NhayHo.Com
  • Trang chủ
  • Truyện
Advanced
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Ngôn Tình
  • Hào Môn Chiến Thần
  • Hành Động
  • Báo Thù
  • MORE
    • Bài ưu tiên
    • Cạnh Kỹ
    • Đam Mỹ
    • Gia Đấu
    • Hiện Đại
    • Huyền Huyễn
    • Nữ Cường
    • Sắc
    • Sủng
    • Tổng Tài
    • Truyện 16+
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Hài Hước
    • Huyền Ảo
    • Linh Dị
    • Ngược
    • Phiêu Lưu
    • Sảng Văn
    • Tình Yêu
    • Trọng Sinh
    • Xuyên Không
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Tôi làm cá mặn ăn nên làm ra trong truyện ngược - Chương 26

  1. Home
  2. Tôi làm cá mặn ăn nên làm ra trong truyện ngược
  3. Chương 26
Prev
Next

Thành thật mà nói, cô cảm thấy quá đỗi buồn cười.
Tại sao lại có fan? Bởi vì đủ thứ nguyên nhân như này: À, tôi thích cô này dùng túi xách đắt hơn mình, mới hơn mình, tôi thích cô kia giàu hơn mình, thế là có thể công kích người khác chỉ vì đối phương không xây dựng hình ảnh mình là người có tiền, bắt người ta cút ra khỏi nền tảng ư? Úc Tưởng thầm nghĩ, con người nguyên chủ đúng là hơi nhỏ nhen thật nhưng cũng đâu dựa vào hình tượng đó để bán hàng, phát trực tiếp nhằm moi tiền từ fan đâu?
Hai người vốn chẳng khác gì bùn nhão trét tường.
Cũng tại do Hi Hi Tử chạy đến đánh Úc Tưởng một trận tơi bời, trước đó cô ta đã nức tiếng gần xa là thiên kim có gia đình bề thế thật sự, tam quan đoan chính nên mới khiến cho Úc Tưởng bị chỉ trích xối xả.
“Cô có biết ý nghĩa của việc công khai xin lỗi nghĩa là gì không? Từ trước đến nay chưa bao giờ có người nổi tiếng nào công khai xin lỗi cả!” Triệu Sướng bực bội phản đối.
Úc Tưởng: “Cô ta là người nổi tiếng à?”
Triệu Sướng nghẹn họng.
Tưởng Hi càng tỏ ra khó chịu hơn, cô ta chen ngang: “Tôi nói sai sao? Cái túi cô dùng lỗi thời rồi… Thế mà còn không biết xấu hổ nhận cái danh quý cô nhà giàu hả? Chụp ảnh với người ta còn bị cắt đi nữa! Tôi nhất quyết không xin lỗi, cô không muốn hợp tác với tôi thì thôi…”
“Hi Hi!” Triệu Sướng cau mày đứng bên cạnh khuyên can.
Tưởng Hi đẩy anh ta ra: “Tôi nói cho cô biết, người phụ trách sự kiện diễn ra tại đây hôm nay là anh trai tôi. Tôi biết cô nhận được thiệp mời tới đây, nhưng cô có tin tôi chỉ cần nói một câu thôi là lát nữa cô sẽ bị bảo vệ đuổi ra ngoài không? Đến lúc đó, chiều hướng của dư luận trên mạng xã hội sẽ bị đảo ngược. Đừng bắt tôi xin lỗi làm gì, mọi người sẽ chế nhạo cô nhiều hơn thôi…”
Không còn gì bàn cãi nữa, Tưởng Hi đang đe dọa cô.
Cô ta đã nghe anh trai mình nói rằng cậu cả Trữ mua trung tâm thương mại này và toà nhà bên cạnh cho mẹ, hôm nay hắn dành thời gian tới đây để thị sát tình hình.
Nếu như hôm nay gây chuyện thì thế nào anh trai cũng nuốt sống cô ta cho mà xem.
Nhưng “Ngư Ngư” trước mặt cô ta không biết điều đó, thế thì cô ta dư sức hù cô sợ mất mật.
Giờ phút này, cuối cùng tổng giám đốc Thẩm cũng tìm được cái ghế về, anh ta bê cái ghế mà đổ mồ hôi đầm đìa.
Anh ta vô cùng ngạc nhiên khi thấy cảnh tượng giằng co trước mắt: “Hai người này là ai vậy?”
Úc Tưởng ngồi xuống ghế một cách ung dung, thảnh thơi rồi mới ngẩng đầu nhìn Tưởng Hi rồi nói với vẻ lười biếng: “Cô nói tiếp đi.”
Tưởng Hi: What?
Thế hoá ra cô không nghe lọt tai câu nào à?
Tưởng Hi chỉ vào tổng giám đốc Thẩm, hỏi: “Đây là…”
Tổng giám đốc Thẩm nhanh chóng ngắt lời cô ta: “Tôi là sếp của cô ấy.” Không phải bạn trai Úc Tưởng đâu, làm ơn đừng ai nhận nhầm nữa.
Vẻ mặt của Tưởng Hi dịu đi phần nào: “Ra là sếp hả? Anh Triệu xem rồi nói thẳng với anh ta luôn đi.”
Triệu Sướng cũng thở phào nhẹ nhõm: “Nếu ngài không phiền thì chúng ta trò chuyện về chuyện trên mạng của Ngư Ngư nhé…”
Tổng giám đốc Thẩm còn chưa kịp nói gì thì đã bị lôi đi.
Tổng giám đốc Thẩm: Chuyện gì thế?
Tổng giám đốc Thẩm còn không quên quay đầu lại hỏi: “Cô có khát không? Bên kia có đồ uống nhẹ …”
Tưởng Hi: “Cô được cấp trên nâng niu như thế nên mới vênh váo thế à?”
Lúc lại gần tình cờ nghe thấy câu nói này, thư ký Vương bỗng giật thót tim.
Sao tự dưng có thêm một ông sếp đối xử đặc biệt với cô thế?
Thư ký Vương vội vàng kìm nén tâm trạng đang bấn loạn lại: “Ngại quá, xin phép mọi người. Cô Úc, cô còn nhớ tôi không?”
Lúc Tưởng Hi đi gặp anh trai mình, thư ký Vương sang chỗ khác để chọn quà nên cô ta không biết thư ký Vương là ai, nhưng vì thấy cách ăn mặc trang trọng, lịch thiệp của anh ấy nên bất giác quan sát khá kỹ.
Tưởng Hi nói với vẻ không vui: “Chúng tôi đang nói chuyện mà, anh có chuyện gì thì để chút nữa được không?”
Thư ký Vương thầm nghĩ: Sao mà được? Cậu cả Trữ bận rộn biết mấy, thời gian của cậu ấy đáng giá ngàn vàng, tôi phải lo làm nhiệm vụ xong còn về phục vụ cậu cả Trữ nữa chứ không rảnh.
Thư ký Vương không thèm quay đầu lại nhìn Tưởng Hi, đương nhiên cũng chẳng quan tâm đến cô ta.
Anh ấy lịch sự hỏi thăm Úc Tưởng: “Lần trước cô Úc về nhà có bị ốm không?”
Úc Tưởng: “Cũng tạm, tôi vẫn khỏe, khỏe như vâm luôn này.” Cô ngập ngừng hỏi: “Trữ Lễ Hàn đang ở gần đây sao? Thế tôi có cần tránh xa ra không?”
Thư ký Vương: “Cậu cả Trữ chỉ tới đây xử lý vài công việc thôi, sẽ đi ngay ạ.”
Cô không muốn gặp cậu cả Trữ à?
Úc Tưởng: “À, thế thì tốt quá.”
Thư ký Vương: Gì cơ?
Úc Tưởng hỏi anh ấy: “Anh tìm tôi có chuyện gì không?”
Tưởng Hi nghe cuộc đối thoại của hai người mà ngây ra như phỗng.
Hai người đang nói về ai thế?
Trữ Lễ Hàn? Cậu cả Trữ? Là cậu cả Trữ mà anh trai cô vừa khép nép đi theo đó ư?
Sao có thể…
Sao cô lại quen biết với…
Tưởng Hi cắn môi, chắc không phải Úc Tưởng thuê người nói mấy câu này đâu nhỉ?
Ngay sau đó, Tưởng Hi nhìn thấy người đàn ông này chìa túi đựng đồ hãng Hermès đang cầm trên tay ra trước mặt Úc Tưởng.
“Cô Úc, đây là quà mà cậu cả Trữ bảo tôi chọn, tôi gửi cô.” Thư ký Vương nói.
Úc Tưởng: “Hả?”
Chồn cáo chúc tết gà, rắp tâm ăn gỏi.
“Cô Úc không mở ra xem sao?” Thư ký Vương nhoẻn môi cười, hỏi.
Úc Tưởng đắn đo một lúc mới mở túi ra xem.
Úc Tưởng đã từng tiếp xúc với một số thương hiệu khi làm ở bộ phận PR trước đây, bởi vậy mà cô có thể nhận ra giá trị của túi xách chỉ bằng một cái nhìn.
Tưởng Hi thì càng nắm rõ hơn nữa! Đây là túi xách cổ điển của hãng Hermès Kelly chứ đâu! Đây không còn là vấn đề có đắt hay không nữa mà là có được lấy đúng màu mình thích không!
Tưởng Hi còn nghi ngờ đây là hàng nhái.
Song, cô ta lại nhìn thấy một tấm thiệp.
Tấm thiệp này do trung tâm thương mại kế bên in ấn và phát hành, trên đó có cả tên của trung tâm thương mại.
Tưởng Hi nghẹn họng, không thể thốt thành lời.
Cô ta mím môi, đờ ra như tượng, mãi chưa thể hoàn hồn được.
“Mấy thứ này cũng dành cho cô Úc, mặc dù không phải thứ gì quý trọng nhưng tôi mong cô Úc sẽ vui khi nhận nó.” Dù gì khi người ta tặng quà cũng nói giống như vậy, thư ký Vương cũng nói y hệt.
Tưởng Hi chưa bao giờ được chứng kiến cảnh tượng này.
Trước mắt cô ta là hình ảnh Úc Tưởng mở hai cái hộp còn lại một cách thô bạo.
Giá của chỗ quà “mọn” đó ngang ngửa ba cái video mở hộp để quảng cáo cho hàng xa xỉ của cô ta!
Tưởng Hi nghiến răng ken két.
Trong hộp quà mà cô nhận được là một món đồ sứ và một chiếc khăn lụa.
Món đồ gốm ấy là bộ sưu tập lấy cảm hứng từ cây xanh của Hermès, mua trọn bộ sưu tập thì kể ra cũng không đắt đỏ là bao, đổi sang giá tiền tệ Trung Quốc thì chỉ có mấy chục ngàn tệ.
Khăn lụa thì là phụ kiện không thể thiếu đối với dòng túi xách cổ điển Birkin và Kelly.
Nhưng khi nhìn hoa văn của khăn lụa, Tưởng Hi lại phát hiện đây không phải là một chiếc khăn lụa bình thường có thể mua được với giá hơn bốn ngàn tệ mà có lẽ đây là khăn lụa thuộc bộ sưu tập cổ điển. Có thứ này làm ví dụ so sánh, chiếc cài khăn trị giá hơn một ngàn ở bên cạnh chẳng còn nổi bật như ban đầu nữa.
Đến khi lấy lại tinh thần, Tưởng Hi lại nghe Úc Tưởng lên tiếng: “Cảm ơn… Nhưng mà hơi nặng đấy.”
Tưởng Hi: “…”
Thư ký Vương thầm mắng bản thân, sao anh ấy không nghĩ tới điểm này nhỉ? Thật sơ suất khi chỉ chăm chăm vào món đồ sứ hữu ích, tinh xảo mà giá trị cao.
Úc Tưởng cũng không khách sáo.
Cô nhận món quà từ tay anh ấy: “May mà hôm nay có người cầm giúp.”
Đủ thứ suy đoán hiện lên trong đầu thư ký Vương, anh ấy tỉnh bơ hỏi: “Vậy à? Là bạn của cô Úc sao?”
Úc Tưởng buồn cười nhìn anh ấy: “Sếp.”
Thư ký Vương: “Ồ!”
Anh ấy đứng ở đó một hồi mà Úc Tưởng vẫn không có ý định nói thêm gì với anh ấy, thư ký Vương không thể làm gì khác ngoài xoay người rời đi: “Vậy tôi không làm phiền cô Úc nữa.”
Thư ký Vương vừa ra ngoài vừa gọi điện thoại cho Trữ Lễ Hàn.
“Cậu cả Trữ, tôi đã gửi quà đến tận tay cô Úc rồi. Nhưng còn cô Úc thì… Không biết cô ấy có thích không nữa.” Thư ký Vương cảm thấy mình có vẻ không được việc cho lắm.
Trữ Lễ Hàn trả lời: “Ừ.”
Hắn không nói cho thư ký Vương biết rằng mình cũng đang đi cầu thang xuống dưới.
Bên này, Tưởng Hi đã xốc lại tinh thần xong, thì thầm: “Cô biết cậu cả Trữ à?”
Chưa đợi Úc Tưởng trả lời, Tưởng Hi đã nhìn thấy một anh chàng đẹp trai ngời ngời, trẻ trung, mặc đồ thời thượng, cao một mét tám mấy cầm chìa khóa xe Ferrari trên tay đi về phía Úc Tưởng.
Sao lại có thêm một người nữa rồi?
Tưởng Hi thầm nghĩ.
Người này là ai?
“Cuối cùng cũng tìm được em rồi.” Người vừa đến cất lời rồi khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Prev
Next

Comments for chapter "Chương 26"

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

Nhảy Hố - NhayHo.Com Website đọc truyện online hay, cập nhập chương nhanh nhất. Đọc truyện ngôn tình hay, truyện Đam Mỹ, truyện Tiên Hiệp, Sủng ... Truyện online, truyện full, truyện mới, truyện chữ, tiểu thuyết
  • Trang chủ
  • Truyện

@ nhayho.com

Sign in

Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to NhayHo.Com