Tôi làm cá mặn ăn nên làm ra trong truyện ngược - Chương 23
Úc Tưởng: “Chủ yếu là tôi nghĩ rằng không thể để cho nhóm con nhà giàu bên cạnh anh úp sọt mình trên đường về nhà được.”
Khóe môi Hà Vân Trác giật giật, anh ta cảm thấy vừa tức giận vừa buồn cười trong lòng.
Hà Vân Trác: “Cô Úc có thể yên tâm. Bọn họ sẽ không làm những chuyện kiểu như vậy.”
Úc Tưởng quay đầu lại rồi mỉm cười với anh ta: “Vậy thì tôi yên tâm.”
Cô có thể tiếp tục làm một con cá muối gan dạ, không cần nể mặt ai rồi!
Hà Vân Trác bị nụ cười rạng rỡ và xán lạn trên khuôn mặt cô làm lóa mắt.
Vì cảm thấy đây là một cơ hội tốt nên Hà Vân Trác bèn khẽ nói để đưa chủ đề trở lại đúng hướng: “Cô Úc biết tại sao hôm nay tôi lại mời cô ra ngoài không?”
Úc Tưởng: “Hửm?”
Hà Vân Trác: “Thật ra ba tôi rất thích cô Úc. Ông ấy rất hy vọng tôi và cô Úc có thể đến với nhau.”
Một cô gái trẻ bình thường sẽ rất vui mừng khi nghe thấy câu nói này.
Dẫu sao thì câu nói của Hà Vân Trác cũng biểu đạt rằng: Người nhà của anh ta rất thích cô. Nếu đó là ý của người nhà thì việc cô được gả vào nhà giàu cũng rất dễ dàng. Ắt hẳn cuộc sống sau khi kết hôn cũng sẽ tốt đẹp.
Nhưng với suy nghĩ của Úc Tưởng thì câu nói “ba tôi rất thích cô Úc” của anh ta được hiểu theo nghĩa đen à?
Hà Vân Trác đợi suốt một lúc lâu cũng chẳng thấy Úc Tưởng trả lời.
Thậm chí trên khuôn mặt của cô còn không có chút tươi cười, đừng nói tới việc cô thể hiện vẻ hoảng sợ khi được người khác yêu thương.
Hà Vân Trác buộc phải thừa nhận thêm một lần rằng: Úc Tưởng đúng là một cô gái khác biệt và rất khó đối phó.
Hà Vân Trác mỉm cười với vẻ bất đắc dĩ rồi hỏi: “Nhưng dường như cô Úc cũng không thích tôi nhỉ? Tôi có thể hỏi lý do không?”
Tất nhiên Úc Tưởng không thể tiếp tục làm người câm được.
Chà, nếu anh đã hỏi thì tôi sẽ mở lòng từ bi để biên soạn một đoạn tình tiết cho anh ngay tại chỗ…
Thế là Úc Tưởng khẽ nhíu mày: “Nói thật với cậu Hà, tôi rất thích chiếc xe hoa kia.”
Khóe miệng của Hà Vân Trác giật giật.
Cô thích việc bán hoa đổi tiền chứ gì?
Tôi cũng không ngờ cô chiêu nhà họ Úc lại keo kiệt đến mức độ này.
Úc Tưởng: “Cậu Hà có gia cảnh tốt, lại còn tốt nghiệp ở một ngôi trường danh tiếng và mới trở về từ nước ngoài. Ngoại hình cũng cực kỳ tuấn tú, học thức thì uyên bác đầy mình… Đúng là nhân tài trong ngàn vạn người.”
Hà Vân Trác nhíu mày.
Hiếm khi anh ta nghe được vài câu nói dễ nghe từ miệng Úc Tưởng nên không thể không thừa nhận rằng đúng là tâm trạng của anh ta tốt hơn chút.
Nhưng nếu Hà Vân Trác trao đổi chi tiết với Lăng Sâm Viễn thì anh ta sẽ phát hiện cái miệng của Úc Tưởng chưa bao giờ thốt ra lời hay ý đẹp.
“Vậy tại sao cô lại không thích tôi?” Hà Vân Trác truy hỏi đến cùng.
Úc Tưởng: “Bởi vì tôi không thể.”
“Tại sao lại không thể?” Hà Vân Trác tiếp tục chất vấn.
Úc Tưởng thở dài, khuôn mặt xinh đẹp của cô khiến người khác phải động lòng thương xót.
Úc Tưởng trả lời: “Lúc còn nhỏ, tôi không hiểu chuyện nên bị ma quỷ ám ảnh. Thôi quên đi không nói nữa.”
Hà Vân Trác nhanh chóng đoán ra.
Nghĩa là lúc còn nhỏ không hiểu chuyện, Úc Tưởng đã từng xảy ra quan hệ thân mật với người khác trong khi yêu đương? Vậy nên bây giờ cô mới cảm thấy tự ti vì bản thân không còn trong trắng nữa?
Nhưng Hà Vân Trác lại không cảm thấy bất ngờ.
Với một khuôn mặt trời phú như vậy thì nếu Úc Tưởng không làm loạn mới khiến Hà Vân Trác cảm thấy kỳ lạ!
Tuy nhiên, Lăng Sâm Viễn biết những chuyện này không?
Hà Vân Trác nở một nụ cười: “Không sao cả. Ai cũng có thời non trẻ khờ dại và không hiểu chuyện mà. Tôi cũng từng có hai người bạn gái ở nước ngoài. Tôi và gia đình cũng không phải là những người cổ hủ và không để ý đến chuyện trong quá khứ…”
Hà Vân Trác dừng lại một lúc rồi nói tiếp: “Lúc đầu khi người nhà mới nhắc đến chuyện này, tôi cũng rất do dự. Nhưng sau khi tiếp xúc với cô Úc thì tôi lại phát hiện cô Úc là một người rất thú vị. Tôi hy vọng rằng tôi và cô Úc có thể phát triển thêm một bước nữa. Cô Úc cảm thấy thế nào?”
Nói những lời trái với lương tâm như vậy mà trong lòng anh ta không cảm thấy khó chịu sao?
Úc Tưởng chớp mắt mấy cái.
Hệ thống: [Xem ra cô không thể từ chối anh ta được rồi… Cô nên tranh thủ thời gian đi tìm Trữ Lễ Hàn đi! Chỉ có hắn mới có thể giải quyết chuyện này thôi!]
Úc Tưởng không đáp lại hệ thống.
Lúc này, chiếc xe vừa đúng lúc dừng bên ngoài cổng chính của biệt thự nhà họ Úc. Úc Tưởng ngước mắt lên rồi nhìn Hà Vân Trác với vẻ khá ngập ngừng: “Anh nói thật chứ?”
Đôi mắt của cô lấp lánh ánh nước như đang lay động lòng người.
Hà Vân Trác: “Thật đấy.”
Anh ta cho rằng mình đã làm rất tốt rồi, khó có người phụ nữ nào không động lòng trong tình huống này.
Úc Tưởng hít một hơi thật sâu rồi ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào Hà Vân Trác: “Thật ra tôi cũng không muốn lừa anh… Từ lâu, tôi đã muốn tìm một người ba cho đứa bé trong bụng mình rồi.”
Hà Vân Trác: ???
Hệ thống suýt chút nữa đã nứt ra làm đôi ngay tại chỗ vì quá kinh ngạc.
Hà Vân Trác thì gắng gượng tìm lại giọng nói của mình: “Cô vừa nói gì cơ?”
“Cậu Hà vẫn chưa nghe rõ à? Vậy tôi lặp lại lần nữa nhé.”
“… Không cần.” Hà Vân Trác ngắt lời cô một cách chóng vánh. Đợi đến khi lời nói đã thốt ra khỏi miệng thì anh ta mới phát hiện giọng điệu của mình hơi bất lịch sự.
Hà Vân Trác nhìn chằm chằm vào Úc Tưởng, cố gắng hết sức để kìm nén sự kinh hoàng lẫn tức giận trong lòng, sau đó hỏi tiếp: “Đã mấy tháng rồi?”
Úc Tưởng: “Hay là anh tự xem đi?”
Hà Vân Trác cúi đầu nhìn thoáng qua.
Bụng dưới của Úc Tưởng bằng phẳng và vẫn chưa có dấu hiệu phình lên, nhiều nhất thì cũng chưa quá ba tháng.
Gân xanh trên trán Hà Vân Trác lập tức co giật dữ dội.
Đây gọi là còn nhỏ và không hiểu chuyện hả?
Căn cứ vào số tháng mang thai này thì…
Không phải là cô không hiểu chuyện từ đầu năm nay đấy chứ!
Từ lúc Úc Tưởng xuống xe đến khi Hà Vân Trác lái xe rời đi, anh ta không hề mở miệng nói một câu nào.
Úc Tưởng: Cậu nhìn xem, chẳng phải làm thế này là tốt rồi à?
Hệ thống: […]
Hệ thống: [Cô đúng là đỉnh của chóp!]
Người nhà họ Úc vội vàng chạy ra ngoài khi nghe thấy tiếng động cơ, nhưng đáng tiếc là họ đế nơi thì chỉ kịp hít làn khói cuối cùng của đuôi xe.
“Có phải cậu Hà đã đưa cháu về nhà không?” Chú ba vội vàng hỏi.
Úc Tưởng gật đầu: “Vâng.”
Chú ba nghe vậy thì vội la lên: “Vậy sao cháu không mời người ta vào nhà uống một chén trà rồi hẵng về? Cháu chẳng biết chút lễ phép nào cả.”
Úc Tưởng tỏ vẻ vô tội: “Cháu cũng đâu biết! Cháu vừa mới bước xuống xe thì anh ta đã lập tức đạp ga đi rồi. Có phải là do anh ta không muốn gặp chú không, chú ba?”
Chú ba: ?
Chuyện này có liên quan gì tới ông ta đâu chứ! Cô còn dám úp nồi lên ông ta à?
Chú ba hừ lạnh một tiếng, vừa xoay người vừa lần mò điện thoại di động. Ông ta định gọi điện thoại cho bác cả của nhà họ Úc để tố cáo tội trạng của Úc Tưởng.
Trong khi đó, Úc Tưởng đi từ từ ở đằng sau với vẻ thờ ơ. Khi vừa vào nhà thì cô chị họ thứ hai đã chắn đường cô rồi hỏi: “Cậu Hà thích cô rồi à?”
Úc Tưởng quay đầu lại nhìn cô ta.
Cô ta khẽ cười: “Nhìn vẻ mặt của cô thì hình như hai người cũng chẳng vui vẻ khi ở cạnh nhau. Cũng đúng thôi, cậu Hà tốt nghiệp ở một ngôi trường danh giá, còn cô thì học đại học còn suýt nữa đã bị buộc thôi học. Sao hai người có thể chung một hướng được?”
Úc Tưởng: “Đúng vậy! Do đó chúng tôi đâu có tán gẫu về chuyện này. Chẳng lẽ lúc yêu đương chị nói chuyện phiếm với người ta về đại số như nào à?”
Cô chị họ thứ hai: “…”
Cô ta lại hỏi: “Nếu cậu Hà nói về tài chính thì cô cũng đâu theo kịp nhỉ?”
Úc Tưởng: “Tôi biết tiêu tiền là được rồi mà?”
Cô chị họ thứ hai bị sự vô liêm sỉ của cô làm hoảng sợ.
Lúc đầu, cô ta vốn nghĩ rằng liệu Úc Tưởng có thể tức giận khi bị người nhà xem là một món hàng hóa giao tới trước mặt nhà họ Hà hay không. Nhưng xem ra thì hình như Úc Tưởng không giận dữ gì? Thậm chí cô đã chuẩn bị sẵn sàng để tiêu tiền của nhà họ Hà rồi à?
Ngay khi cô ta đang giận lên đến não thì Úc Tưởng lại lên tiếng với vẻ uể oải: “Thực ra hôm nay chúng tôi cũng chẳng tán gẫu chuyện gì khác, chỉ hàn huyên về cách nuôi dạy trẻ con sau khi sinh chúng ra thôi.”
Cô chị họ thứ hai: ???
Hai người đã nói đến vấn đề này rồi ư?
Không thể nào!
Cho dù cô sở hữu ngoại hình xinh đẹp thì mối quan hệ giữa Úc Tưởng và Hà Vân Trác cũng chưa thể phát triển tới mức này chứ?
Cô chị họ thứ hai vẫn còn đang sững sờ thì Úc Tưởng đã chậm rãi bước qua trước mặt cô ta. Cô còn tiện đường yêu cầu vài món ăn với người giúp việc, sau đó mới trở về phòng của mình.