Tôi làm cá mặn ăn nên làm ra trong truyện ngược - Chương 25
Người phụ trách trả lời một cách qua loa: “Ừ ừ ừ! Anh đã biết rồi. Em tự đi trước đi, lát nữa anh sẽ tới gặp em.”
Cô gái tỏ vẻ không vui, giữ chặt cánh tay của anh ta rồi khẽ hỏi: “Em ở lại đây vài phút thì có sao? Ở bên dưới cũng chưa bắt đầu hoạt động gì, em đang thấy chán quá. Em không thể tán gẫu với đám người nổi tiếng trên mạng kia vì bọn họ tầm thường chết đi được. Hơn nữa…”
“Hơn nữa cái gì?”
“Lát nữa em sẽ catwalk ở khu vực trung tâm chỗ của các anh. Anh kêu nhân viên của anh chụp giúp em vài tấm ảnh nhé?”
“Em muốn làm gì?”
“Không phải là em muốn làm gì. Chẳng phải lần trước em đã kể với anh rồi sao? Cái người giả mạo quý cô kia kìa. Sau khi em bóc phốt cô ta thì cô ta đã tham dự bữa tiệc đính hôn của nhà họ Kim, có lẽ là ông bầu của cô ta dẫn đi. Sau đó cư dân mạng lại chỉ trích rằng em đã nói xấu cô ta, còn muốn em phải xin lỗi… Tại sao em phải xin lỗi chứ? Cô ta chỉ là một quý cô giả mà thôi! Lát nữa khi chụp hình xong, em sẽ tung ảnh lên mạng cho bọn họ thấy ai mới là quý cô hàng thật…”
“Em điên rồi hả?” Người phụ trách nghiến răng nghiến lợi: “Em muốn động vào cậu cả Trữ à?”
“Đã mười một giờ rưỡi rồi.” Trữ Lễ Hàn cất giọng thản nhiên.
Người phụ trách lập tức đẩy em gái của mình ra xa rồi ra hiệu cho nhân viên ngăn cản cô ta lại.
Sau đó, anh ta vội vã quay lại vị trí bên cạnh Trữ Lễ Hàn.
Còn ở đầu bên kia, thư ký Vương đã cẩn thận lựa chọn một chiếc Hermès Kelly kiểu cổ điển mà tất cả phụ nữ sẽ thích.
Nó trị giá một trăm sáu mươi nghìn nhân dân tệ.
Thư ký Vương vừa đi dạo một vòng với Trữ Lễ Hàn.
Tất cả nhân viên trong quầy chuyên doanh* cũng nhận ra thư ký Vương nên không ai dám ra vẻ gì, thậm chí họ cũng không dám nhắc tới việc món hàng có phù hợp hay không mà chỉ nhanh chóng lấy toàn bộ hàng mới ra.
*Quầy chuyên doanh là một kiểu quầy chuyên bán một loại hàng hóa nhất định.
Tuy nhiên, vì là một người rất chu đáo nên thư ký Vương đã chọn thêm một chiếc khăn lụa và một bộ đồ ăn bằng gốm cho Úc Tưởng.
Anh ấy không thể để việc tặng quà hạ thấp mặt mũi của cậu cả Trữ được.
Sau khi đóng gói xong xuôi, thư ký Vương ánh chừng trọng lượng trong tay ổn rồi thì mới đi xuống tầng.
Anh ấy vừa đi vừa gọi điện thoại cho Trữ Lễ Hàn.
Trữ Lễ Hàn nhanh chóng bắt máy: “Alo!”
“Cậu cả Trữ. Vừa rồi tôi đã nhìn thấy Úc Tưởng ở dưới tầng, hình như cô ấy đang tham gia một sự kiện nào đó. Tôi đang mang món quà tới chỗ cô ấy. Anh cảm thấy bây giờ có thích hợp không?”
Úc Tưởng à?
Trữ Lễ Hàn dừng bước rồi lướt mắt một vòng ở tầng dưới nhưng không tìm thấy bóng dáng Úc Tưởng.
Tuy nhiên, hắn lại nhìn thấy Hà Vân Trác đang đẩy cánh cửa xoay ra và chậm rãi bước vào trong.
“Lăng Sâm Viễn, Hà Vân Trác, còn có nhóm con ông cháu cha của An Tử Khải kia nữa. Bọn họ suýt chút nữa đã kéo bè kéo lũ đánh nhau để giành giật cơ hội dạy Úc Tưởng chơi golf…”
Hình như giọng nói của thư ký Vương vẫn còn văng vẳng bên tai hắn.
Trữ Lễ Hàn nhẹ nhàng vuốt ve đầu ngón tay rồi hỏi người phụ trách: “Hội trường ở đây đang có sự kiện gì thế?”
[Phát hiện nhân vật quan trọng có trong tình tiết.]
Giọng nói của hệ thống đột nhiên vang lên bên tai.
Đây là lần đầu tiên hệ thống lên tiếng kể từ khi Úc Tưởng chân thành ngỏ ý mời hệ thống về với đội của mình.
Đó là một chất giọng lạnh như băng, cứng ngắc mà cũng không kém phần gượng gạo.
Úc Tưởng không bận tâm về thái độ của nó, đáp: Ờ.
Tại sao cô nghe thấy tin này lại không cảm thấy sợ hãi, không căng thẳng nhỉ?
Hệ thống rơi vào trầm tư.
Sau đó, hệ thống không thể không thừa nhận rằng, vì không muốn đi theo cốt truyện lộn xộn nên hình như cô…
Không sợ chết thật?
Người qua đường kéo tới tham gia sự kiện càng ngày càng nhiều, những tiếng ồn xung quanh cũng càng lúc càng ầm ĩ.
Dù là nam hay nữ thì ai nấy cũng ăn mặc gọn gàng, tươm tất, xinh đẹp hoặc bảnh bao.
Úc Tưởng mặc váy màu trắng có tay dài, cô lười đến nỗi không thèm tô chút son nào, cũng chẳng cầm túi xách của thương hiệu nổi tiếng nào trên tay, đứng với tổng giám đốc Thẩm cứ như hai tên nhà quê vào nhầm chỗ vậy.
Bất cứ ai đi ngang qua cũng không khỏi nhìn họ, sau đó ai nấy cũng ngờ vực thì thầm: “Đó có phải là Ngư Ngư không?”
Ngay sao đó câu hỏi tiếp theo sẽ là: “Đó là bạn trai của cô ấy à?”
Tổng giám đốc Thẩm cười khổ: “Lẽ ra tôi nên gắn thẻ lên áo mới phải.”
Phải viết trên đó rằng “tôi còn độc thân” thì mới không bị bàn tán.
Úc Tưởng: “Mấy giờ sự kiện bắt đầu thế? Tôi hơi mệt.”
Tổng giám đốc Thẩm vừa nghe thấy câu nói này là quay đầu đi tìm ghế cho Úc Tưởng ngay lập tức.
Úc Tưởng nhìn mà chỉ muốn hỏi, nếu anh ta sinh ra ở cổ đại mà không đầu thai vào chức đại tổng quản trong hoàng cung thì quá lãng phí!
“Cô là Ngư Ngư đúng không?” Một giọng nói vang lên ở đằng sau Úc Tưởng.
Úc Tưởng không ngoảnh đầu lại dù nghe thấy có người gọi.
Bởi vì hôm nay có quá nhiều người đang bàn tán cô có phải Ngư Ngư trên Tiểu Hồng Thư hay không.
“Chúng ta nói chuyện chút đi.” Người sau lưng bảo.
Úc Tưởng vẫn đứng yên tại đó mà chẳng buồn quay đầu lại.
Người vừa gọi cô bắt đầu bực bội rồi vòng qua để đi tới ngay trước mặt cô rồi chắn tầm nhìn của Úc Tưởng.
Hai người gồm một người đàn ông và một người phụ nữ đứng chắn trước mặt cô. Người đàn ông mặc bộ vest Armani, tóc được chải vuốt bóng bẩy, mượt mà. Còn người phụ nữ thì vô cùng diễm lệ, mặc quần áo Gucci. Lúc đầu nhìn họ, Úc Tưởng thấy khá quen mắt nhưng lại không tài nào nhớ ra đây là ai.
Là nhân vật gì trong cốt truyện à?
Lúc này, người đàn ông lên tiếng: “Liên lạc với cô chẳng dễ chút nào, tôi xin nền tảng thông tin liên lạc của cô, nhưng tôi gọi điện thoại thì không bắt máy, nhắn thì thì không trả lời, gửi lời mời kết bạn trên Wechat cũng không đồng ý…”
Úc Tưởng: Gì cơ?
Chưa hỏi ý tôi mà đã đưa thông tin liên lạc của tôi cho anh là sao?
Úc Tưởng: “Anh là?”
Gương mặt của người đàn ông bỗng chốc sững người, gã ngượng ngùng một lúc mới tiếp tục mở miệng nói: “Tôi tên là Triệu Sướng, người quản lý của Hi Hi Tử.”
Bấy giờ Úc Tưởng mới nhớ ra.
Trước kia cô đang xem tài khoản trên Tiểu Hồng Thư của nguyên chủ thì có người nhắc tới cái tên Hi Hi Tử này. Hi Hi Tử công khai vạch trần cô nói dối mình có gia thể hiển hách, điều đó đã thu hút sự chú ý của cộng đồng mạng cũng như những lời chỉ trích hướng về phía cô.
Thì ra người phụ nữ này không phải nhân vật chủ chốt trong cốt truyện mà là nhân vật có liên quan tới nguyên chủ.
Úc Tưởng quay đầu nhìn về phía người phụ nữ bên cạnh.
Hừm, chắc có lẽ cô nàng này là Hi Hi Tử rồi.
Vai trò của cô chỉ là một bia đỡ đạn chịu tiếng oan mà thôi, đương nhiên trong nguyên tác sẽ không có chi tiết nào đề cập tới những người có liên quan tới cô.
Khá lắm!
Thế hoá ra mình không chỉ phải đi theo cốt truyện gốc mà còn phải xử lý các mối quan hệ của nguyên chủ nữa à? Sao một người có thể làm hai việc được?
Lại còn làm không công, không được trả tiền nữa chứ!
“Chào cô, tôi tên là Tưởng Hi.” Người phụ nữ giới thiệu bản thân một cách nhanh chóng, giọng nói của cô ta kéo dòng suy nghĩ của Úc Tưởng trở về thực tại.
Tưởng Hi dừng lại, nói tiếp: “Còn lại thì để anh Triệu bàn bạc với cô nhé.”
Không nghi ngờ gì nữa, cô ta còn chẳng thèm che giấu thái độ khinh thường của mình đối với Úc Tưởng.
Mí mắt Úc Tưởng giật giật, cô không nói cũng không rằng.
Triệu Sướng cũng không quan tâm thái độ của cô ta còn lịch sự hay không, có lẽ do trước đó gọi điện mà không được bắt máy nên lúc này ít nhiều gì gã cũng bực dọc.
Triệu Sướng đi thẳng vào vấn đề, nói: “Chuyện cô và Hi Hi Tử tranh chấp với nhau trên mạng hồi trước đã gây ra vụ lùm xùm rất lớn. Thành thật mà nói, chuyện đó đã gây ra một vài ảnh hưởng xấu. Ý của chúng tôi là, hôm nay cô và Hi Hi Tử hãy chụp vài bức ảnh với nhau, nếu có thể thì đi uống cà phê gì đó cũng được. Đến lúc đó, chúng tôi sẽ đăng tải mấy bức ảnh đó lên mạng… Ai mà không muốn thấy cảnh các người đẹp bắt tay làm hoà chứ?”
Úc Tưởng: “…”
Đừng tưởng cô khờ khạo không biết cái trò bịp bợm đó.
Ở kiếp trước Úc Tưởng làm nghề gì nào?
Thật ra cô làm ở bộ phận PR.
Cô mới vừa vào làm việc đã phải trải qua cuộc sống làm việc theo chế độ P996, thậm chí là P715. Chỉ hai năm thoáng qua thật nhanh ấy đã bòn rút đến cạn kiệt sức lực của cô.
P996: Lịch làm việc từ 9 giờ sáng đến 9 giờ tối liên tục 6 ngày trong một tuần.
P715: Làm việc 15 giờ/ngày, 7 ngày/tuần.
Úc Tưởng chỉ hỏi ngược lại một câu: “Cô ta đã xin lỗi chưa?”
Triệu Sướng bỗng khựng lại: “Cô muốn xin lỗi ra sao?”
Úc Tưởng: “Xin lỗi công khai.”