Tôi làm cá mặn ăn nên làm ra trong truyện ngược - Chương 30
“Cô Úc có thai thật ư?” Trữ Lễ Hàn lạnh lùng hỏi: “Tôi nhớ mới có mấy ngày trôi qua thôi.”
Úc Tưởng táo bạo soi sáng con đường cho anh: “Thế cậu cả Trữ có nghĩ rằng có lẽ tội phạm giết người mà tôi nói là người khác không?”
Hệ thống nghẹn họng.
Cô còn ngại chưa đủ loạn hay gì mà chọc điên Trữ Lễ Hàn nữa vậy?
Bất ngờ là Trữ Lễ Hàn không nổi giận, hắn vẫn tỏ ra bình tĩnh như thường nhưng quay đầu nhìn chằm chằm vào Úc Tưởng.
Anh cất tiếng: “Sau khi chia tay nhau tại khách sạn Hải Lệ, tôi nắm thông tin tường tận về cuộc đời của cô Úc. Từ trước đến nay chưa bao giờ có người nào như vậy hiện diện trong cuộc sống của cô Úc cả.”
Úc Tưởng: “Anh điều tra tôi ư?!”
Trữ Lễ Hàn: “Đúng vậy.”
Úc Tưởng hỏi hệ thống: Nguyên chủ không có tai tiếng đáng xấu hổ gì chứ? Nếu không thì mỗi lần gặp Trữ Lễ Hàn là tôi phải đội quần mất.
Hệ thống: [Xin cảm ơn rất nhiều, cô mới tới đã gây chuyện đội quần đầu tiên trong đời cô ấy rồi, cô thứ hai thì không ai chủ nhật cả.]
Trữ Lễ Hàn hỏi: “Cô Úc giận sao?”
Úc Tưởng: “À không, không có gì cả. Anh điều tra thì tôi yên tâm rồi, khỏi mất công lỡ ngày nào đó anh nghi ngờ tôi là gián điệp do đối thủ trong giới kinh doanh cài vào hay sát thủ nước ngoài gì đó, thế thì cuộc sống của tôi sẽ càng khốn đốn hơn.”
Một thứ cảm xúc lóe lên trong mắt Trữ Lễ Hàn, ngón tay hắn nắm hờ một cách tự nhiên.
Dù đã rơi vào tình huống thế này nhưng cô vẫn điềm tĩnh đến đáng sợ, khiến cho người ta hoang mang không biết đâu mới là con người thật của cô.
Trữ Lễ Hàn lại cất tiếng: “Tôi muốn hỏi cô câu này từ lúc ở bữa tiệc nhà họ Kim. Cô Úc muốn bồi thường thế nào? Trừ kết hôn.”
Hắn ngập ngừng trong chốc lát mới nói tiếp: “Nhà họ Úc sắp phá sản rồi nhỉ? Thật ra chỉ cần một cái gật đầu của tôi, thổi chút gió vào thương trường là nhà họ Úc sẽ nhanh chóng thoát khỏi tình cảnh hiện tại. Tôi mong rằng sau này mỗi khi ra ngoài, cô Úc đừng thốt ra những lời không nên nói, làm những chuyện không nên làm nữa.”
Úc Tưởng sững sờ, lén lút thảo luận với hệ thống.
Úc Tưởng: Tên trùm phản diện này bình tĩnh nhanh thật đấy, cảm xúc mà làm như cái cần số đẩy chỗ nào cũng được vậy, sợ nhất loại người như thế thôi.
Hệ thống: [Có ai nói chồng mình như cô không hả?]
Úc Tưởng: Gì cơ?
Hệ thống: Từ chối trả lời.jpg
“Cô Úc đã nghĩ ra chưa?” Giọng nói của Trữ Lễ Hàn lại vang lên lần nữa.
Úc Tưởng ngước lên nhìn, chạm phải ánh mắt của anh.
Nốt ruồi son dưới mắt người đàn ông trông rất chói mắt.
Khuôn mặt của hắn tuấn tú là thế, toát lên khí chất quý phái và lịch thiệp là thế, ấy vậy mà ánh nhìn của hắn lại rất thờ ơ.
Úc Tưởng: “Hay là cứ để nhà họ Úc phá sản đi.”
Trữ Lễ Hàn: “…”
Không ai có thể kìm hãm tự do của tôi!
Hắn có hiểu thế nào là nhân dân có quyền đứng lên tự làm chủ bản thân, tự làm chủ cuộc sống của bản thân không hả?
Úc Tưởng tặc lưỡi.
Trữ Lễ Hàn: “Cô suy nghĩ rồi chứ?”
Úc Tưởng: “Tôi suy nghĩ kỹ rồi.”
Bây giờ cô cũng thấy Trữ Lễ Hàn không có ý định ra tay với mình thật. Xem ra ông trùm phản diện vẫn chưa đến nỗi mất nhân tính, vi phạm pháp luật.
Trong lòng Úc Tưởng vừa mừng húm vừa có phần tiếc nuối.
Cái cốt truyện dở hơi bỏ xừ này khó xơi quá!
Úc Tưởng: “Nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi về nhà nhé, bái bai. Tôi phải về nhà dưỡng thai đã.”
Trữ Lễ Hàn: “Dưỡng thai?” Không phải ban nãy hắn đã vạch trần lời nói dối của cô rồi sao? Mới mấy ngày trôi qua thì làm sao có thai được?
Úc Tưởng: “Dù mới ra phôi thì cũng phải dưỡng thai chứ!”
Trữ Lễ Hàn: “…”
Úc Tưởng đặt tay lên khóa cửa, nhấn nút nhưng cửa không mở ra.
Cô không khỏi quay đầu lại nhìn Trữ Lễ Hàn.
Có vẻ quyền kiểm soát đang nằm trong tay Trữ Lễ Hàn rồi.
Trữ Lễ Hàn vẫn ngồi sừng sững tại đó, dáng lưng vẫn thẳng tắp trông cực kỳ phong độ.
Hắn nhấn chốt khóa xuống bằng một tay: “Trong bụng cô có lẽ có phôi thai, có lẽ không. Có bao lâu nữa là đến kỳ kinh nguyệt tiếp theo của cô Úc? Trước lúc đó, chi bằng để tôi giúp cô Úc tăng tỷ lệ có thai nhé?”
Úc Tưởng ngây ra như phỗng.
Hệ thống suýt chút nữa bật bài “May mắn đến nhà” lên nghe.
Úc Tưởng nuốt nước miếng: Cậu nghĩ hắn ta định làm tăng tỷ lệ kiểu gì?
Hệ thống: [Sao tôi biết được? Câu này không chiếu được đâu ha ha ha.]
Úc Tưởng: Gì vậy trời?
Úc Tưởng nắm lấy khóa cài dây an toàn.
Nhưng chỉ tháo thứ này ra thì có ích gì đâu? Cửa xe còn đang khóa cứng kia kìa.
“Cạch”, một tiếng động nhỏ vang lên.
Đèn trần trong xe bỗng tắt.
Úc Tưởng: Không phải cậu bảo tên Trữ Lễ Hàn này theo tôn chỉ nói không với sắc dục, “ôm con gái mà lòng không loạn” à?
Hệ thống: [Thì đúng nhưng vốn dĩ đã loạn ngay từ cuộc gặp gỡ đầu tiên của cô với hắn ta rồi, cốt truyện chệch đường ray rồi còn đâu.]
Úc Tưởng: …
Chất giọng hờ hững, trong veo như ngọc của Trữ Lễ Hàn lại vang lên lần nữa trong không gian chật chội, tối tăm: “Giam giữ, cưỡng ép, đè xuống làm nhục ngay trước mắt bao người… Cô Úc thích cái nào hơn?”
Úc Tưởng yếu đuối đáng thương đang bất lực ôm chặt chiếc túi Hermes vào lòng.
Trữ Lễ Hàn thấy cô như thế rất muốn cười.
Không phải là tức đến phì cười mà là bị chọc cười.
Dù cô cứ mở miệng là nói mấy lời điên khùng thì về bản chất cô vẫn còn non nớt không lành nghề.
Sau đó, hắn nghe thấy Úc Tưởng thỏ thẻ: “Đừng làm vỡ đĩa của tôi nhé…”
Giọng nghe đáng thương đấy nhưng nội dung câu nói khiến người ta tăng huyết áp.
Úc Tưởng: “Đắt lắm đấy.”
Trữ Lễ Hàn liếc mắt nhìn chiếc túi trong lòng cô: “Tôi nhờ thư ký Vương chọn quà cho cô mà cậu ta lại chọn cái này?”
Úc Tưởng nói thêm: “Còn có cả túi nữa. Đừng làm bẹp nó.”
Trữ Lễ Hàn giơ tay chỉ: “Nhìn thấy hướng đó không? Tất cả các cửa hàng bán hàng cao cấp ở khu vực này tập trung hết ở đó… Hỏng rồi thì lại đi lấy, cô có thể lấy rất nhiều.”
Úc Tưởng: …
Úc Tưởng: Hình như hắn có ý đó thật?
Hệ thống lạnh lùng đáp: [Tôi không hiểu, tôi không biết gì hết.]
Suy nghĩ trong đầu Úc Tưởng quay vòng chóng cả mặt.
Nếu như không từ chối được, vậy thì bắt tay với hắn! Nếu như không chống lại được thì cứ lăn đùng ra!
Úc Tưởng thò tay lên đùi Trữ Lễ Hàn.
Mắt Trữ Lễ Hàn giật giật.
Thật ra hắn không quen với kiểu thân mật thế này, dù cả hai đã từng thân thiết hơn thế ở khách sạn.
Cơ đùi anh căng thẳng.
Khi Úc Tưởng suy nghĩ xem lát nữa nên giật đứt cúc áo sơ mi hay là khoá quần Âu của Trữ Lễ Hàn ra?Liệu cô giựt thế có xé được bộ đồ cao cấp đặt may riêng chất lượng trên trời này không…
“Cô làm gì thế?” Giọng nói giận dữ của vệ sĩ vọng vào từ ngoài xe.
Bấy giờ Úc Tưởng vội vàng rụt tay lại như bị điện giật.
Cô rụt người về.
Trữ Lễ Hàn nhìn sang thì thấy một vệt đỏ kéo dài từ vành tai đến tận cổ cô.
Lúc này một giọng nói nũng nịu cũng vang lên từ bên ngoài xe: “Anh trai, tôi có thể chụp một tấm ảnh không? Không có ý gì đâu, chỉ post lên mạng xã hội thôi… Tôi chưa từng thấy cái xe nào đỉnh như chiếc này.”
Úc Tưởng nghĩ thầm, cô học được rồi!
Úc Tưởng lấy điện thoại ra rồi nói: “Tôi cũng muốn chụp!”
Xem hắn có sợ không nào? Lỡ như cô phát tán ảnh thì danh tiếng của hắn sẽ bị hủy hoại là cái chắc?
Trữ Lễ Hàn liếc xéo cô một phát, trong đôi mắt hờ hững của hắn ngập tràn ý cười.
Hắn quay đầu lại, ấn ngón tay lên chốt khóa rồi hạ cửa sổ xe xuống.
Úc Tưởng căng cứng cả người.
Cô không hề muốn bị người ta nhìn thấy.
Lỡ như người nổi tiếng trên mạng này giơ điện thoại chụp cô một cái rồi post lên mạng thì mọi chuyện lại rắc rối thêm.
Chẳng kịp nghĩ ngợi, Úc Tưởng ngồi thụp xuống nhưng lại bị một lực ghì lại. Cô quay đầu phát hiện là do dây an toàn thắt chặt làm cô không thể ngồi xổm xuống được.
Không còn cách nào khác, Úc Tưởng đành phải nghiêng người sang. Lúc cô hot girl đó nhìn sang thì cô lao thẳng vào lòng Trữ Lễ Hàn.
Trữ Lễ Hàn biến sắc.
Lúc này, cơ đùi hắn còn căng cứng hơn.
“Chào, chào anh.” Khi cô hot girl đó nhìn thấy Trữ Lễ Hàn thì bỗng dưng nói lắp.
Cô ta chỉ thấy được nửa khuôn mặt của Trữ Lễ Hàn, còn bên dưới thì không thấy gì, nên cô ta cũng không thấy Úc Tưởng.
Trữ Lễ Hàn cũng không quan tâm cô ta mà lạnh lùng nói: “Mời người này đi.”
Vệ sĩ đáp lại rồi giơ tay làm động tác “mời” với cô gái kia.
“Vương Lịch.” Trữ Lễ Hàn đè giọng nói.
Thư ký Vương ở ngoài xe vội vàng đáp lại.
“Lái xe đi.”
“Vâng.”
Thư ký Vương ngồi vào ghế lái rồi vẫn lặng lẽ quay đầu lại nhìn Úc Tưởng một lúc.
Anh ấy không hiểu nổi.
Tại sao cậu cả Trữ còn tự mình đến gặp cô Úc này nữa? Thế này là chuẩn bị đưa cô Úc đi đâu đó sao?
Người nổi tiếng trên mạng được mời đi còn đang nhỏ tiếng phàn nàn: “Ôi trời, tôi chỉ muốn chụp một bức ảnh thôi mà, cần gì phải hung dữ như vậy chứ? Có tiền thì ghê gớm lắm sao?”
Giọng cô ta dần nhỏ đi.
Sau đó đã có người đến gần vội vàng kéo cô ta lại.
“Đừng nói nữa, người phụ trách hoạt động đã nhận ra đó là xe của ai rồi.” Người bên cạnh khuyên can.
“Xe của ai cơ?”
“Trữ Lễ Hàn.”
“Cậu… Cậu cả Trữ hả?!” Người nổi tiếng trên mạng mở to mắt.
“Vậy người phụ nữ trong xe anh ấy là ai thế?” Có người đứng bên không kiên nhẫn cắt ngang.
Cô gái kia lắc đầu nói: “Tôi có thấy người phụ nữ nào đâu?”