Tôi làm cá mặn ăn nên làm ra trong truyện ngược - Chương 170
“Thế này nhé, hôm nay mọi người hoàn toàn có thể coi hai vị đây như đại thiếu gia. Có gì muốn báo cáo thì báo cáo cho họ nghe.” Thư ký Vương mỉm cười gật đầu nói.
Hai vị này là hai vị nào?
Là hai đứa nhóc tên Trữ Ngộ Thu và Úc Băng.
Đây chẳng phải là trò đùa sao?
Nhân viên cấp cao im lặng.
“Đại thiếu gia đúng là thả lỏng quá.”
“Đây cũng là do đại thiếu gia có sự nghiệp lớn, không sợ bị đánh gãy.”
“Hay là các anh ai đó gọi điện cho tổng giám đốc Tang? Nếu không gọi được tổng giám đốc Tang thì gọi cho chủ tịch Trữ cũng được.”
Mọi người thấp giọng trò chuyện vài câu, ôm lòng tuyệt vọng.
Nhiệm vụ chính hôm nay chắc là phải dỗ trẻ con rồi?
Cũng không biết ở tuổi này, chúng là tiểu yêu hay đại ma vương đây?
“Bây giờ chúng ta lên lầu đi.” Giọng nói non nớt của cậu bé vang lên đều đều.
Chỉ nghe giọng nói thôi, vẫn rất có phong thái người lớn.
Mọi người đương nhiên không thể từ chối.
Mấy vị phó tổng sát theo bên cạnh Đông Đông, cùng bước vào thang máy.
Những cấp cao khác lên một thang máy khác.
Có một phó tổng không nhịn được hỏi Thu Thu: “Muốn bế không? Mệt không?”
Thu Thu lắc đầu.
Đông Đông cau mày, không vui nắm chặt tay Thu Thu.
Đinh một tiếng, cửa thang máy mở ra.
Đông Đông dắt Thu Thu bước ra ngoài.
Mọi người ở văn phòng thư ký nhanh chóng đứng dậy, bước ra đón. Khi thấy hai đứa nhỏ đi ở phía trước nhất, họ cũng sững người.
Phó tổng khẽ ho một tiếng: “Hôm nay là cậu chủ và tiểu thư thay đại thiếu gia đi làm.”
Người ở văn phòng thư ký phản ứng rất nhanh: “Ừm, cái đó, theo thói quen, khi đại thiếu gia đến, sẽ pha một tách trà cho đại thiếu gia…”
Đông Đông: “Một tách trà, một ly sữa, cảm ơn.”
Tuy khuôn mặt cậu bé lạnh lùng, lông mày sắc bén, vẫn rất lễ phép.
Thu Thu hỏi: “Của em là trà à?”
Đông Đông: “Không, của em là sữa.”
Thu Thu không hài lòng hỏi: “Vậy sao anh có thể uống trà? Em chỉ được uống sữa? Hôm nay con cũng muốn làm người lớn!”
Đám cấp cao phía sau nghe mà mí mắt giật liên hồi.
Xong rồi xong rồi, lát nữa không phải vì uống cái gì mà cãi nhau đấy chứ?
Đông Đông: “…”
Đông Đông: “Hai ly sữa, cảm ơn.”
Ý là không uống trà nữa sao?
Cô bé kia chịu không?
Thu Thu hài lòng gật đầu: “Được thôi, uống sữa cũng có thể làm người lớn.”
Đám cấp cao và nhân viên văn phòng thư ký ngây ra nhìn hai đứa.
Khá… dễ dỗ nhỉ?
Rất nhanh chúng đã tới trước cửa phòng làm việc của Trữ Lễ Hàn.
Nơi này ngoài dấu vân tay của Trữ Lễ Hàn thì chỉ có thêm dấu vân tay của Úc Tưởng được lưu trữ.
Vì vậy Đông Đông lục tìm trong túi, cuối cùng lấy ra một chiếc chìa khóa, sau đó nhón chân, cắm chìa khóa vào.
“Mấy giờ họp?” Đông Đông hỏi.
Mọi người sững sờ, rồi mới hoàn hồn đáp: “Ba giờ bốn mươi chiều, đại thiếu gia có một cuộc họp…”
Đông Đông gật đầu: “Tốt.”
Sau đó nó dắt Thu Thu vào văn phòng, lại hỏi: “Có cần lấy báo cáo cho em xem không?”
Mọi người mờ mịt.
Cậu biết báo cáo là thứ gì không?
Cuối cùng họ vẫn rụt rè, không dám hỏi như vậy.
Sợ đắc tội vị công tử nhỏ này.
Bố ruột của người ta chính là thiếu gia Trữ! Bà nội chính là tổng giám đốc Tang!
Đông Đông nhìn ghế ông chủ phía sau bàn làm việc, im lặng một lúc, nói: “Một cái không đủ.”
Tiểu thư cũng muốn ngồi sao?
Thư ký phản ứng rất nhanh: “Được, mời cậu đợi một lát, tôi bảo người khiêng thêm một cái nữa.”
Đông Đông gật đầu: “Thu Thu ngồi trước đi.”
Thu Thu: “Em không lên được.”
Khóe miệng phó tổng giật giật.
Cảm thấy cảnh tượng trước mắt này vừa dễ thương, vừa rất hài hước.
“Để tôi bế tiểu thư nhé?” Có phó tổng nhiệt tình nói.
Lời vừa dứt, anh ta liền thấy Đông Đông lạnh mặt, động tác thuần thục nằm sấp xuống.
Sau đó Thu Thu giẫm lên lưng nó, trèo lên ghế.
Rất nhanh chiếc ghế thứ hai được khiêng tới.
Đông Đông tự mình trèo lên, tuy hơi tốn chút sức.
Sau khi Đông Đông ngồi vững vàng, nó nắm mép bàn, kéo mình lại gần bàn hơn một chút.
“Báo cáo.” Đông Đông nói.
Thật sự muốn xem à?
Phó tổng nhẩm đọc vài lần, dù sao đây cũng là con trai ruột của đại thiếu gia, là con trai ruột của đại thiếu gia…
“Cậu chủ đợi chút ạ.” Có người xoay người đi tìm tài liệu, có người hít sâu một hơi, không nhịn được gọi điện cho tổng giám đốc Tang.
Điện thoại của tổng giám đốc Tang không gọi được.
Đành phải gọi cho chủ tịch Trữ.
Chủ tịch Trữ nghe điện thoại rất nhanh.
Ông hỏi bên kia: “Không liên lạc được với Trữ Lễ Hàn và Úc Tưởng sao?”
“Đúng vậy, chủ tịch Trữ xem nên xử lý thế nào ạ? Bây giờ cậu chủ và tiểu thư đang ngồi trong phòng làm việc của đại thiếu gia, còn muốn thay đại thiếu gia xem báo cáo…”
Trữ Sơn: “Vậy báo cáo của Trữ thị cũng mang qua luôn đi.”
Cấp quản lý gọi điện thoại: ???
Cuối cùng báo cáo của Trữ thị thật sự do Thư ký Lưu ôm đến trước mặt Đông Đông.
Trữ Sơn nói với Thư ký Lưu như thế này: “Chẳng phải chỉ là chơi trò đóng vai sao? Ôi chà, chiều lòng trẻ con một chút đi. Đứa bé vui thì tốimới có thể cùng ông nội ăn cơm được.”
Có thể nói là rất điển hình của người già cô đơn.
Bên này đưa báo cáo.
Bên kia Trữ Sơn ngồi trong quán cà phê gần đó, chống gậy, đợi hai đứa nhỏ “tan làm”.
Trong phòng làm việc.
Đông Đông do dự: “Có lẽ cháu không đọc hiểu dự án…”
Mọi người thầm nghĩ, “có lẽ” ư? Chắc chắn là đọc không hiểu đâu cậu chủ của tôi ơi!
Lúc này Đông Đông còn quay sang hỏi Thu Thu: “Em muốn một nửa không?”
Mọi người giật mình.
Thế nào, muốn xé ra chơi à?
Thu Thu liên tục lắc đầu, lắc đầu như trống bỏi: “Không không, mệt lắm.”
Đây là vấn đề mệt hay không mệt sao?
Mọi người đực mặt nghĩ.
Sau đó họ thấy Đông Đông từ từ lật mở báo cáo.
“Đây là báo cáo của Tư Ký, họ tiến hành tài chính ngoài bảng ư?”
“Đây là của Danh Uy, quy mô vốn của họ rất kỳ lạ. Tại sao lại mắc sai lầm cơ bản như vậy?”
“Đây là của Nội Lạp Ca, họ nên chú ý một chút đến đòn bẩy quá cao, số tiền tài sản lưu động và bảng cân đối kế toán cũng không khớp. Số tiền tài sản lưu động rất cao, tại sao vẫn có một lượng nợ lớn như vậy? Họ làm giả sổ sách tài chính? Họ có biết việc này sẽ gây ra biến động thị trường cổ phiếu như thế nào không? Ồ, niêm yết ở nước ngoài à. Vậy thì không sao…”
Khuôn mặt Đông Đông lạnh tanh, dùng giọng điệu vẫn còn hơi non nớt nói ra từng chữ từng câu như một ông cụ non.
Mọi người nghe càng lúc càng thấy kinh ngạc.
Cậu còn biết cả chuyện “cắt hành” cơ à?
“Những thứ này… sao cậu chủ lại biết được?” Có người ngây ngốc ép giọng nói ra khỏi cổ họng.
Đông Đông nghi ngờ hỏi ngược lại: “Có mắt chẳng lẽ không nhìn được sao?”
Mọi người nghe mà tê dại.
Đúng, có mắt thì nhìn được.
Người bình thường biết nhìn ở đâu mấy kiến thức này chứ? Phải có kiến thức trước rồi mới vận dụng được chứ? Có bao nhiêu người cho dù có nhìn rồi, cũng không thể suy đoán ra thị trường cổ phiếu biến động, dữ liệu lãi lỗ đâu!
Vị quản lý phía trước lau mặt, nói thầm con của đại thiếu gia đúng là khác mà.
Gene của anh và tiểu thư Úc kết hợp lại đã cho ra đời hai đứa trẻ thế này ư?
Tiểu thư Úc không phải khá… khụ… khá lười biếng sao? Ồ cũng đúng! Lười biếng không có nghĩa là người đó không thông minh. Người thông minh nằm ườn là lười biếng, người không có năng lực nằm ườn, trong miệng thế nhân chính là trốn tránh xã hội.
Quản lý bình tĩnh lại, đặt ánh mắt trên người Đông Đông.
Bây giờ không ai dám nghĩ lúc nãy Đông Đông nói chia một nửa cho Thu Thu, là để cô bé xé ra chơi nữa.
Thu Thu chắc cũng thông minh vậy chứ? Chỉ là kế thừa sự lười biếng của tiểu thư Úc thôi.
Đông Đông ngồi nghiêm chỉnh ở đây một tiếng đồng hồ.
Mọi người cũng đã bầu bạn một tiếng rồi.
Các cấp cao càng bầu bạn càng sửng sốt, có lúc hoài nghi liệu não bộ nhỏ của mình đã phát triển đầy đủ chưa, nếu không sao lại để trẻ con làm cho kinh ngạc sững sờ như vậy? Quả là hiếm thấy!
Thu Thu rất nhanh đã uống hết sữa: “Anh ơi, đói rồi.”
Nghe tiếng Đông Đông nghĩ một lát, rồi gập báo cáo lại, chậm rãi để vào tủ khóa cẩn thận, sau đó cầm ly sữa của mình lên, uống cạn một hơi.
Nó đứng dậy, dứt khoát ra lệnh: “Đi ăn cơm!”
Thu Thu vui vẻ bám tay vịn nhảy xuống ghế.
Mọi người cứ thế nhìn bọn trẻ khóe miệng còn dính sữa, đi thẳng một mạch đến nhà ăn công ty.
Các cấp cao nói, sao có thể để hai vị tiểu tổ tông này ăn nhà ăn được?
Lập tức có người mở miệng: “Hai vị có món nào thích ăn hay kiêng ăn không? Chúng tôi đặt nhà hàng ngay đây.”
Đông Đông nghe vậy nhìn Thu Thu.
Mà Thu Thu đã học theo tư thế của người khác, cầm khay đi xếp hàng ở cửa sổ.
“Em muốn giống người lớn.” Thu Thu nói.
Đông Đông vội vàng theo sau.
Các cấp cao lau mặt: “Vậy hôm nay chúng ta cũng… ăn ở đây?”
Trong nhà ăn nhân viên, rất nhanh đã xuất hiện một cảnh tượng quái dị.
Ở giữa nhóm người xếp thành một hàng, chiều cao đột ngột tụt xuống, xuất hiện một hình lõm khổng lồ.
Nhìn xuống, có thể thấy đó là hai đứa trẻ.
Đợi Thư ký Lưu tìm đến, chúng đã ngồi đối diện trên ghế cao, bắt đầu ăn cơm.
“Hai vị tiểu tổ tông, sao các vị có thể ăn cái này được?” Thư ký Lưu vỗ đùi, lo lắng nói.
“Sao lại không được? Ngon lắm. Chú Lưu muốn ăn không?” Thu Thu chân thành đưa miếng bánh ngọt mình không thích ăn cho Thư ký Lưu.
Rồi cô bé hút một hơi sữa chua.
Thư ký Lưu cảm động nhận lấy bánh ngọt.
Nhà ăn của loại công ty lớn đồ ăn thường rất ngon. Bất cứ loại thức ăn nào bạn nghĩ đến, nơi đây đều có cung cấp. Muốn ăn món Nhật, món Pháp cũng không thành vấn đề.
Làm gì có món nào không có hương vị nhà hàng cao cấp chứ?
Hơn nữa…
“Chủ tịch Trữ còn đang đợi hai vị, đợi ăn cơm với hai vị đấy!
Đông Đông im lặng giây lát, khẽ nói: “Nếu cháu là ông nội, giờ này đã ăn không vô rồi.”
Thư ký Lưu: ?
Cậu đang nói cái gì vậy, tiểu tổ tông sao cậu cũng giống mẹ cậu, mở miệng nói là chọc giận người ta?