Tôi làm cá mặn ăn nên làm ra trong truyện ngược - Chương 171
Thu Thu còn ở bên cạnh phụ họa, cô bé mở miệng nói thẳng: “Báo cáo ông nội nhận có vấn đề đấy. Có người đang chuyển tài sản, làm sổ sách giả.”
Thư ký Lưu nghe mà mồ hôi lạnh tuôn ròng ròng.
“Đ-đúng vậy sao? Ha ha, tiểu thư sao cô biết? Cậu chủ đưa báo cáo của Trữ thị cho người ở đây xem à? Cấp cao nào nói mấy lời này? Là Tiết Vĩ Nguyên nói? Hay là Giản Như nói?”
Thu Thu mơ hồ: “Chú đang nói ai vậy? Cái gì mà Tiết này, Như nọ, cháu và anh không quen biết.”
Đông Đông gắp bông cải xanh trả về đĩa của Thu Thu, rồi mới lên tiếng: “Đồ ngốc! Tiết Vĩ Nguyên lần trước đến nhà báo cáo với bố. Giản Như là chị rót sữa cho em đó.”
Thu Thu: “Ồ…”
Thu Thu: “Chị đó trông rất xinh đẹp.”
Thư ký Lưu thầm nói chuyện này với chuyện kia có liên quan gì chứ? Sao lại còn nhớ người ta đẹp hay không nữa?
Mới bao nhiêu tuổi đầu.
“Các vị ăn từ từ, tôi đi trước.” Thư ký Lưu như bị lửa đuổi mông, vội vàng xoay người đi tìm Trữ Sơn.
Trữ Sơn vẫn ngồi trong quán cà phê.
Bày ra vẻ người già cô đơn yếu đuối đến mức tận cùng.
Nghe tin Thu Thu và Đông Đông đã ăn cơm ở nhà ăn, Trữ Sơn rất đau lòng.
Đợi nghe lời Đông Đông và Thu Thu nói được Thư ký Lưu chuyển lại, Trữ Sơn lập tức tỉnh táo, hoàn toàn thoát khỏi hình tượng suy sụp cô độc lúc nãy.
Thư ký Lưu than thở: “Biết vậy thật không nên đưa báo cáo cho cậu chủ chơi, những bí mật công ty này…”
“Tính là bí mật gì chứ? Muốn xem báo cáo tài chính, lên mạng là tìm được. Mấy thứ đó, trong mắt kẻ ngu xuẩn, cũng chỉ là một chuỗi con số lạnh lẽo. Trong mắt người thông minh, mới tiết lộ ra thông tin.” Trữ Sơn xoay xoay tách trà bên tay nói.
Thư ký Lưu khựng lại: “Ý ngài là… cậu chủ bọn họ… là người thông minh?”
Mấy lời Thu Thu nói vừa rồi cũng có thể nghe ra, những lời đó của chúng thực ra không phải học từ các nhân viên cấp cao.
Trữ Sơn gật đầu: “Chuyện hai công ty này có vấn đề, tôi sớm đã biết rồi. Tôi làm trong thương trường bao nhiêu năm? Đông Đông và Thu Thu, chúng mới bắt đầu học tiểu học phải không?”
Trữ Sơn cười: “Nhưng vẫn còn nhỏ tuổi quá. Đợi chúng lớn lên, công ty dưới tay nhiều lên, sẽ biết không phải mọi báo cáo tài chính của công ty đều đẹp đẽ như vậy. Không cần chỉ vì một hai công ty có vấn đề mà không ăn ngon ngủ yên.”
Thư ký Lưu nghe mà ngây người.
Hóa ra mấy lời chúng nói là thật? Chứ không phải nói bừa?
Trữ Sơn tiếp tục nói: “Nhưng mấy thứ đó là Đông Đông nhìn ra hay Thu Thu nhìn ra?”
Thư ký Lưu làm sao trả lời được chứ?
Trữ Sơn lẩm bẩm: “Khi chúng mới vài tháng tuổi, tôi đã thấy chúng rất thông minh… Úc Tưởng tuy chọc tức người đấy, nhưng hai đứa trẻ này sinh ra đúng là rất tốt!”
Nói đến đây, Trữ Sơn lại hơi buồn rầu: “Đáng tiếc, hai đứa trẻ này không thân với tôi… cứ cùng mẹ chúng lừa tiền của tôi!”
Trữ Sơn nói càng nghĩ càng tức giận: “Cũng không biết hôm nay họ đi đâu rồi? Lại để con cái tự mình dẫn vệ sĩ đi làm ở công ty! Đây gọi là vô trách nhiệm!”
Khoan đã… Trữ Sơn đột nhiên nghĩ ra: “Hôm nay có phải Đông Đông và Thu Thu trốn học không?”
Lúc này, trên mạng đang hóng drama của một minh tinh.
Có một minh tinh đã hết thời, làm người đại diện cho một trò chơi trực tuyến. Điều này không có gì lạ, rất nhiều minh tinh hết thời sẽ dùng cách này. Tiền nhiều việc ít, lợi dụng chút ảnh hưởng cuối cùng của mình để kiếm thêm tiền.
Kiếm tiền thì không xấu hổ.
Đúng vậy, trò chơi trực tuyến lật lọng với minh tinh này.
Mời người rồi, không trả tiền.
Vì quảng cáo này, minh tinh kia bị các tài khoản blogger trên mạng chế giễu là đánh mất hình tượng, bất chấp kiếm tiền rồi.
Kết quả là không lấy được xu nào!
Minh tinh này trực tiếp công khai bóc phốt, thu hút không ít người hóng chuyện.
[Lâu rồi không thấy ai phốt nhau trực tiếp thẳng thắn như vậy, cuối cùng cũng không còn là công ty quản lý đưa thông cáo nữa.]
[Cũng cuối cùng không phải fan cuồng nhiệt xông pha nữa.]
[Ê, trò chơi này tên là “Đại Lục Hắc Ám” à? Liên hệ cho mọi người thêm một drama nữa nhé. Người phụ trách trò chơi này họ Điền, tên gì tôi quên rồi. Anh ta làm game cực kì lai tạp. Kiếm tiền một lần rồi chuồn. Ai còn nhớ hồi trước, Úc Tưởng nói chuyện đầu tư game trên Weibo không? Tổng giám đốc Điền đã mang Đại Lục Hắc Ám đến tìm cô ấy.
Nghe nói lúc đó, vì Úc Tưởng nhận rất nhiều hồ sơ dự án, Tổng giám đốc Điền cảm thấy mình bị lơ là, đã nói rất nhiều lời khó nghe, cãi vã bỏ đi, sau đó thu hút một khoản đầu tư khác, các cậu đoán là ai? Là Ninh Nhạn! Haiz, còn có ai nhớ Ninh Nhạn không?]
[Ninh Nhạn kéo theo một người đàn ông cùng đầu tư, lúc đó còn có blogger định tuyên truyền tin tức tiểu thư nhà giàu đầu tư game để cạnh tranh với Úc Tưởng. Nhưng Ninh Nhạn rất nhanh đã phát điên, tin tức cũng không thành công được.]
[Chuyện này tôi còn nhớ! Tên Tổng giám đốc Điền này quá tham lam, làm cho các game thủ giàu có bất mãn, game thủ bình dân cũng oán thán. Cho nên đấy, bây giờ tiền quảng cáo cũng không trả nổi. Ninh Nhạn chạy đi đầu tư cho anh ta để cạnh tranh với Úc Tưởng, thật là không thông minh lắm. Người bạn kia của cô ta sau lưng chửi chết cô ta luôn ấy chứ?]
[A còn nữa còn nữa, trước đó tên này còn muốn nhờ Úc Tưởng quảng cáo miễn phí, đặt tên game của mình là “Game Úc Tưởng đang chơi”, sau đó bị đội ngũ luật sư của thiếu gia Trữ kiện, đền không ít tiền. Chắc là do đền món tiền khổng lồ này, nên trong game mới ra sức bào tiền, nói trắng ra là tự chặt đứt đường lui.]
[Chúng ta chỉ có thể nói, quả báo đã đến rồi ha! Đáng đời lắm!]
Bên này hóng phốt rất sướng.
Còn có một từ khóa không mấy nổi bật đang lan truyền trong phạm vi nhỏ.
#Tuổi trẻ đã phải kiếm tiền sữa cho mình
Bấm vào có thể thấy dòng đầu tiên: [Trời ơi con của sếp tôi đến công ty làm việc rồi!]
Bên dưới có người bình luận:
[Con nhà giàu nối nghiệp cha, chẳng phải rất bình thường sao?]
Chủ bài viết lập tức trả lời: [Không không, hai đứa trẻ này có lẽ có là mới học xong mẫu giáo lớp mầm thôi?]
[Hình như tôi biết nói đến ai rồi ha ha ha, là con của tiểu thư Úc à? Ha ha đến công ty trước hết rót hai ly sữa rồi mới làm việc. Khi đến nhà ăn khóe miệng còn dính sữa, dễ thương lắm.]
[? Đỉnh vậy. Để con đi làm? Vậy thiếu gia Trữ đi đâu?]
[Hôm nay hình như… hình như là sinh nhật thiếu gia Trữ thì phải. Tôi nhớ năm ngoái tổ chức tiệc cũng khoảng thời gian này.]
[Tốt lắm, đã hiểu rồi. Tiểu thư Úc đi mừng sinh nhật thiếu gia một mình à?]
[Mừng sinh nhật một mình như thế nào? Ảnh chó.jpg]
[Vậy phải đi hỏi thiếu gia Trữ rồi.]
Lúc này thiếu gia Trữ vừa mới cùng tiểu thư Úc của anh bước xuống phi cơ riêng.
Nơi này gọi là Chukotskiy.
Nó nằm ở tận cùng phía Đông của lục địa Á Âu.
Úc Tưởng kéo chiếc áo khoác trên người chặt hơn một chút, hé miệng nói chuyện phả ra làn hơi trắng.
“Anh định đưa em đến đây đào mỏ à?”
Trữ Lễ Hàn cúi đầu, nắm lấy cổ tay cô, chậm rãi đeo găng tay vào cho cô, sau đó mới thản nhiên nói: “Nơi này làm gì có mỏ cho tiểu thư Úc đào chứ.”
“Vậy thiếu gia Trữ đem em đến một nơi hẻo lánh như vậy, định làm gì?” Úc Tưởng liếc nhìn anh.
Tiếp theo cô còn xoay cổ tay, nói: “Chật quá.”
Trữ Lễ Hàn cắm ngón tay vào cổ tay găng tay, lôi lỏng dây buộc một chút, rồi mới cài lại khuy găng tay cho cô.
Ngón tay anh ấm áp.
Không nặng không nhẹ lướt qua cổ tay Úc Tưởng, mang theo chút ý vị lưu luyến.
Úc Tưởng vô thức co lại đầu ngón tay, cô chớp mắt, khẽ nói: “Ngứa.”
Trữ Lễ Hàn rút tay về, kéo mũ cho cô xuống thấp hơn, rồi dẫn cô đi về phía trước.
Nơi này không có đường cái.
Đi không xa, Úc Tưởng liền thấy những chú tuần lộc kéo xe trượt tuyết.
Tuần lộc cao lớn hùng tráng, đóng móng dài, bộ lông màu xám phủ chút tuyết lấm tấm, sừng của chúng chi chít phức tạp, trông rất đẹp.
Hoàn toàn khớp với hình tượng trong truyện cổ tích.
Đúng là rất thiếu nữ.
Thoáng chốc Úc Tưởng không rõ rốt cuộc là ai tặng quà sinh nhật cho ai.
Thiếu gia Trữ biết tự thân vận động quá ha.
Sinh nhật mà biết tự phục vụ!
“Đây chính là phương tiện đi lại của chúng ta à?” Úc Tưởng hỏi.
Trữ Lễ Hàn đáp xong, cúi người bế Úc Tưởng lên, rồi đặt cô ngồi xuống.
Người đàn ông đứng cạnh tuần lộc mỉm cười gật đầu.
Sau khi để Úc Tưởng xuống, Trữ Lễ Hàn cũng nhanh chóng ngồi lên.
Tuần lộc đạp chân xuống đất, nhanh chóng kéo họ lướt đi, hướng về phía sông băng xa hơn. Úc Tưởng ngẩng đầu lên, chỉ thấy một màu trắng xóa vô tận.
Đây là muốn bán em cho gấu Bắc Cực à?” Úc Tưởng vừa vén mái tóc tung bay vừa cảm thán.
Trữ Lễ Hàn giọng điệu bình tĩnh đáp: “Sao nỡ chứ? Đương nhiên là muốn đưa tiểu thư Úc đến một nơi trời đất băng tuyết, giao thông khó khăn, độc chiếm tiểu thư Úc. Nơi đây ngôn ngữ không thông, giá rét thấu xương, tiểu thư Úc chỉ có thể nương tựa vào anh, mặc anh muốn làm gì thì làm…”
Úc Tưởng nghe đến đây, vô thức lại co ngón tay lại, sau đó vùi khuôn mặt lạnh vì gió tuyết vào đầu gối Trữ Lễ Hàn.
Nếu không phải hai người này đã kết hôn nhiều năm, hệ thống cũng là hệ thống lớn từng trải vô số kiểu, từng thấy đủ thứ… Nó nghe câu nói này có thể sợ tè ra quần tại chỗ, lập tức chuẩn bị công tác chạy trốn.
Còn bây giờ sao…
Hệ thống không cần nhìn, biết lúc này Úc Tưởng nhất định đỏ bừng mặt.
Úc Tưởng: “Người đánh xe tuần lộc là người địa phương à?”
Trữ Lễ Hàn nhướn mày: “Phải, sao?”
“Họ không nói tiếng Hoa đúng không?” Úc Tưởng lại hỏi. Cô hỏi như vậy là vì người nơi này cũng có da vàng da đen.
Nói tiếng Nga.
“Ồ… vậy thì yên tâm rồi.”
Hệ thống: [Hiếm thấy ghê, cô còn biết ngại đấy à? Còn sợ người ta nghe đoạn đối thoại không chút liêm sỉ của hai người sao?]
Úc Tưởng mặt tội nghiệp jpg.
Úc Tưởng: Không, chủ yếu là tôi sợ có người nghe xong, quyết tâm làm công dân tốt rồi báo cảnh sát bắt thiếu gia Trữ thôi.
Hệ thống: […]
Cuối cùng, xe trượt tuyết kéo họ đến nơi trú ngụ.
Tòa nhà xi măng cũ kỹ, lớp sơn màu trắng bên ngoài gần như hòa làm một với trời đất. Chỉ có ánh đèn ấm áp phân biệt nó với khung cảnh xung quanh.
Trữ Lễ Hàn nắm tay Úc Tưởng đi vào.
Một luồng hơi ấm ùa vào mặt.