Tôi làm cá mặn ăn nên làm ra trong truyện ngược - Chương 172
Mở cửa ra, Úc Tưởng liền nhìn thấy lò sưởi, và mấy người ngồi cạnh lò sưởi đang chơi bài.
Thấy nhóm Úc Tưởng, họ sững người, có người mở miệng nói tiếng Hoa, có người nói tiếng Anh.
“Vị khách quý chúng ta chờ đợi chính là họ phải không?”
“Xem ra có vẻ là vậy rồi.”
Họ bàn tán nói.
Úc Tưởng chào hỏi người Hoa ở giữa họ, rồi mới biết, họ là một nhóm nhiếp ảnh gia, chuyên đến đây chụp gấu Bắc Cực.
“Lát nữa cùng chơi bài nhé?” Có nhiếp ảnh gia cười với Úc Tưởng.
Úc Tưởng cười đồng ý, sau đó theo Trữ Lễ Hàn rẽ một góc, bước lên một bậc thềm.
Trên bục này đặt một cái bàn tròn rất lớn, trên bàn đầy ắp thịt, còn có một ít trái cây, đồ ăn vặt, thậm chí còn có kem.
Liếc mắt qua, đủ màu sắc rực rỡ.
Thực sự giống hệt như trong chuyện cổ tích, nhân vật chính mệt mỏi, đi qua băng tuyết, cuối cùng tìm đến một căn nhà gỗ ven đường.
Đi vào bên trong, nhìn thấy chính là đủ loại thức ăn phong phú, bên tai vang lên âm thanh lửa cháy lách tách trong lò sưởi, quay đầu lại còn có thể nhìn thấy cực quang màu sắc rực rỡ hơn ngoài cửa sổ.
Đúng là một giấc mơ tuyệt vời mà!
Trữ Lễ Hàn kéo ghế ra để cô ngồi xuống.
Rất nhanh có người địa phương đi tới, ra dấu cho họ biết những thịt này là thịt gì, nên ăn như thế nào.
Trữ Lễ Hàn đảm nhiệm việc dịch cử chỉ của anh ta thành tiếng Hoa.
Úc Tưởng gặm miếng thịt nướng tanh tách nhỏ dầu, nghe bên tai là những câu chuyện lẫn lộn các thứ tiếng, ngẩng đầu lên có thể nhìn thấy gương mặt tuấn mỹ của Trữ Lễ Hàn.
Trữ Lễ Hàn chậm rãi cắt miếng thịt trong đĩa, cắt xong còn phải đút cho Úc Tưởng.
Nói thế nào nhỉ?
Đột nhiên cảm thấy rất có hơi thở cuộc sống.
Và có một cảm giác hạnh phúc nồng đậm sâu sắc, gói ghém lấy cô thật chặt.
Úc Tưởng liếm môi.
Vẻ mặt Trữ Lễ Hàn cũng không tự chủ được biến thành dịu dàng, anh cầm dao ăn, hỏi: “Ngon không?”
Úc Tưởng: “Anh ngon.”
Trữ Lễ Hàn nhướn mi mắt.
Dưới gầm bàn.
Úc Tưởng từ từ cong chân, nâng mũi chân, móc nhẹ vào mu giày Trữ Lễ Hàn, rồi đến mắt cá chân, bắp chân…
“Úc Tưởng.” Khuôn mặt anh trầm xuống, giọng điệu gọi tên đầy đủ của cô thật âm u.
Úc Tưởng chớp mắt, yêu kiều như một đóa hồng tuyệt diễm nhất dưới trời băng đất tuyết.
Cô khẽ nói: “Quà sinh nhật đó~ Anh không muốn à?”
Trữ Lễ Hàn cũng chớp mắt, che giấu đi cảm xúc thèm khát sâu hơn trong mắt.
Rồi anh nắm lấy mắt cá chân Úc Tưởng dưới gầm bàn.
Ngón tay Trữ Lễ Hàn mơn trớn, đẩy ống quần cô lên, làn da mịn màng liền dễ dàng bị anh nắm trong lòng bàn tay.
Úc Tưởng rùng mình một cái: “Không được, hơi lộng gió, lạnh.”
Trữ Lễ Hàn: “…”
Úc Tưởng: “Thôi bỏ đi, mùa đông mặc dày quá này.”
Trữ Lễ Hàn: “…”
Úc Tưởng: “Chồng yêu nhớ rửa tay rồi tiếp tục cắt thịt nướng cho em nhé.”
Trữ Lễ Hàn: “…”
Trữ Lễ Hàn đột nhiên đứng dậy đi đến bên cạnh Úc Tưởng, bế ngang cô đi thẳng lên cầu thang.
Những người khác chú ý đến động tác của họ, không nhịn được hỏi: “Này, sao vậy? Cần giúp đỡ gì không?”
Trữ Lễ Hàn nhíu mày.
Anh nén bực tức, lạnh nhạt nhưng vẫn lễ phép mở miệng: “Cô ấy không quen khí hậu ở đây, hơi khó chịu.”
“Ồ…” Người lạ phía sau lại hỏi thêm một câu: “Vậy một mình anh vẫn ổn chứ? Cần tôi giúp anh đỡ cô ấy lên lầu không?”
Úc Tưởng: ?
Cô đâu phải heo.
Thiếu gia Trữ một mình sao lại bế không nổi chứ?
Thiếu gia Trữ còn có thể bế cô chơi mấy trò có độ khó cao… Ặc ặc.
Trữ Lễ Hàn quay lưng lại với mọi người dưới cầu thang, anh cúi đầu nhìn Úc Tưởng, cho rằng cô định nói gì, anh vội vàng cúi người cắn nhẹ môi cô.
“Suỵt, nói thêm một chữ nữa là…”
Úc Tưởng: ?
Thì sẽ phạt em thêm một lần?
Ái chà chẳng phải càng kích thích sao…?
Trữ Lễ Hàn lạnh lùng: “Cảm ơn, không cần.”
Lời vừa dứt.
Rất nhanh, trên lầu truyền đến tiếng cánh cửa đóng sầm lại thật mạnh, kèm theo sàn nhà rung lắc dữ dội một cái.
Hôm sau, Úc Tưởng thức dậy rất muộn.
Ngay cả rửa mặt cũng do Trữ Lễ Hàn bế cô đi.
“Giường ở đây không được. Cót két cót két, tai em nghe mà ù cả đi.” Úc Tưởng vẫn còn chút sức lực để chỉ trích này nọ.
Trữ Lễ Hàn hôn lên môi cô.
Cô mà nói thêm vài câu nữa, hôm nay đừng hòng ra khỏi cửa.
Khi Úc Tưởng mặc áo len mềm mại, chậm rãi bước xuống lầu. Mấy nhiếp ảnh gia vừa mới từ ngoài vào.
“Có chụp được không?” Úc Tưởng tò mò hỏi.
Các nhiếp ảnh gia quay lại nhìn cô, rồi sửng sốt đứng hình tại chỗ.
Hôm trước khi Úc Tưởng đến, cô trùm kín mít không lộ ra chỗ nào, gần như không nhìn thấy mặt.
Cũng chỉ đến lúc này mọi người mới phát hiện hóa ra vị khách mới này lại xinh đẹp đến vậy.
“… Không, không chụp được. Chụp được chút ảnh khác, muốn xem không?” Sau khi sững sờ giây lát, nhiếp ảnh gia lập tức trở nên nhiệt tình.
Có thiện cảm với sự vật xinh đẹp, đây là bản năng của con người.
Huống hồ lại là một đám người luôn say mê dùng ống kính để bắt giữ cái đẹp như họ?
“Được thôi.” Úc Tưởng cũng ngồi xuống bên lò sưởi.
Chỗ này ấm hơn.
Lúc này có một nhiếp ảnh gia nước ngoài đưa cho cô một ly nước.
Úc Tưởng: “Cảm ơn.”
Cô nhận lấy, nhưng lại đặt sang một bên không uống.
Nhiếp ảnh gia người Hoa không nhịn được nhìn Úc Tưởng thêm vài lần: “Trông cô hơi quen mặt…”
Úc Tưởng: “Thật sao?” Cô thuận miệng bịa đặt: “Có lẽ trông tôi giống minh tinh chăng.”
Nhiếp ảnh gia xác định cô không phải minh tinh, cũng chắc chắn hình như mình đã từng thấy cô trên tin tức gì đó.
Đáng tiếc nghĩ mãi không ra, thì thôi vậy.
Người bên cạnh lại không nhịn được cười: “Đây là kiểu tán tỉnh rập khuôn gì vậy?”
Khi Trữ Lễ Hàn xuống lầu, vừa hay thấy đám người này đang vây quanh vợ mình tỏ vẻ nhiệt tình.
Khuôn mặt Trữ Lễ Hàn lạnh đi.
Vệ sĩ theo sau cũng căng da đầu, cảm thấy dường như giây tiếp theo thiếu gia Trữ sẽ rút súng ra.
Vệ sĩ nghĩ, may mà phần lớn là người nước ngoài, còn tiếng nước ngoài cô Úc biết nhiều lắm cũng chỉ hai thứ tiếng thôi? Trong đó một thứ tiếng có khi trình độ vẫn dừng ở giai đoạn “How are you” “And you”.
Cho dù họ có nói bao nhiêu lời tán tỉnh nữa, rơi vào tai cô Úc, cũng chẳng khác gì lời ma quỷ…
Bên này Trữ Lễ Hàn chậm rãi bước đến gần.
Vừa lúc có một người nước ngoài đang hỏi: “Người hôm qua cùng đến đây với cô là gì của cô vậy?”
Úc Tưởng quay sang nhìn vị nhiếp ảnh gia người Hoa kia: “Anh ấy nói gì thế?”
Nhiếp ảnh gia vội dịch lại cho cô.
Vệ sĩ thu cảnh này vào mắt, nói tôi đã bảo rồi mà, phần lớn đều nói bừa.
Đúng… sao ở đây lại có một người phiên dịch nhỉ? Vệ sĩ nhíu mày.
Úc Tưởng này: “Ồ, hỏi chuyện này à…”
Úc Tưởng: “Bọn em trốn nhà yêu nhau, anh hiểu trốn nhà yêu nhau là gì chứ?” Úc Tưởng nhìn nhiếp ảnh gia người Hoa: “Dịch cho anh ấy nghe, từ trốn nhà yêu nhau tôi không biết nói.”
Nhiếp ảnh gia người Hoa sững sờ.
Rồi mới lắp bắp dịch lại cho người nước ngoài.
Trữ Lễ Hàn: “…”
Vệ sĩ: ?
Vệ sĩ vội vàng nhìn vẻ mặt Trữ Lễ Hàn, thấy đại thiếu không sầm mặt, có lẽ đã sớm quen với kiểu nói bừa của cô Úc rồi.
Bên kia vẫn đang tiếp tục trò chuyện.
Úc Tưởng: “Ồ, anh hỏi tại sao em phải trốn đi với anh ấy à? Là vì nhà anh ấy không có tiền sao? Không… tất nhiên không phải. Sự tình thực ra là như này…”
“Tôi kết hôn với anh trai anh ấy, anh trai anh ấy bệnh nặng sắp chết rồi, đứng cũng không vững, thế nên, chính anh ấy thay anh trai trao nhẫn cưới với tôi, tổ chức hôn lễ, tất nhiên, chuyện sau khi kết hôn cũng do anh ấy phục vụ.”
“Rồi bọn tôi yêu nhau, tình cảm như vậy làm sao có thể được chấp nhận chứ…”
Hệ thống nói cốt truyện này hơi quen tai.
Có phải đã từng xem trong phim truyền hình nào rồi không?
“Nên anh ấy vứt bỏ quyền thừa kế, tôi cũng từ bỏ tất cả. Bọn tôi ngồi trực thăng chạy một mạch đến đây…”
Nhiếp ảnh gia người Hoa nghe mà đờ đẫn.
Cái… cốt truyện bi kịch máu chó thế này à?
Úc Tưởng hỏi: “Thế nào? Dịch được không?”
“…Chắc là được.”
Đợi bên này dịch xong.
Mấy người nước ngoài kia cũng không cảm thấy quá sốc, chỉ là không nhịn được hỏi: “Tại sao cô nhất định phải kết hôn với anh trai anh ấy?” “Tại sao hai người phải bỏ trốn?”
Úc Tưởng: “Ồ, chuyện này ư, thực ra là thế này. Nghe nói qua hôn nhân sắp đặt chưa? Là chị gái tôi phải kết hôn với anh trai anh ấy. Chị tôi thấy anh trai anh ấy sắp chết rồi, không chịu đi, đành phải để tôi đi thay…”
Hệ thống: ?
Cái này nó hiểu!
Đây là kiểu tiểu thuyết “gả thay”!
“Tại sao phải chạy trốn? Là vì họ nói, bọn tôi làm ra chuyện như vậy, sẽ đánh gãy chân bọn tôi… Thế thì không được. Các anh cũng thấy rồi đấy, chân anh ấy dài thế, đẹp biết bao, đánh gãy thì phí lắm.” Úc Tưởng luyên thuyên.
Trữ Lễ Hàn: “…”
Nhiếp ảnh gia càng nghe càng cảm thấy câu chuyện này nói là bi tình thì hơi bi tình, lại khá là tàn dư phong kiến, nghe tiếp thì hơi hoang đường, nhưng dường như lại có phần nào đó là thật.
Sau khi nghe xong, những người khác không nhịn được lên tiếng: “Em trai của chồng cô, chẳng phải cũng là con trai của họ sao? Họ thật sự đành lòng đánh gãy chân anh ta?”
Úc Tưởng gật đầu: “Ừ. Đành lòng được.”
“Nếu là tôi, tôi sẽ đứng lên chống cự, vì một cô gái như em, tôi bằng lòng kéo họ chết chung…”
Úc Tưởng: “Rồi để tôi thủ tiết trọn đời, rồi đi lấy chồng hai à?”
Mọi người đều nghẹn họng.
“Thực ra như vậy cũng không tệ, thế thì chắc tôi là người thừa kế tài sản duy nhất của nhà họ, rồi tôi có thể tìm 10 anh chồng cùng lúc.”
“Tôi đùa thôi.”
“…Ồ ha ha ha ha.” “Cô gái xinh đẹp, cô thật hài hước.”
Úc Tưởng nghiêm mặt hạ thấp giọng từ tốn: “Anh ấy là một giáo viên ôn hòa, anh ấy không giống anh trai có thể gánh vác gia đình. Anh ấy ở nhà rất ít được coi trọng…”
Mọi người lộ vẻ mặt tiếc nuối lại ghen tị đố kỵ: “Có vẻ cô thực sự rất thích anh ấy…”
Thấy Úc Tưởng còn định nói bừa tiếp.
Trữ Lễ Hàn mới nhúc nhích bước chân, đi đến bên cạnh Úc Tưởng.