Tôi làm cá mặn ăn nên làm ra trong truyện ngược - Chương 31
“Hả? Thật à? Lúc nãy anh ấy đi ra với một đám vệ sĩ vây quanh, tôi có cảm giác như mình trông thấy một người phụ nữ mà…”
Trong hội trường, Tổng giám đốc Thẩm và Triệu Sướng, quản lý của Tưởng Hi, vẫn đang nói chuyện riêng với nhau ở phía bên kia lối thoát hiểm.
“… Đại khái ý của tôi là như thế, ngài hiểu không?” Triệu Sướng nói một mạch xong còn hỏi lại.
Lúc này gã mới cảm thấy khát nước, chửi thầm trong lòng con mẹ nó rách việc quá! Nếu Ngư Ngư kia liên hệ sớm hơn thì gã cũng chẳng cần lãng phí nhiều sức lực như thế.
“Tôi đi lấy nước nhé.” Triệu Sướng nói xong ngẩng đầu lên thì thấy tổng giám đốc Thẩm lạnh lùng, hung ác nhìn chằm chằm anh ta.
Cái nhìn ấy như thể thấy kẻ thù giết cha, kẻ cướp đường phát tài, kẻ cướp bát cơm vậy.
Triệu Sướng: ?
Tổng giám đốc Thẩm nghiến răng nghiến lợi nói: “Cậu muốn Úc Tưởng hợp tác với các cậu bán tiếng? Thế chuyện fans và cư dân mạng tấn công cô ấy không quan tâm nữa?… Đ** m* cậu! Cút ngay cho khuất mắt tôi! Công ty của các cậu là gì ấy nhỉ? Được rồi, cũng chẳng cần phải nói với tôi, tôi sẽ liên hệ thẳng với phía nền tảng để người ta gửi công hàm luật sư đến cho các cậu.”
Triệu Sướng ngẩn người ra.
Sao lại kích động đến thế nhỉ?
Úc Tưởng là Ngư Ngư sao?
Cô ấy là mẹ anh ta chắc?
Nghĩ đến ngoại hình Úc Tưởng, Triệu Sướng lại suy nghĩ lệch lạc ngay.
Gã bình tĩnh lại rồi nói: “Có ai không thể gửi công hàm luật sư chứ? Ngài nghĩ chúng tôi sẽ sợ sao?”
Trong hai năm qua, những người nổi tiếng gần như đã biến công hàm luật sư thành giấy vệ sinh rồi, giờ đúng là chẳng ai để ý đến chúng nữa.
Tổng giám đốc Thẩm chỉ tay vào mũi Triệu Sướng rồi mắng: “Cậu cứ đợi mà xem chúng tôi có làm thật không?”
Đùa sao?
Vào lúc này việc có bảo vệ Úc Tưởng đủ và đúng lúc hay không sẽ quyết định hình tượng của anh ta ở chỗ cậu cả Trữ, chỗ Lăng Sâm Viễn, à, hoặc là còn ở chỗ Hà Vân Trác như thế nào.
Tổng giám đốc Thẩm mắng xong thì ung dung quay người.
Triệu Sướng bỗng dưng nổi giận đùng đùng, gã sa sầm mặt đi ra ngoài, miệng chửi rủa không ngừng: “Cái công ty này là một lũ thiểu năng sao? Chuyện đôi bên cùng có lợi không tốt à? Con mẹ nó, còn muốn cá chết lưới rách hả?”
Sau khi ra ngoài, gã mới nhận ra là tất cả mọi người trong hội trường đang nhìn về phía ngoài cửa lớn.
“Có chuyện gì thế? Xảy ra chuyện gì vậy?” Triệu Sướng tiện tay túm lấy một người rồi hỏi.
“Hình như lúc nãy có người nhìn thấy Trữ Lễ Hàn.” Có ai đó nói.
Triệu Sướng sửng sốt.
Tất nhiên gã đã từng nghe nói về tiếng tăm lẫy lừng của Trữ Lễ Hàn, có điều đó vốn không phải là nhân vật mà những người ở giai cấp của gã có thể với tới được.
Gã bèn vội quay đầu tìm Tưởng Hi.
Phải mắng Úc Tưởng và cả ông chủ của Úc Tưởng mấy câu với cô ta! Mẹ nó chứ!
Chỉ có mỗi tổng giám đốc Thẩm đang hoa mắt.
Bởi vì anh ta phát hiện… Không thấy Úc Tưởng đâu.
Anh ta nhanh chóng rút điện thoại ra gọi cho Úc Tưởng.
Tiếng chuông điện thoại vang lên đã phá vỡ sự yên ắng trong xe.
Úc Tưởng vẫn đang vùi trên đùi Trữ Lễ Hàn.
Cô đang định ngồi thẳng dậy nghe điện thoại thì Trữ Lễ Hàn đã đè cô xuống. Bàn tay to rộng của người đàn ông đè xuống gáy cô rồi hắn cứ thế ghì chặt cô trên đầu gối mình.
Lực không nhẹ cũng chẳng nặng nhưng cũng đã đủ để khiến cô không thể ngồi thẳng lên cũng chẳng thể cúi người xuống.
Úc Tưởng: ?
Úc Tưởng: Hắn đúng là chẳng phải thứ tốt đẹp gì.
Hệ thống: [Ha! Đó không phải là chuyện mà một triệu độc giả cũng biết sao?]
Úc Tưởng: “…”
Có điều Úc Tưởng lại nằm bẹp xuống nhanh hơn bất cứ ai khác.
Úc Tưởng: “Tôi không với tới điện thoại, nếu như cậu cả Trữ không buông tôi ra thì chỉ đành phải nhờ anh nghe giúp tôi thôi.”
Thư ký Vương ngồi ở ghế lái thầm nghĩ trong lòng, không phải chỉ là nghe một cuộc điện thoại thôi sao?
Hay là để tôi giúp cho…
Thư ký Vương đạp phanh xe rồi quay đầu lại, thấy Úc Tưởng và Trữ Lễ Hàn đang trong tư thế vừa khó nói vừa kỳ quái lại vừa khiến người ta phải suy nghĩ sâu xa.
Thư ký Vương lại lặng lẽ quay đầu lên rồi đạp chân ga tiếp.
Ở phía sau, Trữ Lễ Hàn thong thả ung dung cúi người xuống nhặt chiếc điện thoại bị rơi cạnh chân mình lên.
Tên người gọi nhấp nháy trên màn hình điện thoại.
[Máy rút tiền vô tình]
Trữ Lễ Hàn: ?
Trữ Lễ Hàn: “Máy rút tiền vô tình là ai thế?”
“Ông chủ của tôi.” Úc Tưởng nói.
Lúc này Trữ Lễ Hàn mới nhấn nút nhận cuộc gọi.
“A lô! A lô! Làm tôi sợ muốn chết, cuối cùng cô cũng nghe điện thoại rồi! Cô đang ở đâu thế? Có phải là cái cô Hi Hi Tử kia làm khó cô không?” Giọng nói của tổng giám đốc Thẩm vang lên từ đầu dây bên kia.
Sau đó, tổng giám đốc Thẩm ở đầu dây bên kia lại nghe thấy giọng nói của một người đàn ông: “Hi Hi Tử là ai?”
Tổng giám đốc Thẩm sợ hết hồn, anh ta tự nói trong lòng, cmn, ai thế!?
Úc Tưởng: “Đồng nghiệp.”
Tổng giám đốc Thẩm chỉ có thể loáng thoáng nghe thấy giọng nói của Úc Tưởng, rất nhỏ lại rất xa.
Rõ ràng là cô đang không cầm điện thoại trên tay.
Vậy người nhận cuộc gọi này… Tổng giám đốc Thẩm cảm thấy giọng nói khá quen tai nhưng anh ta lại không dám nhận bừa.
“Giờ cô ấy đang ở trong xe của tôi.” Trữ Lễ Hàn nói với Thẩm Hải ở đầu dây bên kia.
Xe?
Tổng giám đốc Thẩm sực tỉnh.
Vừa rồi ai cũng nói về chiếc xe Maybach ngoài cổng.
Không phải là chiếc xe đó đấy chứ?
“Nếu tìm Úc Tưởng có việc gấp thì bây giờ cô ấy tạm thời không quay lại được đâu.”
“Ồ ồ vâng, được ạ…” Tổng giám đốc Thẩm không dám nó không được. Cũng may hoạt động trao giải hôm nay vốn không có phận sự của Úc Tưởng nên anh ta cũng không cần phải lo lắng.
Ở đầu dây bên này, Trữ Lễ Hàn ấn ngắt điện thoại.
Xe cũng đã dừng lại.
Trữ Lễ Hàn nới lỏng lực tay cùng lúc.
Úc Tưởng vội vàng ngồi phắt dậy rồi quay đầu sang thì chỉ thấy xe dừng trước một tòa nhà cao tầng.
Úc Tưởng: ?
Úc Tưởng: Khá lắm, chơi quá đà rồi. Đây là muốn giam cầm tôi trong văn phòng của hắn rồi ngày đêm hoan ca à?
Hệ thống nghẹn họng.
Hệ thống: [Cô có giỏi thì nói những lời này với Trữ Lễ Hàn đi.]
Úc Tưởng cây ngay không sợ chết đứng: Tôi không dám.
Vệ sĩ ở ngoài mở cửa xe ra.
Trữ Lễ Hàn: “Cô ở trong xe chờ đi.”
Úc Tưởng: “Đợi đã, tôi phải chờ bao lâu?”
Thư ký Vương cười nói: “Cái đó thì còn phụ thuộc vào việc cậu cả Trữ phải họp trong bao lâu.”
Vội vàng đến nơi này để họp sao?
Úc Tưởng tặc lưỡi: Đúng là hiếm thấy có vị tổng giám đốc bá đạo nào làm việc nghiêm túc không muốn làm chuyện người lớn với tôi đấy.
Hệ thống: [Dù sao thì hắn cũng là nhân vật phản diện, hắn chỉ chịu trách nhiệm gây dựng cơ nghiệp và gây chuyện thôi. Nam chính mới phụ trách yêu đương chứ.]
Thấy thư ký Vương cũng xuống xe thì Úc Tưởng vội nói: “Đừng, hay là anh dẫn cả tôi lên cùng đi. Chưa xem tin tức xã hội về một bé gái bảy tuổi bị bỏ trong ô tô ở nhiệt độ cao sau đó bị chết vì ngạt thở sao?”
Thư ký Vương không nhịn được bật cười.
Cô Úc này đúng là rất có chủ kiến đấy chứ.
Trữ Lễ Hàn cúi đầu nhìn cô: “Tôi dẫn theo thư ký, dẫn theo vệ sĩ, dẫn theo cả cô nữa thì coi là gì?”
“Coi là cô vợ mềm mại ngọt ngào đi?”
Thư ký Vương: “Khụ khụ khụ…”
Trữ Lễ Hàn: “…”
Bây giờ hắn biết rồi, hoặc là phải khâu cái miệng của Úc Tưởng lại, hoặc đúng là phải dạy dỗ Úc Tưởng ngoan ngoãn, nếu không thì cô còn quậy lên trời.
Chỉ doạ nạt cô thì chẳng có tác dụng gì.
Trữ Lễ Hàn: “Đi thôi.”
Úc Tưởng vội vàng xuống xe.
Nói thật thì với một nhân vật như Trữ Lễ Hàn, chiếc xe của hắn vốn không an toàn chút nào.
Nam chính cũng giống vậy.
Trong truyện gốc, xe của bọn họ phải bị đụng hai trên ba ngày, có khi còn đụng phải thuốc nổ nữa.
Dù sao đi nữa thì trong thế giới của bọn họ cũng đầy rẫy mưa máu gió tanh.
Hệ thống nhịn không được bèn hỏi: [Bây giờ cô lại sợ chết hả?]
Úc Tưởng: Chủ yếu là vì tôi muốn được chết đẹp mặt chút và có lời hơn. Nếu như tôi chết một mình thì chẳng mất mát gì. Nhưng nếu tôi bị chết ngạt trong xe hoặc là bị người ta tưởng là Trữ Lễ Hà đang ngồi trong này rồi bị đánh bom chết toi, vậy thì quá mất mát rồi.
Hệ thống: ?
Chuyện gì cô cũng nói được nhỉ.
Úc Tưởng: Chuyện lần trước mà tôi thương lượng với cậu ấy, cậu suy nghĩ thế nào?
Hệ thống: [… Không thế nào cả.]
Úc Tưởng: Hôm nay tôi bỗng dưng có một ý tưởng mới.
Hệ thống: [Ý tưởng gì?]
Loại dự cảm xấu đó lại đến nữa rồi.
Úc Tưởng: Cậu nhìn xem, Trữ Lễ Hàn là trùm phản diện, có địa vị, quyền lực, tiền tài và năng lực tuyệt đối. Còn tôi thì biết tất cả các tình tiết trong truyện gốc. Cậu nói xem, nếu hai chúng tôi kết bè với nhau tạo ra liên minh phản diện rồi chơi chết cả nam chính và nữ chính, lẫn nam phụ và nữ phụ thì sao nhỉ?
Hệ thống: !
Hệ thống: [Cô điên à?]