Tôi làm cá mặn ăn nên làm ra trong truyện ngược - Chương 24
Hệ thống: […]
Hệ thống: [Phải nói là bàn về chuyện nên sinh con của người khác như thế nào mới đúng nhỉ?]
Úc Tưởng: Cũng như nhau thôi.
Cô nằm yên trên ghế sô pha một lát, sau đó mở số dư của thẻ ngân hàng ra xem thử.
Nếu tính cả số tiền kiếm được nhờ bán hoa hôm nay thì cô chỉ có hơn bốn mươi nghìn nhân dân tệ.
Là một cô chiêu “con nhà giàu” nhưng cô đúng là nghèo nàn đến mức cùng cực.
Úc Tưởng đoán rằng chắc hẳn nguyên chủ cũng chẳng có thói quen tiết kiệm tiền.
Thôi được rồi, vậy thì mình cũng khỏi cần.
Úc Tưởng nghĩ: “Tiêu tiền tiền xong thì mình cũng ngủm. Đúng là vừa zin, không lệch đi đâu được!”
Hệ thống vừa mới há mồm định khuyên cô đừng tiêu cực quá nhưng nó đã nghĩ lại.
Nó đã tiêu cực đến mức độ đó rồi sao! Là vì cá muối có thể truyền nhiễm ư?
Úc Tưởng: Cục cưng à, tôi hỏi cậu một câu nhé. Trong lúc mất tăm mất tích hơn mười tiếng đồng hồ, có phải cậu đã đi chịu tội không?
Hệ thống không lên tiếng.
Sao cô lại biết được?
Úc Tưởng: Nếu tôi làm xằng làm bậy thì cậu cũng sẽ chịu tội từ hai đến ba ngày à? Đãi ngộ của cậu còn bị tụt hạng sao? Ví dụ như phúc lợi cuối năm hay tài nguyên để nâng cấp hệ thống đó, mất sạch hết à?
Hệ thống: [Đúng vậy. Cô biết thế là tốt rồi. Do đó, cô phải tích cực lên, phối hợp với cốt truyện để sớm kết thúc chuyến đi này. Có thể khi cô quay lại thế giới thực thì sẽ có phần thưởng đang chờ cô đấy.]
Nó thầm nhủ: Cuối cùng Úc Tưởng cũng đã tìm thấy lương tâm của mình rồi sao?
Nhưng ngay một giây sau, Úc Tưởng đã phá tan ảo tưởng của nó: Tôi làm chuyện xằng bậy thì cậu cũng làm liều đi. Như vậy không tốt à?
Hệ thống: ?
Hệ thống: [Ý của cô là gì?]
Úc Tưởng điều chỉnh tư thế ngồi: Hoàn cảnh của tôi ở thế giới này cuối cùng sẽ được đăng tải dưới dạng một phần dữ liệu, đúng chứ? Dữ liệu có thể tải lên hoặc không tải lên, có khi còn được chọn lọc để truyền lên nhỉ?
Quả thật hệ thống nhất thời không dám nói chuyện với Úc Tưởng.
Từ trước đến nay, chưa từng có kí chủ nào nghĩ đến việc hối lộ hệ thống, thậm chí là lôi kéo hệ thống để cùng làm bậy.
Úc Tưởng nghiêng đầu, khẽ mỉm cười rồi nói tiếp: “Cậu suy nghĩ chút đi.”
Lúc này, người giúp việc mang bánh bích quy và sữa vào phòng.
Úc Tưởng bèn chạy đi ăn, không nói chuyện phiếm với hệ thống nữa.
Sau một lúc im lặng, hệ thống lại trở nên thấp thỏm.
Trong hai ngày tiếp theo, Hà Vân Trác cũng không đến tìm Úc Tưởng.
Lúc đầu người nhà họ Úc còn chờ mong, sau đó thì tức giận, rồi cuối cùng là thất vọng hoàn toàn và bình tĩnh lại.
Gần đây, Úc Tưởng cũng chẳng biết chuyện gì đang xảy ra. Nhưng cô rất tích cực đi làm khiến bọn họ cũng không tìm được cơ hội để dạy cô một bài học.
Còn Úc Tưởng thì sao?
Trên thực tế, cô phải đi tới công ty luật một chuyến.
Úc Tưởng chưa bao giờ ngần ngại trong việc thừa nhận khuyết điểm của bản thân.
Vì vậy, cô đã thẳng tay giao hợp đồng mới do tổng giám đốc Thẩm giao cho mình cho các chuyên gia trong ngành xét duyệt. Sau khi họ xét duyệt rằng không có sai sót nào thì Úc Tưởng mới đến công ty.
Tổng giám đốc Thẩm còn nghĩ rằng Úc Tưởng đã hẹn hò với Hà Vân Trác hay Lăng Sâm Viễn, hoặc là cậu cả Trữ trong hai ngày qua.
Dù đối phương là ai thì tổng giám đốc Thẩm cũng không đắc tội được, thậm chí còn phải nịnh bợ họ.
Khi Úc Tưởng tới công ty thì tổng giám đốc Thẩm chẳng những không trách cô vì đã bỏ bê công việc mà còn lên tiếng mời mọc sau khi Úc Tưởng ký xong hợp đồng: “Ngày mai sẽ có một sự kiện trao giải cho những người nổi tiếng trên mạng. Tôi định dẫn cô đến đó xem thử.”
Úc Tưởng dựa lưng vào ghế rồi nghiêng đầu vừa hỏi: “Tham gia sự kiện có kiếm được tiền được không?”
Tổng giám đốc Thẩm: “… Không có. Nhưng tất cả chi phí đi lại sẽ do công ty thanh toán, ngoài ra còn có thêm phí công tác nữa.”
Lúc này Úc Tưởng mới đồng ý một cách sảng khoái: “Được.”
Trả lương cao hơn và làm việc ít hơn mới là nguồn động lực của công nhân đấy!
Vào ngày diễn ra sự kiện, Úc Tưởng đã thu dọn đồ đạc và ra ngoài từ sớm.
Hà Vân Trác vừa lật lại tin nhắn được gửi tới từ vài ngày trước trong hộp thư.
[Cậu Hà! Hãy buông bỏ Úc Tưởng đi. Trên thế giới này, làm gì có nơi nào không có hoa thơm cỏ ngọt chứ? Cô gái này thích Lăng Sâm Viễn đấy. Chính miệng Lăng Sâm Viễn đã nói Úc Tưởng rất thích anh ta.]
Lẽ ra Hà Vân Trác đã muốn buông tay rồi, nhưng khi nhìn thấy tin nhắn này thì sắc mặt của anh ta tối sầm đi, tinh thần chiến đấu bỗng nhiên sục sôi trở lại.
Lăng Sâm Viễn… Chỉ là một đứa con riêng ngoài giá thú.
Tại sao tất cả mọi người lại thích anh ta?
Ninh Nhạn sẽ không dễ dàng thay đổi tình cảm của mình.
Nhưng Úc Tưởng thì chưa chắc… Nếu như đứa bé đang nằm trong bụng Úc Tưởng là của Lăng Sâm Viễn thì chẳng phải càng thú vị hơn sao? Con trai của anh phải gọi tôi là ba, còn bị tôi đánh đập. Sau đó, Lăng Sâm Viễn sẽ nhận ra rằng chắc hẳn anh ta không xứng đáng được yêu thương.
Hà Vân Trác xóa tin nhắn kia rồi đứng dậy cầm áo khoác đi ra ngoài.
Khi anh ta lái xe tới trước cửa nhà họ Úc thì cô chị họ thứ hai của Úc Tưởng vừa liếc mắt đã nhận ra anh ta.
“Cậu Hà?” Cô chị họ thứ hai hơi khiếp sợ.
Hà Vân Trác ngó ra ngoài cửa xe, vừa cười vừa hỏi: “Úc Tưởng có ở nhà không? Tôi tới đón cô ấy có chút việc.”
Không phải chuyện liên quan tới nhà họ Hà toàn là chém gió sao? Chẳng phải Hà Vân Trác đã không xuất hiện được mấy ngày rồi hả? Cô chị họ thứ hai đứng lặng ở đó, trong đầu là một đống hoang mang.
“Sao vậy? Không chào đón tôi à?” Hà Vân Trác lại hỏi thêm lần nữa.
“Không, không phải! Úc Tưởng không có ở nhà. Con bé đi dự sự kiện rồi.” Cô ta dừng lại một thoáng, song vẫn không nhịn được mà nói lên thắc mắc trong lòng mình: “Tôi còn tưởng rằng cậu Hà sẽ không tới đây nữa…”
Ánh mắt của Hà Vân Trác trở nên u ám, anh ta vừa cười vừa đáp: “Tôi tưởng rằng Úc Tưởng không thích mình nên mới không tới nữa.”
Cô chị họ thứ hai nghẹn lời.
Thì ra sự thật là thế ư? Hà Vân Trác mà lại lo lắng rằng Úc Tưởng không thích anh ta sao?
Úc Tưởng có tài cán gì chứ?
Cô ta hơi buồn nhưng cũng không dám thể hiện ra ngoài mà chỉ có thể gượng cười, đáp lại: “Hóa ra là vậy!”
“Cô ấy tham gia sự kiện ở chỗ nào?” Hà Vân Trác lại hỏi.
Cô chị họ thứ hai: “Hay là anh cho tôi số điện thoại rồi tôi gửi địa chỉ cho anh nhé?”
Hà Vân Trác: “Không cần! Cô chỉ cần xác định vị trí của nơi đó trên bản đồ thôi, tôi chụp ảnh lại là được rồi.”
Cô chị họ thứ hai càng thêm buồn hơn.
Ngay cả số điện thoại mà Hà Vân Trác cũng chẳng buồn cho cô ta ư?
Cho dù có miễn cưỡng đến đâu thì cuối cùng cô ta cũng phải thành thật tìm kiếm địa chỉ trên bản đồ rồi đưa nó cho Hà Vân Trác.
Một tiếng “tách” nhỏ vang lên, Hà Vân Trác đã rời đi ngay sau khi chụp xong bức ảnh lưu vào điện thoại.
Ở bên này, Úc Tưởng và tổng giám đốc Thẩm vừa đến sân của nơi tổ chức sự kiện.
“Đó là… Ngư Ngư hả?”
“Hình như là cô ấy thật đấy.”
“Sự kiện trao giải lần này đâu có phần của cô ấy, cô ấy tới đây làm gì nhỉ?”
“Người đang ở bên cạnh cô ấy là ai vậy? Không phải chính là bạn trai của Ngư Ngư đấy chứ? Bà mẹ nó, người kia đã là Địa Trung Hải* rồi!”
*Địa Trung Hải là từ lóng mô tả chứng hói đầu của một người ở độ tuổi trung niên.
Giọng nói châm chọc quá lớn nên câu cuối cùng vừa vặn lọt vào tai tổng giám đốc Thẩm.
Tổng giám đốc Thẩm vừa mới bước sang độ tuổi ba mươi mà đã bị coi là Địa Trung Hải: “…”
Bị sỉ nhục thì thôi đi.
Nhưng “bạn trai” thì không thể nói lung tung! Tôi có gì đặc biệt để xứng với vị trí đó sao? Tôi không xứng!
Đơn vị tổ chức sự kiện đã bố trí địa điểm ở khu vực CBD*. Hội trường nằm liền kề và nối với trung tâm thương mại ở bên cạnh, trên tầng còn có những chỗ ăn uống và siêu thị.
*CBD là viết tắt của cụm từ Central Business District – đây là khu vực (quận) trung tâm hành chính, thương mại và là bộ mặt của một thành phố.
Có một vị trí tốt như vậy đều nhờ vào sự hỗ trợ tài chính của một số nhà tài trợ đến từ các thương hiệu trong trung tâm thương mại.
Úc Tưởng đảo mắt một vòng thì có thể bắt gặp vô số biển hiệu quảng cáo.
Bây giờ, hiện trường vẫn còn đang bố trí, các phóng viên vẫn chưa vào cuộc.
Tổng giám đốc Thẩm khẽ vuốt kiểu tóc của mình. Anh ta cũng không quá đau lòng vì mái tóc đáng thương của mình.
Anh ta bắt đầu dẫn Úc Tưởng đi khắp nơi để tìm hiểu những người nổi tiếng trên mạng, đồng thời lên kế hoạch để chiêu mộ vài người hoạt động tự do từ công ty của họ.
Trên tầng hai, ở nơi giao với trung tâm thương mại.
Một đám người đang chen chúc vây quanh một người đàn ông trẻ tuổi dẫn đầu. Người phụ trách trung tâm thương mại cười tươi híp mắt rồi hỏi han: “Cậu cả Trữ, ở đây có một cửa hàng có đồ rất ngon, ngài có muốn nếm thử không?”
Trữ Lễ Hàn không lên tiếng.
Thư ký Vương đang đi phía sau hắn thì lại đột ngột dừng lại.
Hả?
Hình như anh ấy vừa nhìn thấy Úc Tưởng à?
Úc Tưởng rất xinh đẹp, chỉ cần không vẽ bậy lên mặt thì chỉ cần đứng yên một chỗ thì cô cũng là tiêu điểm và rất chói mắt.
Thư ký Vương sực nhớ ra mình vẫn còn nhiệm vụ chưa hoàn thành… là tặng quà cho Úc Tưởng.
Nếu gửi quà tới nhà họ Úc thì thư ký Vương sợ rằng người nhà của cô sẽ tranh giành. Còn nếu gửi đến công ty của Úc Tưởng thì anh ấy sợ rằng ông chủ của công ty sẽ hiểu sai ý. Cho dù anh ấy làm thế nào thì cũng rất khó xử.
Nhưng anh ấy không thể không làm chuyện này vì chính cậu cả Trữ đã mở lời rồi.
Thư ký Vương bèn dứt khoát lùi lại vài bước, xoay người đến quầy hàng chuyên bán những vật phẩm xa xỉ ở ngay bên cạnh.
Sau một lúc, người phụ trách trung tâm thương mại mới phát hiện thư ký Vương đã biến mất rồi.
Nhưng anh ta cũng chẳng quan tâm đến việc thư ký Vương đi đâu.
Một cô gái trẻ trung đi tới trước mặt họ, tay xách túi LV, mặc quần áo của Gucci, tóc uống sóng lọn to và phong cách trang điểm thời thượng. Cô ta vừa bước lên đã vội kêu to: “Anh trai!”
Người phụ trách trung tâm thương mại nở nụ cười lúng túng với Trữ Lễ Hàn trước, sau đó mới túm lấy cô gái kia: “Em làm gì vậy?”
Anh ta quay đầu lại: “Thật xin lỗi, cậu cả Trữ! Đây là em gái của tôi.”
Trữ Lễ Hàn hoàn toàn không quan tâm người kia là em gái của ai.
Hắn chỉ khẽ gật đầu rồi cúi xuống nhìn thoáng qua đồng hồ.
Cô gái không hề hạ tông giọng của mình xuống mà tiếp tục lên tiếng: “Hôm nay em tới đây để tham gia sự kiện trao giải, nhân tiện ghé qua để thăm anh. Anh đang đi thị sát với cậu cả Trữ hả?”