Tôi làm cá mặn ăn nên làm ra trong truyện ngược - Chương 28
Song, người đàn ông này lại khác… Trẻ trung, tuấn tú, còn dịu dàng, lịch thiệp nữa, chiếc đồng hồ mà anh ta đang đeo trên cổ tay là đồng hồ Rolex màu xanh bạc hà nhỉ? Giá của chiếc đồng hồ này bị đẩy lên đến gần ba trăm ngàn tệ trong hai năm qua rồi!
Khổ nỗi cô ta không hề hay biết rằng Hà Vân Trác đang rất mất kiên nhẫn.
Cô ta còn hỏi tên anh ta à?
Hà Vân Trác thầm cười nhạo.
Cho cô ta biết tên để cô ta dễ lan tin về anh ta sao?
Thấy anh ta chẳng hề đáp lại, chỉ lặng thinh nhìn mình chằm chằm thì trong lòng Tưởng Hi hơi sợ hãi, nhưng rồi cô ta lại nghĩ mình chỉ nghĩ nhiều mà thôi nên vội nói: “Hồi nãy chắc anh cũng nhìn thấy tôi nhỉ? Tôi đứng đối diện Ngư Ngư ấy.”
Ngư Ngư?
Ý cô ta là Úc Tưởng?
Một suy nghĩ chợt nảy lên trong đầu Hà Vân Trác.
“Tôi tên là Hà Vân Trác.” Anh ta dừng một lúc mới nói tiếp: “Ngại quá, tôi phải ra quán cà phê chờ cô ấy rồi.”
Dứt lời, Hà Vân Trác bước thoăn thoắt rời đi ngay.
Sau khi về nước, chẳng mấy nữa anh ta sẽ thường xuyên được đưa tin trên báo kinh tế tài chính thôi.
Có nói tên hay không thì cũng chẳng có ý nghĩa gì. Người phụ nữ tên là Tưởng Hi này rồi cũng sẽ nhận ra thân phận của anh ta qua tin tức thôi.
Có một điều quan trọng hơn những việc này là anh ta biết tên của Tưởng Hi thì đương nhiên sẽ có cách chặn miệng cô ta lại.
Tưởng Hi không biết Hà Vân Trác đang nghĩ gì.
Cô ta xoay người nhìn theo bóng lưng của anh ta, sau đó nhanh chóng cúi đầu mở trình duyệt ra tìm kiếm.
Hà Vân Trác…
Trong thoáng chốc, kết quả tìm kiếm hiển thị trên màn hình.
Cô ta tìm ra thật!
Vừa về nước… Con trai độc nhất của ông trùm bất động sản…
Một người như thế mà theo đuổi Ngư Ngư ư?
Tưởng Hi cố gắng dằn sự khó chịu xuống đáy lòng.
Cô ta cực kỳ không muốn thấy cảnh Ngư Ngư vực dậy, bởi vì một khi Ngư Ngư vươn lên thành công, kẻ bị cư dân mạng chế giễu lúc đó sẽ là cô ta.
Cô ta ngay lập tức nắm chặt điện thoại, sải bước đi xa trong tâm trạng khó mà bình tĩnh.
Đáng lẽ hồi nãy phải xin Wechat rồi hẵng để anh ta đi!
Tưởng Hi không biết rằng nếu cô ta lại gần thêm một chút nữa, tiếp tục dán tai vào cửa để nghe lén thì sẽ nghe thấy tin tức động trời hơn nữa.
Sau khi cô ta đi, cách một bức tường, Úc Tưởng đang khẽ thở dài.
Đàn ông đúng là chẳng đáng tin chút nào, nói đi là đi ngay.
Úc Tưởng: “Anh xuống đi, tôi leo thang bộ mệt lắm.”
Trữ Lễ Hàn: “…”
Hệ thống: […]
Đám người đứng sau Trữ Lễ Hàn càng bàng hoàng hơn nữa.
Hóa ra… Hóa ra nữ chính trong câu chuyện máu chó này có quen biết với cậu cả Trữ ư?
Đã vậy trông dáng vẻ… hống hách như vậy nữa? Yêu cầu cậu cả Trữ đi xuống gặp cô ư?
Bầu không khí rơi vào sự tĩnh lặng chết chóc khoảng chừng mấy chục giây.
Ngay khi bọn họ cho rằng cậu cả Trữ sẽ nổi giận thì Trữ Lễ Hàn lại từ từ cất bước.
Hắn băng qua ngã rẽ, đi tới tầng một.
Song, đến lúc cách Úc Tưởng còn ba bậc thang thì hắn dừng lại.
Khoảng cách này không gần nhưng vẫn tiện cho cuộc trò chuyện, bên cạnh đó còn thể hiện địa vị rõ ràng.
Úc Tưởng phải hơi ngẩng đầu lên thì tầm mắt mới ngang với Trữ Lễ Hàn.
Bởi dù sao hắn vốn đã cao rồi.
Lúc này, Trữ Lễ Hàn cũng cụp mắt nhìn cô.
Hôm nay cô mặc một chiếc váy trắng đơn giản, cột mái tóc dài thật cao để lộ toàn bộ gương mặt sắc sảo cũng như đường cong uyển chuyển và cổ thiên nga.
Dấu vết mờ mờ còn sót lại trên cổ cô vào lần gặp mặt trước đó nay đã biến mất hoàn toàn. Cô cũng không đeo trang sức gì làm lột ra làn da trắng nõn chói mắt.
Nhìn lên gương mặt của cô, trông cô không hề có sự thảng thốt.
Lông mi cô rất dài, lúc nhẹ nhàng chớp mắt thậm chí còn có nét ngây thơ vô tội.
Ai nấy cũng không kìm lòng được mà nghĩ, cô gái này đẹp quá!
Vừa nhìn thôi đã thu hút đến mức không tài nào rời mắt nổi!
Ngay lúc này, bọn họ nghe cậu cả Trữ cất giọng hỏi: “Tôi là tội phạm giết người? Hay là tên sát nhân điên rồ?”
Đám người đằng sau Trữ Lễ Hàn thoắt cái há hốc mồm.
Trời ơi! Hóa ra cậu cả Trữ không chỉ quen biết với nữ chính của câu chuyện máu chó này mà còn là một trong hai nhân vật chính! Mẹ ơi quá chấn động!
Hệ thống: [Vỡ kịch bản rồi chứ gì?]
Hệ thống: [Không dễ tống cổ Trữ Lễ Hàn đi đâu.]
Úc Tưởng: Từ từ đừng hối, đang chế đây, đang chế đây.
Hệ thống: Gì thế?
Trữ Lễ Hàn: “Tôi yêu cô đến tận xương tủy? Hễ ai lỡ chạm vào cô là tôi sẽ đòi chặt tay kẻ đó?”
Gương mặt của Úc Tưởng xám như tro tàn, cô bối rối đứng tại chỗ cố gắng dựng một pháo đài lên cho mình.
Trời ơi đầu óc cô tối quá, đọc tiểu thuyết Mary Sue nhiều quá rồi…
Ai mà ngờ được cô lại bịa tới mức này cơ chứ…
Người đang đau khổ lúc này đâu phải chỉ mỗi mình Úc Tưởng?
Đám người đứng sau Trữ Lễ Hàn cũng đang quằn quại.
Trong chốc lát, họ vẫn chưa thể phân biệt được đâu là thật, đâu là giả, đắm chìm trong sự thật siêu to khổng lồ không thể nào kìm nén được, không một ai dám liên tưởng con người Trữ Lễ Hàn với tình yêu.
Không biết gương mặt của Trữ Lễ Hàn đang có cảm xúc gì, hắn chỉ thong thả nói: “Cô muốn ôm con tôi lấy Hà Vân Trác làm chồng ngay trước mặt tôi ư? Nếu tôi giết cả nhà Hà Vân Trác, chặt anh ta ra từng khúc rồi ném xuống biết, giữ lại một nửa cho chó ăn thì cô thấy tôi nên xử trí cô thế nào đây?”
Nghe vậy, ai nấy cũng rùng mình.
Ngay cả hệ thống cũng giật bắn người.
Hệ thống không hề nghi ngờ lời nói của hắn, trong thế giới theo mô típ tổng tài bá đạo cũ rích này, trùm cuối phản diện đúng là có thể làm ra chuyện đó.
Úc Tưởng liếm bờ môi hơi khô.
Cổ họng của cô hơi nghẹn lại, cô cảm nhận được sức ép khủng khiếp đến từ Trữ Lễ Hàn.
Úc Tưởng: “Thì…”
Úc Tưởng: “Giam giữ tôi để cưỡng ép?”
Trữ Lễ Hàn: “…”
Hệ thống suýt thì xỉu cái đùng.
Con mẹ nó, cái cốt truyện 18+ gì thế này!
Nó không thể xuất hiện tại đây được, vô lý! Rồi thế giới cũng bị cô phá tanh bành có ngày!
Mọi người hít sâu một hơi, da đầu họ tê rần cả lên vì nghe thấy câu nói này.
Ai nấy cũng muốn nhìn xem Trữ Lễ Hàn đang có biểu cảm như nào nhưng lại không dám.
Trữ Lễ Hàn lại bị cô chọc giận đến bật cười một lần nữa.
Thậm chí, khoảnh khắc ấy, một vài cảnh trong đêm ở khách sạn Hải Lệ hôm ấy còn hiện lên trong tâm trí hắn.
Trữ Lễ Hàn khẽ đảo mắt: “Hừm, chọn gì khôn thế? Làm sao cô biết tôi sẽ không giết cô, cho cô xuống biển theo luôn?”
Úc Tưởng: “Như vậy sao được, thế chẳng phải Hà Vân Trác được hời rồi sao? Chết rồi mà vẫn được ở cùng nơi với tôi, cái này gọi là gì nhỉ? Sánh bước bên nhau đến khi chết à? Anh xem cảnh Lương Sơn Bá, Chúc Anh Đài hóa thành bươm bướm chưa? Thế khác nào cắm sừng cậu cả Trữ đâu?”
Hệ thống: […]
Cô bịa theo cái cốt truyện này thật đấy hả? Cô không sợ Trữ Lễ Hàn giết cô à?
Trữ Lễ Hàn bỗng thấy đầu ngón tay mình hơi nhột.
Thành thật mà nói, bây giờ anh chỉ muốn móc cái miệng Úc Tưởng ra xem thật kỹ nó mọc kiểu gì.
Mí mắt của Trữ Lễ Hàn giật giật, hắn hờ hững nói: “Vậy thì đổ xi măng.”
“Tôi còn đang mang thai con của anh đây, ít nhất phải chờ sinh con rồi hẵng đổ chứ?”
Hệ thống: […]
Giờ mà cô còn cò kè mặc cả nữa hả?
Trữ Lễ Hàn hờ hững bảo: “Nhưng vốn dĩ tôi đâu thích trẻ con.”
Hệ thống: […]
Hệ thống: [Rồi bịa tiếp đi? Tên Trữ Lễ Hàn này biến thái quá rồi, cô đừng cãi hắn nữa!]
Úc Tưởng mắt điếc tai ngơ, liếm môi.
Mắt cô sáng lấp lánh, hàng mi khẽ run, cô nói: “Thế thì ngại quá, xem ra trong lòng cậu cả Trữ chỉ yêu mỗi một mình tôi rồi. Ngoài tôi ra, trên đời này không còn sinh vật sống nào nhận được tình yêu của cậu cả Trữ cả.”
Những người đằng sau Trữ Lễ Hàn sắp sửa quỳ xuống trước cô.
Đến cùng thì cô là thần thánh phương nào thế?
Sao cái quái gì cô cũng dám nói vậy?
Lúc này, Trữ Lễ Hàn đi xuống một bậc thang, trả lời: “Tiếc quá, tôi lại không hể yêu cô.”
Úc Tưởng nổi hết da gà da vịt cả lên.
Đó là bản năng khi cảm nhận được nguy cơ.
Song, cô vẫn còn vũ khí bí mật của mình: Ngang như cua!
Úc Tưởng vội vàng nói thật nhanh: “Thế thì anh toi đời rồi.”
Trữ Lễ Hàn: Hả?
Gì đây? Cô không sợ mà thành ra anh sắp toi đời à?
Úc Tưởng: “Năm đầu tiên tôi chết, anh sẽ chưa cảm nhận được gì đâu. Nhưng đến năm thứ hai tôi chết, anh sẽ bắt đầu nhung nhớ. Rồi đến năm thứ ba, năm thứ tư tôi chết, anh vừa ngoái đầu lại thìphát hiện không tìm được tôi nữa rồi sẽ đau khổ, bi lụy… Và rồi mười năm trôi qua, anh công thành danh toại, đứng ở trên cao sao tránh khỏi cái lạnh, càng ngày càng nhớ tôi, nhưng tôi đã qua đời, cũng vì anh không thích trẻ con mà giữa hai người không có lấy một mụn con nào… Anh càng thêm nhung nhớ và đau đớn, từ đó về sau, anh nhìn ai cũng giống như thấy tôi nhưng thật ra lại không phải. Anh có tất cả nhưng không có tình yêu, chỉ có thể sống trong sự hối hận và cô độc đến cuối đời.”
Hệ thống: […?]
Trữ Lễ Hàn: “…”
Hệ thống: [Đến cùng thì cô đã đọc bao nhiêu cuốn tiểu thuyết rồi?]
Úc Tưởng: Bình thường thôi, cỡ một trăm cuốn gì đó. Tôi thấy phận làm nữ chính phải bước lên giàn hỏa thiêu còn tốt hơn là làm bia đỡ đạn đấy… Ôi chao, xem Trữ Lễ Hàn bắn có chuẩn không? Một phát bắn chết tôi luôn chắc được chứ nhỉ?
Hệ thống: […]
Bất cứ ai cũng đã từng đọc sách, báo.