NhayHo.Com
  • Trang chủ
  • Truyện
Advanced
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Ngôn Tình
  • Hào Môn Chiến Thần
  • Hành Động
  • Báo Thù
  • MORE
    • Bài ưu tiên
    • Cạnh Kỹ
    • Đam Mỹ
    • Gia Đấu
    • Hiện Đại
    • Huyền Huyễn
    • Nữ Cường
    • Sắc
    • Sủng
    • Tổng Tài
    • Truyện 16+
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Hài Hước
    • Huyền Ảo
    • Linh Dị
    • Ngược
    • Phiêu Lưu
    • Sảng Văn
    • Tình Yêu
    • Trọng Sinh
    • Xuyên Không
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Tôi làm cá mặn ăn nên làm ra trong truyện ngược - Chương 22

  1. Home
  2. Tôi làm cá mặn ăn nên làm ra trong truyện ngược
  3. Chương 22
Prev
Next

Trong mưu kế lần này, ngoại trừ xuất hiện một nhân vật ngoài ý muốn là Úc Tưởng thì thực ra nó cũng không hề ảnh hưởng tới hắn. Bây giờ bên vội vã nhất là khách sạn Hải Lệ, dù phải liều mạng thì bọn họ cũng phải tìm ra kẻ đứng đằng sau chuyện này. Nếu không thì mối quan hệ giữa hai bên sẽ bị đứt đoạn một cách không rõ ràng.
Mạch suy nghĩ của Trữ Lễ Hàn đột nhiên bị ngắt quãng.
Bây giờ, khi nhìn lại vụ việc bất ngờ ngày hôm đó thì hắn mới nhận ra: Từ việc Úc Tưởng uống thuốc giải đến việc đặt đồng hồ báo thức để rời đi sớm… Dường như một chuỗi hành động của cô đang cố gắng giải quyết và tháo gỡ rắc rối cho Trữ Lễ Hàn.
Tất nhiên Trữ Lễ Hàn cũng chẳng ngây thơ hay khờ khạo đến mức lập tức cho rằng: Úc Tưởng làm điều đó vì muốn tốt cho hắn.
Trong khi thư ký Vương ở bên cạnh vẫn đang thao thao bất tuyệt để báo cáo công việc thì Trữ Lễ Hàn chợt ngắt lời: “Anh hãy chọn một món quà rồi đưa tới chỗ Úc Tưởng đi.”
Thư ký Vương bỗng chốc im bặt.
Hả?
Tại sao chủ đề câu chuyện lại quay về Úc Tưởng rồi?
Thư kí Vương không thể phỏng đoán được tâm tư của cậu cả Trữ, nhưng anh ấy đúng là có khả năng chọn quà rất tốt.
Thư ký Vương vội vàng đáp lại: “Vâng!”
Ở đầu bên kia, đúng là đã có ai đó ở bên ngoài câu lạc bộ lái xe đến chở số hoa kia đi với mức giá được chiết khấu 30%. Người nhận hàng vui mừng đến mức cười không ngậm được mồm vì chất lượng của lô hoa này quá tốt! Toàn bộ là hoa hồng với chủng loại đa dạng, phong phú! Hơn nữa chúng còn rất rẻ, chất đầy cả một xe tải to!
Tâm trạng của Úc Tưởng cũng rất vui vẻ và phấn khởi.
Tài khoản ít ỏi đến độ đáng thương của cô đã nhận được ba mươi tám nghìn nhân dân tệ ngay tại chỗ.
Hà Vân Trác: “…”
Anh ta đã mua chúng với mức giá cao ngất ngưởng mà Úc Tưởng lại bán đi với giá chỉ năm tệ một đóa.
Cô thật biết cách kinh doanh!
Lúc này, Úc Tưởng bèn ngẩng đầu để ngắm nhìn bầu trời: “Trông trời cũng chẳng còn sớm nữa…”
Hà Vân Trác nhanh chóng lên tiếng: “Tôi đưa cô về nhé.”
Hôm nay anh ta đã trả giá quá nhiều vì Úc Tưởng. Nếu Hà Vân Trác vẫn không thể chinh phục được cô, cuối cùng lại để Úc Tưởng rơi vào tay Lăng Sâm Viễn thì chẳng phải Hà Vân Trác đã uổng công vô ích và trở thành trò cười của người khác sao?
Nếu thế thì Hà Vân Trác sẽ ghi hận cho đến cuối đời cũng không thể nào nhắm mắt xuôi tay!
Úc Tưởng đồng ý rất sảng khoái: “Được thôi.”
Lẽ ra Hà Vân Trác phải rất vui vẻ khi nghe thấy hai chữ này, bởi vì anh ta đã có thể đâm chọt vào trái tim của Lăng Sâm Viễn rồi. Nhưng sau khi ngẫm nghĩ lại, Hà Vân Trác lại không hề cảm thấy hạnh phúc hay phấn khởi.
Có vẻ như anh ta đã bận rộn một cách vô ích.
Hà Vân Trác quyết định không nghĩ thêm về chuyện này vì càng nghĩ thì càng tức giận hơn.
Anh ta ném chìa khóa cho nhân viên trông xe rồi chẳng mấy chốc đã dẫn Úc Tưởng lên xe cùng.
Cũng chẳng có ai trong nhóm con ông cháu cha lên tiếng giữ Hà Vân Trác lại.
Hôm nay mọi người cũng đã chịu quá nhiều kích thích rồi, bọn họ còn phải tranh thủ thời gian để ổn định lại tâm trạng của mình, đỡ phải khiến cục diện càng thêm lúng túng và tồi tệ tới mức không thể cứu vãn.
“Cậu Hà, hẹn gặp lại lần sau nhé!”
“Cậu Hà đi thong thả!”
Sau khi mọi người tiễn Hà Vân Trác xong thì bọn họ mới quay đầu nhìn về phía Lăng Sâm Viễn.
“Anh Lăng và cô Úc quen nhau như thế nào vậy?” Vài cậu ấm cô chiêu nào đó bạo dạn hỏi.
Dù sao thì họ cũng phải tìm hiểu rõ mối quan hệ này, từ đó mới biết về sau nên đối xử với Úc Tưởng ra sao.
“Trong một cuộc họp, cô ấy đã nhìn tôi chằm chằm một lúc thật lâu, sau đó nói rằng cô ấy thích tôi.” Lăng Sâm Viễn thản nhiên trả lời.
Anh ta cảm thấy Úc Tưởng rất giống một con ngựa hoang.
Khi bạn đến gần Úc Tưởng, cô ấy có thể khiến bạn rất tức giận. Nhưng nếu Úc Tưởng vừa nói thích bạn vừa tán tính người khác thì loại cảm giác như đang thuần hóa con ngựa hoang này cũng khá thú vị.
Lăng Sâm Viễn nói xong thì lập tức xoay người đi vào trong: “Tôi còn có việc phải làm. Mọi người cứ tự nhiên.”
Nhóm con ông cháu cha kia bèn liếc nhìn nhau.
Lăng Sâm Viễn vẫn chưa giải thích rõ ràng về việc anh có cảm giác gì với Úc Tưởng nhỉ? Úc Tưởng thích Lăng Sâm Viễn nhưng còn anh thì sao?
“Chúng ta có cần báo một tiếng cho cậu Hà biết không nhỉ?”
“Ai sẽ là người gửi tin nhắn?”
“Anh gửi, anh gửi đi!”
Phía bên này, bầu không khí trong chiếc Ferrari đang trở nên im lặng.
Chỉ có mỗi hệ thống không chịu nổi sự hoang mang nên nó bèn hỏi Úc Tưởng: [Đàn ông khó hiểu như vậy hả? Cô đã khiến anh ta tiêu tốn một số tiền lớn, lại còn mất mặt mà anh ta vẫn muốn đưa cô về nhà à?]
Do Úc Tưởng có sức cuốn hút đặc biệt gì sao?
Úc Tưởng: Tôi cũng cảm thấy anh ta khá bệnh hoạn. Nếu là một người bình thường thì đã tức điên lên rồi.
Hệ thống rơi vào trầm tư.
Có lẽ hệ thống đang gấp rút tra cứu thông tin nào đó để nhanh chóng quay lại khoe khoang mớ từ vựng mới mẻ của mình.
Hệ thống: [Có thể đó là “chi phí chìm*” đấy. Trong trường hợp này, nếu anh ta càng mất mặt trước đám người kia, càng chịu thiệt hại nhiều thì anh ta càng muốn chinh phục cô để rửa sạch nỗi nhục này.]
*Chi phí chìm là một khoản chi phí đã được thanh toán và không thể phục hồi. Trong kinh doanh, chi phí chìm có thể hiểu là chi phí gần như bị mất hẳn hoàn toàn sau khi đầu tư, và việc tái đầu tư không giúp cho việc hoàn vốn. Đây là loại chi phí không thể kiểm soát được nên các nhà đầu tư, nhà quản trị không thể đưa ra những dự đoán chính xác về mức độ phát sinh của nó; hoặc không đủ thẩm quyền để đưa ra những phương án, chiến lược để xử lý hay quyết định về loại chi phí này.
Úc Tưởng: Nếu anh ta làm ăn thì sẽ không để Hà thị phá sản đấy chứ?
Hệ thống đọc lên tình tiết tiếp theo của câu chuyện: [Không đâu. Anh ta sẽ dựa vào kỹ năng hacker và năng lực đàm phán xuất sắc để tiếp tục mở rộng Hà Thị từng bước.]
Úc Tưởng: …
Quả thực là một thế giới coi trời bằng vung, chỉ dựa vào kỹ năng hacker mà cũng thành công được sao?
Úc Tưởng: Đúng rồi! Cậu có biết tại sao Hà Vân Trác lại tìm tôi không? Anh ta có tiến hành giao dịch gì với bác cả của tôi hả? Định đổi tôi để lấy tiền à?
Hệ thống: [Không phải chuyện này nên hỏi cô sao? Tại sao nội dung của câu chuyện lại thay đổi như thế?]
Úc Tưởng: ?
Hệ thống: ?
Hai người nhìn nhau mà không nói gì.
Sau một lúc lâu, không ngờ hệ thống lại lục lọi và phát hiện một vài manh mối từ trong hồ sơ cốt truyện của mình.
Hệ thống: [… Có vẻ không ổn rồi.]
Úc Tưởng: Sao vậy?
Hệ thống: [Cô biết vì sao Hà Vân Trác thích Ninh Nhạn nhiều đến vậy nhưng anh ta lại không dám cầu hôn cô ta không?]
Chuyện tình của nam phụ và nữ phụ độc ác cũng không được miêu tả chi tiết trong cốt truyện gốc mà!
Nếu tác giả viết ra thì chắc sẽ bị ăn mắng là quá dài dòng!
Úc Tưởng thầm nhủ: Làm sao tôi biết được?
Hệ thống cũng không định đợi cô trả lời nên nhanh chóng nói tiếp: [Không phải vì Ninh Nhạn không thích anh ta! Nhà họ Ninh không có quyền thế như nhà họ Hà, nếu như nhà họ Hà chủ động muốn kết thông gia thì nhà họ Ninh sẽ không từ chối.]
Úc Tưởng: Vậy nên?
Hệ thống: [Trong cốt truyện gốc, sau ngày tham gia bữa tiệc ở nhà họ Kim thì Hà Vân Trác đã mời một cô chiêu họ Đổng cùng đi ăn tối. Nửa tháng sau, bọn họ đã đính hôn. Nhưng trong suốt vài năm sau đó, Hà Vân Trác cũng chẳng kết hôn với cô Đổng này. Nhưng cô Đổng kia lại mang thai, đứa bé có ba họ Hà.]
Úc Tưởng: ???
Lượng thông tin này hơi quá tải.
Hệ thống cố gắng cất lời: [Hiện giờ tôi cũng chẳng biết cốt truyện đã thay đổi ở chỗ nào nữa. Trong nội dung câu chuyện này, đối tượng bị Hà Vân Trác nhắm tới cũng đã biến đổi từ cô Đổng kia thành cô.]
Úc Tưởng: ???
Úc Tưởng: Tôi không biết mình nên nói ra một câu thô tục không.
Hệ thống: [Thôi đừng nói, kiểu gì cũng bị tắt tiếng.]
Úc Tưởng không nói nên lời, đành phải phỉ nhổ: Tất cả nhân vật trong cuốn ngôn tình này toàn là những kẻ phản diện! Đây là cốt truyện vớ vẩn gì thế? Không có nổi một người bình thường sao!
Hệ thống: [Vì thế nên nữ chính mới bị hành hạ đến chết đi sống lại đấy!]
Bên này, Úc Tưởng vẫn đang nói chuyện phiếm với hệ thống thì bên kia, điện thoại di động của Hà Vân Trác lại rung lên. Nhưng anh ta đang lái xe nên tạm thời không đọc tin nhắn.
Hà Vân Trác đột nhiên cất tiếng hỏi: “Tôi có nên cảm ơn cô Úc vì đã bằng lòng cho phép tôi đưa cô về nhà không?”
Úc Tưởng thoát khỏi mạch suy nghĩ của mình: “Nếu anh cứ nhất quyết muốn cảm ơn tôi thì cũng không có gì là không thể.”
Hà Vân Trác: “…”
Anh ta tiếp lời: “Tôi còn tưởng rằng cô Úc sẽ không đồng ý với tôi đấy.”

Prev
Next

Comments for chapter "Chương 22"

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

Nhảy Hố - NhayHo.Com Website đọc truyện online hay, cập nhập chương nhanh nhất. Đọc truyện ngôn tình hay, truyện Đam Mỹ, truyện Tiên Hiệp, Sủng ... Truyện online, truyện full, truyện mới, truyện chữ, tiểu thuyết
  • Trang chủ
  • Truyện

@ nhayho.com

Sign in

Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to NhayHo.Com