống rất hạnh phúc, trong một gia đình cha mẹ yêu thương, từ từ lớn lên…
“Chỉ thiếu một chút.” Lăng Sâm Viễn nói: “Chỉ thiếu một chút, là đổi thành một người bố khác rồi.”
Úc Tưởng hỏi ngược lại: “Chỉ thiếu một chút sao?”
Lăng Sâm Viễn: “…”
Lăng Sâm Viễn: “Được thôi, thiếu rất nhiều. Em thích Trữ Lễ Hàn, nhưng không thể nào thích tôi.”
Úc Tưởng gật đầu: “Tôi rất vui, anh Lăng cuối cùng cũng có thể thành thật đối mặt với bản thân, không còn tự cho mình là cao quý nữa ha.”
Lăng Sâm Viễn: “…”
Lăng Sâm Viễn cũng không phục lắm: “Em quên là hồi đó em còn nói thích tôi à?”
Úc Tưởng: “Lừa anh anh cũng tin?”
Lăng Sâm Viễn nghẹn họng.
Lăng Sâm Viễn: “…Thôi bỏ đi, tôi không cãi được em.”
Lý do Lăng Sâm Viễn ở đây là vì anh muốn đầu tư vào bộ phim mới của đạo diễn, đạo diễn đã cố ý mời anh đến xem buổi công chiếu.
Họ ngồi xuống rất nhanh, bắt đầu xem phim.
Truyền hình trực tiếp cũng dừng lại lúc này.
[Ôi xem chưa đủ]
[Lăng Sâm Viễn đi đến trước mặt Úc Tưởng nói chuyện gì vậy?]
[Nói chuyện thì sao, dù sao cũng phải ngoan ngoãn gọi chị dâu]
[Cười chết, tôi nghe nói lúc cưới Lăng Sâm Viễn luôn muốn làm cha đỡ đầu của đứa trẻ, giờ chắc vẫn chưa bỏ ý định, còn muốn soán ngôi đấy.]
[Sau đó bị anh trai cho một trận?]
Trên mạng vẫn đang bàn tán hả hê.
Trong buổi công chiếu, Lăng Sâm Viễn không xem phim, anh đang nhìn Đông Đông, hơn nữa nhìn rất nghiêm túc.
Nửa tiếng sau, Lăng Sâm Viễn rời đi.
Đông Đông cũng đứng dậy, nhờ vệ sĩ dẫn đi toilet.
Nhưng sau khi chờ đợi, Đông Đông lại rẽ về hướng của Lăng Sâm Viễn.
Lăng Sâm Viễn ra ngoài hút thuốc, nhìn thấy Đông Đông đi tới, anh khựng lại, dụi tắt điếu thuốc trong tay, rồi giơ tay xua xua mùi thuốc.
“Tại sao chú cứ nhìn con?” Đông Đông nhíu mày: “Chú định làm kẻ buôn người à?”
Lăng Sâm Viễn sặc một cái.
Đúng là nói chuyện y chang Úc Tưởng.
Lăng Sâm Viễn: “Chú là chú của con.”
Đông Đông: “Con biết. Chú cũng là con trai của ông nội. Nhưng điều này không mâu thuẫn với việc chú muốn làm kẻ buôn người.”
Lăng Sâm Viễn cười nhạt một tiếng: “Chú không làm kẻ buôn người đâu, chú không thiếu tiền.” Anh dừng lại một chút, đột nhiên nói: “Chú có rất nhiều tiền. Vốn dĩ số tiền này cũng có thể thuộc về con, nhưng đáng tiếc, mẹ con không đồng ý.”
Đông Đông nói: “Con không cần, con rất thông minh, con rất giỏi. Con sẽ kiếm rất nhiều rất nhiều tiền cho mẹ.”
Lăng Sâm Viễn nheo mắt lại, anh hơi tò mò: “Thật sao? Con thông minh đến mức nào? Giỏi đến mức nào?”
Đông Đông biểu diễn cho anh ta xem ngay tại chỗ.
Lăng Sâm Viễn càng xem càng kinh ngạc.
Đứa nhỏ này so với anh hồi nhỏ còn thông minh hơn…
Nhưng trẻ con như vậy phần lớn sẽ đánh mất sự hồn nhiên, rất khó nhận được sự yêu thích của người lớn.
Lăng Sâm Viễn không nhịn được hỏi: “Mẹ con thích con hay em gái hơn?”
Đông Đông cau mày: “Sao chú lại hỏi câu hỏi ngốc nghếch vậy? Mẹ rất yêu chúng con.” Nó nhấn mạnh: “Chúng con.”
“Mẹ con biết tài năng này của con không?”
“Biết chứ. Con có thể giúp mẹ qua màn game.” Đông Đông cố gắng đỏ mặt, đây là lần đầu tiên ở trước mặt người khác, nó thẳng thắn giơ ba ngón tay lên, nói: “Sau đó mẹ khen con, gọi con là cục cưng ngoan ba tốt.”
Lăng Sâm Viễn: “…”
Anh thấy hơi buồn cười, nhưng không biết sao khóe mắt lại hơi nóng.
Người được yêu thương sao lại mất đi sự hồn nhiên chứ?
“Con phải về rồi, ở ngoài lâu quá, mẹ sẽ lo lắng.” Đông Đông nói.
Lăng Sâm Viễn: “Ừ.”
Đông Đông đi được vài bước, lại nhớ ra điều gì đó, quay đầu lại nói: “Làm người phải lễ phép, lần sau gặp mẹ con phải gọi ‘chị dâu’.”
Lăng Sâm Viễn: “…”
Quả nhiên là dòng dõi của Trữ Lễ Hàn.
Thong thả mà đâm trúng tim người ta.
Đông Đông không nói thêm gì nữa.
Lăng Sâm Viễn nhìn nó đi xa, dường như đang nhìn một người mà mình mãi mãi không thể trở thành.
Đông Đông về đến rạp chiếu phim, Úc Tưởng đang ăn bỏng ngô, chia cho Đông Đông một hạt, chỉ một hạt thôi.
Đông Đông không thích ăn cái này, nhưng chỉ cần mẹ chia cho nó một hạt, nó sẽ cảm thấy rất vui.
Nó cúi đầu cắn vào miệng, sau đó híp mắt lại, rúc vào gần Úc Tưởng hơn một chút, cùng Úc Tưởng nghiêm túc xem hết bộ phim.
Đợi phần cuối phim chiếu xong, Hề Đình quay đầu hỏi: “Đông Đông, thế nào?”
Đông Đông như một người lớn, rất nghiêm túc nhận xét: “Câu chuyện này không hay, tại sao anh ta phải vì một kẻ ngốc mà giết người chứ? Tại sao anh ta không dùng cách đơn giản hơn để giết người? Trong sách nói rồi, kế hoạch càng phức tạp, dấu vết để lại càng nhiều. Anh ta không thông minh lắm…”
Hề Đình: …?
Những người khác: …?
Trời ơi! Con của đại thiếu gia, tư duy của đứa nhỏ này đã khác người, trâu bò đến mức này rồi sao?
Mọi người cực sốc.
Chỉ có Úc Tưởng nói nhẹ: “Bé yêu, kịch bản này lấy cảm hứng từ mẹ đấy.”
Đông Đông khựng lại.
Đông Đông: “Mẹ thật giỏi, mẹ thật thông minh. Viết thành truyện không hẳn hay lắm, nhưng quay thành phim lại rất hay.” Nó vụng về dỗ dành: “Hôm nay về nhà, mua game mới cho mẹ làm phần thưởng nha.”
Mọi người: ???
Cậu thay đổi nhanh thật đấy!
Có vẻ như, mẹ và con… bị ngược rồi thì phải?
Cao Học Huy vừa thức dậy liền cảm thấy dường như mình quên mất điều gì đó.
Phu nhân Cao như thường lệ hỏi một câu “có bạn gái chưa?” Rồi bà ra ngoài.
Tuy phu nhân Cao rất muốn có cháu, nhưng cuộc sống của bà cũng đủ phong phú đa dạng, nên hỏi một câu vậy cũng tạm được rồi.
Cao Học Huy ngồi lại bàn ăn, từ tốn cắn bánh quế.
Lúc này bạn bè của anh gọi điện tới.
“Thiếu gia Cao, hôm nay cũng tụ tập chứ?”
“Ở đâu?”
Trang viên Melissa.
Cao Học Huy định từ chối cho khéo, miễn cho người khác khó xử.
Đúng lúc này, trong đầu anh lóe lên như tia chớp…anh nhớ ra rồi!
Hôm nay là sinh nhật thiếu gia Trữ!
Cao Học Huy vội vàng cúp điện thoại, trước hết gọi cho Trữ Lễ Hàn.
Không ai nghe.
Cao Học Huy lập tức lại gọi cho Úc Tưởng.
Ừm?
Vẫn không ai nghe.
Cao Học Huy nhìn đồng hồ treo tường, 11 giờ 17.
Giờ này mà nói đang ngủ thì hơi muộn, nói đang làm chuyện người lớn gì đó không tiện nghe điện thoại thì hơi sớm… giữa ban ngày ban mặt đấy!
Chẳng lẽ… đã xảy ra chuyện gì?
Không chỉ Cao Học Huy đang trầm tư suy nghĩ.
Trong tòa nhà công ty cao vút uy nghiêm, đám cấp cao đối mặt với vị khách trước mắt, không khỏi bắt đầu choáng váng mơ hồ.