Tôi làm cá mặn ăn nên làm ra trong truyện ngược - Chương 21
Hóa ra sau khi gia nhập công ty của tổng giám đốc Thẩm, nguyên chủ trong tiểu thuyết gốc đã cố tình thể hiện mình là một quý cô được yêu thích trên mạng xã hội, tận hưởng cảm giác được bao quanh bởi vô số người hâm mộ.
Vì vậy, cô ta đã đăng ký một tài khoản để chia sẻ vài hoạt động sinh hoạt cá nhân lên đó vào những lúc nhàn rỗi.
Nhưng nhà họ Úc thực sự đã sa sút rồi. Bình thường Úc Tưởng cũng không có nhiều tiền tiêu vặt, vì vậy cô ta chỉ có thể ăn xén từ túi tiền của chị họ và chiếc xe của anh họ. Các bức ảnh chụp những chiếc túi xách xa xỉ đã được đăng tải trước đó đều là những mẫu cũ từ vài năm trước rồi.
Sau đó, Úc Tưởng đã bị một quý cô khác bóc phốt, tên là Hi Hi Tử.
Ngày nay, tất cả mọi người đều thích hóng hớt chuyện thị phi.
Ngay khi nghe tin có người giả danh quý cô, cư dân mạng từ khắp các nền tảng đã ồ ạt kéo đến tài khoản của nguyên chủ. Tất cả bọn họ đều để lại động thái bên dưới tài khoản của cô ta: Nhẹ thì check – in ghé thăm, nặng thì nhục mạ và mắng nhiếc cả tông ti họ hàng nhà cô ta.
Thậm chí, một trang web chuyên đưa tin thời sự còn làm hẳn một chuyên đề là: [Bàn về lòng ham hư vinh và sự phù phiếm của phụ nữ ngày nay].
Úc Tưởng nói không nên lời.
Chuyện quái quỷ này có liên quan gì tới phụ nữ ngày nay cơ chứ?
Tôi cũng đâu có chỉ trỏ vào các tay săn ảnh rồi mắng mỏ rằng: [Bàn về đạo đức suy đồi của những phương tiện truyền thông thời nay] chứ!
Trong khi Úc Tưởng cảm thấy hết sức cạn lời thì Lăng Sâm Viễn đột nhiên quay lại. Anh ta nhận lấy chai nước từ trong tay caddie, vặn nắp rồi uống một ngụm, sau đó khom lưng và cúi đầu xuống để hỏi cô bằng chất giọng trầm thấp: “Hôm nay cô ra ngoài cùng với Hà Vân Trác, thế Trữ Lễ Hàn có biết chuyện này không?”
Úc Tưởng bèn ngẩng đầu lên một chút.
Hửm?
Làm thế nào mà Lăng Sâm Viễn lại biết chuyện giữa Trữ Lễ Hàn và mình nhỉ…?
Khuôn mặt của Úc Tưởng đầy vẻ vô tội: “Chuyện này có liên quan gì tới cậu cả Trữ đâu?”
Lăng Sâm Viễn: “Cô lại giả vờ rồi.”
Úc Tưởng không hề trả lời anh ta. Cô quay đầu lại để nhìn về phía cách đó không xa, bắt gặp Hà Vân Trác đang đứng thẳng ở đó với sắc mặt khó coi.
Úc Tưởng: “Hà Vân Trác làm sao thế?”
Lăng Sâm Viễn: “Anh ta đã thua trong trận đấu golf rồi.” Anh ta dừng lại một thoáng để suy xét ý tứ trong câu hỏi của Úc Tưởng: “Vừa rồi cô không hề nhìn chúng tôi dù chỉ một cái liếc mắt à?”
Úc Tưởng: “Ờ!”
Lăng Sâm Viễn tức giận tới mức bật cười: “Không phải cô thích tôi sao? Hửm? Cô thậm chí còn không thèm xem tôi chơi bóng hả?”
Úc Tưởng: “Tôi sợ rằng nếu mình nhìn thấy anh thua cuộc thì tôi sẽ cảm thấy đau lòng và buồn bã vì anh.”
Lăng Sâm Viễn : “… Cô nghĩ rằng tôi sẽ thua à?”
Lăng Sâm Viễn thong dong ngồi thẳng dậy: “Thế thì cô hãy mở to hai mắt ra để nhìn cho rõ, xem tôi đánh bại và khiến anh ta chịu phục như thế nào.”
Lăng Sâm Viễn xoay người để trở lại sân đấu, sau đó bắt đầu một trận đấu khác với Hà Vân Trác.
Mà sắc mặt của Hà Vân Trác thì vô cùng nặng nề và u ám. Anh ta cũng không muốn kết thúc như vậy.
Đám cậu ấm cô chiêu ở bên ngoài sân đấu càng ngày càng lo lắng.
Bọn họ thực sự sợ rằng hai người đàn ông kia sẽ chơi bóng đến mức nổi giận với nhau.
Lúc này, giọng nói của hệ thống cuối cùng cũng vang lên trong đầu Úc Tưởng một cách chậm rì.
Hệ thống: [Đang xảy ra chuyện gì vậy?]
Hệ thống: [Bọn họ đang làm gì thế?]
Úc Tưởng: Để giành quyền dạy tôi chơi golf đấy mà.
Hệ thống: ???
Hệ thống hơi mờ mịt và mông lung. Vừa rồi, khi đi được nửa đường, nó đã tham dự một cuộc họp nhỏ, vì sao vừa quay trở lại thì hệ thống đã có cảm giác rằng: Tình tiết câu chuyện đã trở nên lạ lẫm thế này?
Đúng lúc này, nhân viên tạp vụ chợt đi tới chỗ họ: “Cậu Hà! Cậu Hà!”
Hà Vân Trác cau mày. Bây giờ, anh ta mới tạm thời thoát khỏi tình thế cầm cự căng thẳng rồi bước chầm chậm về phía nhân viên tạp vụ kia: “Có chuyện gì? Mau nói đi!”
“Số hoa mà anh yêu cầu đã được giao đến rồi, chất đầy cả một xe tải, không thiếu một đóa hoa nào.” Nhân viên tạp vụ nhỏ nhẹ lên tiếng.
Hà Vân Trác quay đầu lại để liếc nhìn Lăng Sâm Viễn.
Lăng Sâm Viễn không thích Ninh Nhạn – Hà Vân Trác biết điều này rất rõ. Vậy tại sao Lăng Sâm Viễn lại tiên phong trong việc cạnh tranh với anh ta ngày hôm nay?
Rõ ràng là… Vì Úc Tưởng.
Hôm nay họ cũng không cần phải chơi golf nữa.
Hà Vân Trác nhìn về phía Úc Tưởng rồi nói: “Đi nào! Tôi đưa cô đi xem một thứ.”
Hà Vân Trác muốn đâm vào trái tim của Lăng Sâm Viễn ngay trước mặt đối phương.
Nhóm con ông cháu cha chẳng biết Hà Vân Trác đang nghĩ gì trong lòng. Bọn họ còn thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy cảnh tượng này và thầm nghĩ rằng: Chỉ cần hai người đàn ông kia không đánh nhau là được rồi, bọn họ chẳng buồn quan tâm đến việc hai người kia đi nhìn thứ gì.
Ở đầu bên kia, Lăng Sâm Viễn không thấy Hà Vân Trác quay lại nên cũng đã thu cây gậy đánh golf của mình lại, sau đó chậm rãi bước tới đây.
Sau đó, toàn bộ nhóm người đều đi tới lối vào của câu lạc bộ.
Bọn họ nhìn thấy một chiếc xe tải lớn đang đậu ở đó. Hà Vân Trác bước tới phía trước, kéo tấm vải che chắn phía sau xe tải rồi nhấc nó lên. Bên trong chất đầy những đóa hoa hồng với nhiều màu sắc khác nhau. Chúng hiện ra trước mắt mọi người.
Hà Vân Trác quay lại để nhìn Úc Tưởng với ánh mắt chan chứa “tình cảm đậm sâu”, sau đó hỏi: “Thích không?”
Hệ thống: ?
Hệ thống: [Tại sao cô lại quyến rũ thêm một người đàn ông khác thế hả?]
Úc Tưởng: Chuyện này không hề liên quan tới tôi nhé. Anh ta và Lăng Sâm Viễn đang đấu đá với nhau mà.
Hệ thống: [Tôi không tin đâu.]
Lúc này, Hà Vân Trác chợt rút ra một đóa hoa hồng trong số hoa đó, đoạn chậm rãi bước tới trước mặt Úc Tưởng.
Biểu cảm của Lăng Sâm Viễn – người đang đứng một bên – vô cùng phức tạp.
Nhóm cậu ấm cô chiêu kia cũng hết sức ngơ ngác.
Úc Tưởng nhận đóa hoa kia, nhìn nó một lát rồi nói: “Màu sắc và chất lượng của hoa rất đẹp.”
Hà Vân Trác mỉm cười: “Chỉ cần cô thích là được.”
Đoạn, ngay trước mặt Hà Vân Trác, Úc Tưởng đã sử dụng công cụ để tìm kiếm và phát hiện một trang mạng đang có nhu cầu “cần gấp một số lượng hoa tươi lớn”.
Cô bèn nhấp vào trang đó rồi bấm số điện thoại của người cần liên hệ: “Một xe tải chất đầy hoa tươi, chất lượng vô cùng tốt. Bạn có thể tự mình vận chuyển chúng đi không? Không thành vấn đề. Tôi có thể giảm giá 30% cho bạn.”
Hà Vân Trác: “…”
Hệ thống: ?
Hệ thống: [Bây giờ thì tôi tin cô rồi!]
Phía bên kia, Lăng Sâm Viễn thật sự không thể kiềm chế được nữa nên đã bật cười thành tiếng.
Úc Tưởng quả thật thú vị.
Nếu để cô ở bên cạnh người khác thì cô có thể khắc chế người đó.
Cùng lúc đó.
Thư ký Vương cũng đang nói chuyện điện thoại với Trữ Lễ Hàn.
Thư ký Vương do dự một lát rồi lên tiếng: “Có chuyện này, tôi chẳng biết có nên nói với anh hay không.”
Trữ Lễ Hàn vừa mới bước ra ngoài từ phòng tắm, anh quấn chiếc áo choàng tắm quanh người rồi chậm rãi ngồi xuống: “Nói đi.”
Thư ký Vương: “Không phải anh đã nói rằng có thể theo dõi Úc Tưởng chặt chẽ sao? Cấp dưới đã giám sát cô ấy rồi. Người đó vừa mới chuyển lời từ câu lạc bộ Tam Phong về đây, nói rằng…”
Anh ta dừng lại trong chốc lát, cố gắng cất giọng một cách gian nan: “Người đó báo cáo rằng nhóm con nhà giàu gồm Lăng Sâm Viễn, Hà Vân Trác và An Tử Khải suýt chút nữa đã kéo bè kéo lũ đánh nhau vì muốn giành giật cơ hội dạy Úc Tưởng chơi golf.”
Trên đầu của cậu cả có xanh lè hay không cơ chứ?
Trữ Lễ Hàn: “…?”
Trữ Lễ Hàn ấn vào huyệt thái dương của mình.
Số lần gặp nhau giữa hắn và Úc Tưởng quá ít ỏi. Trữ Lễ Hàn cố gắng nhớ lại thời điểm diễn ra bữa tiệc ở khách sạn Hải Lệ, Úc Tưởng… Cô có thể hiện tình cảm qua lại với đám người Hà Vân Trác và An Tử Khải kia không?
Khoan hẵng nói về điều này.
Trữ Lễ Hàn phát hiện ra: Trước đêm hỗn loạn đó thì ngay cả trong bữa tiệc ở khách sạn Hải Lệ, ấn tượng của hắn về Úc Tưởng rất mơ hồ và lẫn lộn.
Lấy đêm hôm đó làm ranh giới, cái tên “Úc Tưởng” này cứ dần dần trở nên bắt mắt và gây sự chú ý một cách bất ngờ khi hắn chẳng kịp đề phòng.
Đúng là rất chói mắt.
Đợi hồi lâu mà chưa thấy Trữ Lễ Hàn lên tiếng, thư ký Vương cũng khá luống cuống. Anh ấy do dự rồi hỏi: “Cậu cả, anh còn muốn theo dõi cô ấy không?”
“Còn.”
Thư ký Vương đáp lại rồi vội vàng chuyển sang đề tài khác: “Còn một chuyện nữa, đoạn video ghi hình ở khách sạn Hải Lệ ngày hôm đó rất khó khôi phục lại sau khi bị xóa bỏ. Chúng tôi nghi ngờ rằng, có hacker chuyên nghiệp đã xâm nhập vào hệ thống khách sạn để cắt nó đi. Bây giờ, vấn đề này vẫn đang được điều tra…”
Sau khi nghe xong điều này, Trữ Lễ Hàn cũng không quá tức giận.