Tôi làm cá mặn ăn nên làm ra trong truyện ngược - Chương 29
Họ thường đọc báo về kinh tế tài chính hoặc tài chính, và sách về Bill Gates gần được ví như “sách gối đầu giường”.
Những người đang hóng chuyện phía sau chưa đọc tiểu thuyết bao giờ, cũng không biết tình hình trước mắt cụ thể ra làm sao, bọn họ nghe vậy thì khẽ gật đầu, tự nhủ quả là vậy thật.
Đừng để sự nông nổi nhất thời chi phối để rồi gây ra nuối tiếc về sau.
Nhưng mà… Cậu cả Trữ biết yêu thật ư?
Thậm chí giữa hai người họ còn từng có mối quan hệ thân mật hơn nữa?
Dù thế nào đi chăng nữa thì đúng là quá khó khăn để liên tưởng một nhân vật cao quý, không gần sắc dục và xa vời như cậu cả Trữ với chuyện đó.
Ngay lúc bầu không khí lại ngưng trệ, Trữ Lễ Hàn cất tiếng.
“Các anh đi được rồi.”
Người phụ trách trung tâm thương mại là người lấy lại tinh thần đầu tiên: “À vâng, vâng!”
Họ cũng không dám hỏi nhiều, ai nấy cũng có một suy nghĩ rằng dám hóng hớt chuyện này thì có ngày ngoẻo thật, thôi phắn nhanh cho rồi. Lúc cậu cả Trữ yêu cầu họ có mặt thì họ lại tới là được chứ gì?
Úc Tưởng thấy những người đi theo Trữ Lễ Hàn lần lượt leo thang bộ lại.
“Bịch bịch bịch”, một lát sau, tiếng bước chân đã đi xa, chẳng mấy chốc đã biến mất tăm.
Úc Tưởng rơi vào trầm tư.
Úc Tưởng: Hắn định trùm bao bố vác mình đi để giết ư? Trữ Lễ Hàn có thói quen mang súng bên mình không nhỉ? Nhà nước thì cấm đấy nhưng trong tiểu thuyết có cấm không?
Lần này đến phiên mặt hệ thống như đưa đám.
Hệ thống: [Tôi cũng không biết nữa…]
Giờ đây, hệ thống đúng là rất hối hận.
Biết vậy nó nên báo cho Úc Tưởng rằng Trữ Lễ Hàn ở ngay gần đó, hơn nữa còn càng ngày càng tiến gần về phía cô mới phải.
Nếu vậy thì chí ít cốt truyện sẽ còn đường cứu chữa…
Nhưng nhìn vào tình hình trước mắt, nó thấy người sắp hẹo rồi chứ đừng nói là cốt truyện.
Chỉ trong chớp mắt, chỉ còn lại Úc Tưởng, Trữ Lễ Hàn và vệ sĩ có thân hình cao to, vạm vỡ đứng cạnh hắn trên cầu thang.
Úc Tưởng đếm một lượt.
Còn năm người!
Trữ Lễ Hàn gọi một cuộc gọi: “Lái xe đến trước cửa tòa nhà bên cạnh trung tâm thương mại.”
Ở đầu dây bên kia, thư ký Vương nghe máy, ban đầu anh ấy ngẩn người một lúc rồi mới đáp: “Vâng.”
Mới vừa rồi thư ký Vương còn đang tự hỏi cậu cả Trữ đang ở đâu.
Hừm, cậu cả Trữ cũng tới nơi tổ chức sự kiện ở tòa nhà bên cạnh à?
Thư ký Vương nhanh chóng lái xe qua đó.
Cứ thế, một chiếc xe Mercedes-Benz Maybach VS680 chễm chệ trước cửa hội trường tổ chức sự kiện.
Đó là một chiếc xe với đường nét mạnh mẽ, logo trên xe cực kỳ nổi bật.
Gần như tất cả những người cả trong lẫn ngoài hội trường đều đổ dồn sự chú ý về phía chiếc xe.
Nếu như đó là VS80 sang trọng thì giá cả trên dưới năm triệu. Chỉ riêng chi phí cho việc bài trí khoang xe cùng với các thiết bị, linh kiện bên trong thôi đã cao đến mức khiến người ta tặc lưỡi hít hà rồi.
Đương nhiên, đó vẫn chưa phải là điều quan trọng nhất.
Quan trọng là… Đây không phải chỗ cho phép đậu xe, trừ khi… Trừ khi đó là sếp lớn của khu vực CBD này! Hoặc là con trai của sếp…
“Xe của ai thế? Có anh nhà giàu nào trong số các nhà tài trợ của sự kiện hôm nay tới dự à?”
“Không biết nữa, chẳng nghe nói gì cả.”
“Hình như có sếp nào đó đang thị sát trung tâm thương mại kế bên đấy… Có khi nào là người trong xe không?”
Trong thoáng chốc, chiếc xe này đã thu hút gần như toàn bộ người nổi tiếng có mặt tại hội trường, ngay cả bên tổ chức sự kiện cũng cảm thấy tò mò.
“Muốn qua chụp một tấm quá, bình thường chẳng mấy khi được chiêm ngưỡng loại xe này!”
“Cô dám đi không?”
“Có gì mà không dám?”
Ở bên này, Trữ Lễ Hàn gọi điện thoại xong mới nhìn về phía Úc Tưởng: “Đi với tôi.”
Úc Tưởng phân vân.
Hình như cô không được phép chọn nhỉ?
Không thì mấy anh to con, cường tráng bên cạnh cũng vác cô đi thôi.
Úc Tưởng ngoan ngoãn đi theo, tưởng tượng ra mười tám kiểu chết cho mình trong vòng một phút ngắn ngủi.
Trong sự bảo vệ chặt chẽ của các vệ sĩ, Úc Tưởng đi theo sau lưng Trữ Lễ Hàn đi ra bằng lối thoát hiểm.
Người đi đường gần đó, kể cả những người nổi tiếng đang ở trong hội trường đang nhìn qua cửa sổ sát đất cũng không khỏi reo lên.
“Chính chủ chiếc xe đi ra rồi hả?”
“Thấy rõ không? Thấy rõ không?”
“Được vệ sĩ vây quanh đó kìa, nhưng anh chàng ở giữa cao quá… Anh ta quay mặt sang kìa, cái đậu phộng! Sao mà đẹp trai thế, còn trẻ nữa!”
“Cô bảo cô dám qua đó chụp mà? Cô đi hỏi anh đẹp trai đó xem thử anh ấy có cho cô chụp không? Có khi còn xin Wechat được cũng nên.”
“Có vệ sĩ mà… Mà hình như có một cô gái trong đó nữa, nhưng mà vệ sĩ chắn mất rồi nên không thấy rõ…”
Úc Tưởng: Sao mình giống ngôi sao thế nhỉ?
Hệ thống: [Gì thế? Cô còn mắc bệnh hoang tưởng nữa à?]
Chẳng mấy chốc ảo tưởng trong đầu Úc Tưởng đã biến thành mây khói.
Lúc họ đi tới trước một chiếc xe Maybach, vệ sĩ mở cửa xe ra.
Trữ Lễ Hàn: “Lên xe.”
Úc Tưởng: Má, sao sợ thế!
Hệ thống không màng quan tâm đến những gì mình vừa nhìn thấy.
Nó ngu mới tin Úc Tưởng lần nữa.
Úc Tưởng đứng yên tại đó, không nhúc nhích.
Thậm chí cô còn bất giác rụt vai lại do chênh lệch nhiệt độ vì đột ngột ra ngoài, trông cô khá tội nghiệp.
Trữ Lễ Hàn ngoái đầu lại: “Sợ rồi à?”
Hừ.
Cho dù bết bát cách mấy cũng phải gồng lên, không được để người ta khinh mình!
Dù gì cô cũng lường trước được rằng mình sắp về với ông bà tới nơi rồi! Cô mặc kệ, chết sớm đầu thai sớm!
Gương mặt của Úc Tưởng trắng nõn nhưng khi cô liếm môi, bờ môi hồng hào trở nên căng mọng, long lanh sau khi dính nước bọt.
Úc Tưởng: “Hơi bồn chồn thôi, mà cũng hơi kích thích nữa.”
Trữ Lễ Hàn: “Kích thích gì cơ?”
Úc Tưởng: “À, ngộ nhỡ anh điên máu quá, quyết định nhốt tôi trong xe mà làm nhục tôi ngay trước mắt bao người thì sao?”
Trữ Lễ Hàn nhìn cô chòng chọc, yết hầu khẽ động đậy.
Hệ thống lại thấy xây xẩm mặt mày.
Hệ thống: [Nói thật đi, cô đọc thể loại người lớn nữa đúng không?]
Úc Tưởng: Không hề! Cậu không biết truyện tổng tài bá đạo thời xưa lắc xưa lơ này hay có mấy đoạn kinh điển như vậy hả?
Hệ thống: […]
Cô lõi đời quá nhỉ, thuộc lòng hơn cả tác giả truyện gốc nữa!
Lúc này, vệ sĩ đứng kế bên nhịn được đỏ mặt.
Thành thật mà nói, quý cô họ Úc này đúng là rất đẹp, đẹp đến mức đến tận bây giờ bọn họ vẫn không dám nhìn thêm cái nào.
Không thể không nói sự chém gió của Úc Tưởng ít nhiều gì cũng gây ảnh hưởng xấu đến hình ảnh của Trữ Lễ Hàn.
“Xem ra cô không hề sợ hãi chút nào.” Trữ Lễ Hàn cất giọng, nghe giọng điệu chẳng biết hắn đang buồn hay đang vui.
Bấy giờ Úc Tưởng mới vịn cửa xe chui vào, vừa vào xe vừa đáp lời: “Cũng bình thường.”
“Xách hộ tôi nhé, tôi không xách nổi.” Úc Tưởng lên tiếng nhờ vả một cách khó khăn.
Trữ Lễ Hàn cụp mắt nhìn túi xách Hermès mà cô đang cầm trên tay, trông cũng có vẻ khó khăn.
Thế là hắn đưa tay ra rồi nhẹ nhàng cầm lấy từ phía sau.
Đến khi Úc Tưởng ngồi vào chỗ thì hắn mới lên xe.
Vệ sĩ nhanh chóng kéo cửa lại rồi chờ ở ngoài xe, không hề có ý định sẽ lên xe ngồi cùng hai người họ.
Đừng đùa chứ!
Lỡ hai người họ làm gì đó trên xe thật… thì phải làm sao đây? Bọn họ cứ ở ngoài trông thôi.
Cửa xe đóng lại.
Trữ Lễ Hàn giơ tay bật đèn lên.
Ánh đèn chiếu xuống, Trữ Lễ Hàn vừa quay sang nhìn một phát là Úc Tưởng tự giác thắt dây an toàn đàng hoàng.
Nói cô rén thì cô lại quá ngang ngược.
Nói cô ngoan thì cô lại nhây như quỷ vậy.