Tôi làm cá mặn ăn nên làm ra trong truyện ngược - Chương 173
Mọi người nghe tiếng bước chân, vô thức cùng ngẩng đầu, nhìn về phía Trữ Lễ Hàn.
Người đàn ông mặc áo len màu sáng, quần dài màu xám.
Thân hình anh thẳng tắp, khí chất quý phái, nhìn qua có vài phần hơi thư thái. Đúng là giống một giáo viên… ôn hòa sao… không giống lắm, miễn cưỡng thì có một chút.
Đây là trong mắt người yêu nhau tự thấy đẹp sao?
Mọi người nghĩ đến đây, không khỏi càng ghen tị đố kỵ hơn.
Chắc trong lòng cô tiểu thư người Hoa xinh đẹp này, người đàn ông kia chính là người ôn nhu nhất thế gian.
Lúc này Trữ Lễ Hàn ngồi xuống bên cạnh Úc Tưởng.
Trữ Lễ Hàn cầm ly nước người khác rót lúc nãy ra, thay vào đó bảo vệ sĩ bưng qua một ly nước trái cây.
Anh tự tay nhét ly nước trái cây vào tay Úc Tưởng, đợi Úc Tưởng cầm chắc ly, anh cong cong ngón tay thon dài, bí mật giữ lấy mặt bên lòng bàn tay Úc Tưởng, đầu ngón tay lùa vào quấy đùa mơn trớn hai cái
Rồi anh rút tay về, khẽ nói: “Chị dâu uống trước đi.”
Úc Tưởng: !
Hệ thống: !
Vệ sĩ: !!!
Đại thiếu gia cũng biết chơi gớm…
Úc Tưởng nhấp một ngụm nước trái cây, hồn nhiên như thật: “Cảm ơn em trai, ngon lắm.”
Hệ thống: […]
Nó không nhìn nổi nữa!
Sở thích của hai người họ đã mở rộng phạm vi tấn công ra tận bên ngoài rồi sao?
Trữ Lễ Hàn quay lại phía mọi người, anh hỏi: “Không phải định chơi bài sao?”
Nhiếp ảnh gia người Hoa vẫn chưa tỉnh lại từ cơn chấn động động, anh ta ấp úng nói: “À, à, đúng rồi. Chơi, anh cũng chơi à?”
Trữ Lễ Hàn gật đầu.
Mọi người nhìn đôi tay anh một cách không tự nhiên.
Tay người đàn ông này, vừa rồi đã lén nắm tay cô tiểu thư kia phải không?
Ý nghĩ chợt lóe lên.
Mọi người chăm chú chơi ván bài.
Trong mấy giờ tiếp theo.
Thiếu gia Trữ đã hành hạ họ một cách thảm khốc, đổi người chơi, cũng cơ bản chỉ là đổi người lên bị thua mà thôi.
“Anh Vương, anh thắng mấy ván rồi?” Có người nghẹn giọng hỏi.
Khi đang chơi bài, mọi người cũng phát hiện ra Trữ Lễ Hàn biết vài thứ tiếng, và từ miệng Trữ Lễ Hàn họ biết anh họ “Vương”, Úc Tưởng họ “Lý”.
Hệ thống nghe đến câu này.
Câu chuyện của góa phụ Lý và ông Vương vẫn chưa kết thúc sao?
Trữ Lễ Hàn: “Mười ván chăng, không đếm.”
“Anh Vương là giáo viên, anh dạy môn gì vậy? Anh thật sự là thần bài tái thế mà. Có phải dạy toán không? Hôm nay chơi lâu vậy mà chưa từng thua…”
“Có thua.” Trữ Lễ Hàn nhẹ nhàng nói.
“Từng thua à?”
Bên cạnh có người sực nhớ ra: “Đúng, đúng là thua ba ván.”
Những người khác cũng từ từ nhớ lại.
“Cô Lý có thua chưa?” Nhiếp ảnh gia người Hoa quay sang hỏi Úc Tưởng.
Úc Tưởng: “Hình như… chưa?”
Mọi người bỗng im lặng.
Tốt lắm, đã tìm ra chỗ then chốt rồi.
Mấy ván “anh Vương” thua, chính là lúc “cô Lý” làm “chủ bài” chứ gì!
“Đi thôi, ra hồ băng xem sao?” Trữ Lễ Hàn ném bài trong tay xuống.
Ngồi chơi lâu như vậy, cũng thấy mệt rồi.
“Có thể ra núi băng xem thử, có khi sẽ nhìn thấy cá voi lưng gù thành đàn, vây lưng cực kì đẹp.” Có nhiếp ảnh gia đề nghị.
Rồi có mấy người đứng lên, nói cùng đi ra sông băng.
Trữ Lễ Hàn là người lên tiếng đầu tiên, lúc này anh lại không lập tức đứng dậy.
“Không đi à?” Có người ngạc nhiên hỏi.
Trữ Lễ Hàn nhướn mi mắt: “Tôi nghe chị dâu.”
Mọi người nghẹn họng.
“Ha, ha ha, được…”
Cơm chó này nghẹn họng ghê.
Mịa nó.
Ghen tị quá!
Trong số họ chỉ có vài người cảm nhận nhạy bén, ánh mắt không nhịn được quét về phía Trữ Lễ Hàn…
Họ cảm thấy người này không những không ôn hòa, mà thậm chí còn có vẻ hơi áp đảo, hơi đáng sợ…
Cuối cùng vẫn là Úc Tưởng gật đầu, rồi mọi người cùng nhau ra sông băng.
Người bản địa đã dựng lều trên băng trôi.
Trên mái lều phủ một lớp dày da động vật, có thể cách nhiệt rất tốt.
Người bản địa lấy săn bắn, thuần dưỡng làm kế sinh nhai, họ sống trong xã hội hiện đại, nhưng dường như vẫn còn bị ảnh hưởng bởi nền văn minh quá khứ.
Vì vậy sự xuất hiện của thứ này cũng không có gì lạ.
“Đù! Không phải chứ? May mắn vậy sao? Rình mãi mà không gặp! Bây giờ lại có!”
“Gấu Bắc Cực! Nhanh, mau dựng giá ba chân!”
“Cô Lý, anh Vương, các vị có muốn xem… không? Ơ, người đâu rồi?”
Úc Tưởng bị Trữ Lễ Hàn đè sau lều.
Trữ Lễ Hàn kẹp lấy cổ tay cô.
Ngón tay anh ấm áp và thon dài, cổ tay áo luồn vào trong, áp sát bên hông cổ tay cô, động tác rõ ràng là kìm nén lắm rồi, nhưng Úc Tưởng lại như bị đốt nóng bởi nhiệt độ truyền từ kẽ tay anh.
Cô ngẩng đầu nhìn anh.
Mắt long lanh ánh nước.
Trữ Lễ Hàn cúi đầu hôn cô nhẹ một cái.
Anh nói: “Trước mặt người khác là chị dâu, sau lưng người khác là vợ yêu. Kịch bản cô Úc viết ra, không phải nên diễn như vậy sao?”
Úc Tưởng thành thật khen ngợi: “Giải Oscar nên có một suất của anh.”
Trữ Lễ Hàn cười khẽ: “Anh không được coi trọng, không bằng anh trai bệnh nặng nằm liệt giường. Bây giờ mời cô Úc an ủi anh đi.” Dứt lời, anh kẹp lấy cằm cô hôn xuống tiếp.
Đợi các nhiếp ảnh gia chụp xong gấu Bắc Cực quay lại, Úc Tưởng và Trữ Lễ Hàn lại xuất hiện.
Chỉ có điều “cô Lý” kia bị lạnh nên dựa sát về phía “anh Vương”.
Khăn quàng che gần hết gương mặt cô, chỉ lộ ra chút hồng hào trên hai gò má và đôi mắt xinh đẹp kia.
“Vừa rồi không thấy hai người, suýt tưởng các vị rơi xuống nước rồi chứ.” Nhiếp ảnh gia thở phào.
Vừa mới thở phào, lại thấy hình như có gì đó hơi kỳ lạ.
“Chụp xong rồi à?” Úc Tưởng hỏi.
“Chụp xong rồi.”
Úc Tưởng: “Đi thôi đi thôi về đi, bên ngoài lạnh quá.”
Các nhiếp ảnh gia cũng liên tục gật đầu.
Sau khi chăm chú chụp ảnh xong, lúc này họ mới nhận ra chân mình cũng sắp cóng rồi.
Úc Tưởng bước đi ở phía trên cùng, chưa đi mấy bước, cô đã dang tay về phía Trữ Lễ Hàn, treo mình lên người anh: “Em rể ngoan, bế chị đi.”
Mi mắt Trữ Lễ Hàn giật giật, mắt tối sầm lại.
Cái miệng này của cô thật là…
Trữ Lễ Hàn dùng sức tay, bế cô lên.
Úc Tưởng cứ thế treo nguyên người lên anh, giống hệt như con gấu túi lông xù to đùng đang ôm cây.
Mọi người sững sờ.
Cái đó…
Họ bị người nhà truy sát không phải là vì, khi đứng trước giường bệnh của anh trai anh Vương, họ ôm ấp hôn hít quá công khai đó chứ?
Trữ Lễ Hàn bế Úc Tưởng sải bước về phía trước.
Những nhiếp ảnh gia phía sau ngẩn người giây lát, còn tự vấn lương tâm mình.
Cô Lý xinh đẹp lại thiện lương trong sáng biết bao, anh Vương kia cũng tạm coi như ôn hòa… chỉ là quá lạnh, đường quá khó đi thôi…
Họ vác giá ba chân đuổi theo.
Trời ơi, người ta vác mỹ nhân.
Còn họ vác dụng cụ chụp ảnh.
Mọi người đều vì tình yêu mà tập tạ, tại sao cuối cùng kết quả lại khác nhau?
Khi trở về chỗ ở, Trữ Lễ Hàn liền bế Úc Tưởng thẳng lên lầu.
“Cô Lý bị cảm lạnh à?”
“Có lẽ cần sưởi ấm một chút… thôi.”
Các nhiếp ảnh gia lẻ loi vây quanh lò sưởi, run rẩy vừa sưởi lửa vừa than thở.
Trữ Lễ Hàn đẩy cửa ra.
Hơi ấm trong căn phòng nhỏ lại càng dồi dào hơn, anh kéo khăn quàng của Úc Tưởng xuống, cắn lên môi cô, ấn cô vào cánh cửa.
Rồi cánh cửa lung lay.
Người dưới lầu nghe rõ mồn một.
Mọi người cầm ly nước sững sờ tại chỗ.
Úc Tưởng trên lầu cũng sững sờ tại chỗ.
Cô cuốn lấy người Trữ Lễ Hàn thật chặt, có lẽ chỉ có như vậy, mới có thể làm dịu sự căng thẳng trong thoáng chốc vừa rồi.
“Nhà ở đây rất cũ kỹ rồi, anh phải nhẹ nhàng một chút, lát nữa cửa rơi ra, nhà sập mất thì sao?” Úc Tưởng khẽ nói bên tai anh.
Trữ Lễ Hàn: “…”
Dù thiếu gia Trữ có giàu đến đâu, cũng không thể lập tức xây cao ốc giữa chốn hoang vu này được.
Nơi họ ở bây giờ đã là ngôi nhà gần hồ nhất, cũng là ngôi nhà tốt nhất rồi.
Trữ Lễ Hàn cúi đầu, ghé sát bên tai cô: “Vậy anh nghĩ cách âm ở đây chắc cũng không tốt lắm…”
Úc Tưởng: ?
Rồi anh giúp cô bịt kín âm thanh.
Vì Úc Tưởng mở đầu cực kỳ không hay, vẽ vời ra một vở kịch “chị dâu em chồng” mới.
Đến nỗi hôm nay trên giường kêu “thiếu gia Trữ” cơ bản cũng không mấy tác dụng.
Úc Tưởng mềm nhũn nằm trong chăn, ngón tay đếm một lượt.
A.
Cũng chỉ kêu khoảng ba mươi mấy tiếng “chồng yêu” thôi.
Cũng chỉ là cổ họng sắp bốc khói thôi mà.
Hệ thống: […]
Nó thật sự không cần phải lo lắng cho họ tí nào, chỉ cần “kho kiến thức” kỳ quái của Úc Tưởng cứ tiếp tục tăng lên, thì mức độ phong phú muôn màu của họ có lẽ có thể kéo dài vô tận…
Lúc này Trữ Lễ Hàn đi xuống lầu lấy đồ ăn.
Anh bưng hai khay đồ ăn lớn, xoay người đi về, vừa đi đến cầu thang, liền thấy một nhiếp ảnh gia nước ngoài đi đến bên ngoài cửa phòng của họ.
“Có việc gì không?” Trữ Lễ Hàn vươn chân dài bước lên phía trước, bước nhanh đi tới.
Nhiếp ảnh gia ngoại quốc này dáng người rất cao lớn, thân hình Trữ Lễ Hàn còn vươn thẳng hơn, đứng đó vững vàng áp đảo anh ta.
Nhiếp ảnh gia ngoại quốc lập tức lúng túng, anh ta khua tay vài cái, nói: “Tôi… tôi muốn tặng một tấm ảnh cho các vị, vừa rửa ra… chụp hôm nay…”
“Gấu Bắc Cực?”
“Không…”
“Đưa tôi đi.” Trữ Lễ Hàn lộ ra nụ cười lịch sự.
Nhiếp ảnh gia ngoại quốc đành phải đặt tấm ảnh lên khay.
Rồi anh ta nhìn Trữ Lễ Hàn thêm một cái.
Người đàn ông Hoa này chỉ mặc một chiếc sơ mi màu trắng.
Sơ mi cài rất chỉnh tề.
Trên người anh thoang thoảng hơi nước, tóc trước trán cũng vẫn còn ẩm ướt. Rõ ràng là vừa tắm xong.