Tôi làm cá mặn ăn nên làm ra trong truyện ngược - Chương 32
Chơi thế này thì không chỉ là vấn đề sai lệch truyện gốc thôi đâu.
Thế giới này sẽ sụp đổ luôn đó.
Đến lúc đó hình phạt mà nó sẽ phải nhận là như thế nào… Nó không dám nghĩ tới.
Hệ thống: [Cô đừng làm bậy. Nếu không thì đừng kết hôn với Trữ Lễ Hàn nữa, dù sao thì chỉ cần cốt truyện không bị lệch hướng là được. Trên thực tế, cô cũng đã thấy tên Trữ Lễ Hàn này rất khó đối phó rồi. Hơn nữa trời sinh hắn đã đa nghi rồi, bắt chẹt cô cũng chỉ đơn giản như ăn cơm uống nước thôi… Thêm nữa, chưa đợi tình tiết kịch bản đi được một nửa thì cô đã chết ngắc rồi!]
Úc Tưởng: Không cần, tôi sẽ kết hôn với hắn. Tôi muốn thấy trông thấy anh ta đau lòng vì tôi mười năm sau.
Hệ thống: […?]
Đến cùng thì cô có chấp niệm gì với loại kịch bản này vậy?
Hệ thống dừng một chút rồi đột nhiên phát ra giọng nói nghiêm nghị: [Phát hiện nhân vật quan trọng trong cốt truyện,]
Lần này nó không dám giấu giếm nữa để tránh đến cuối cùng lại đào hố cho chính nó.
Hệ thống: [Là Lăng Sâm Viễn và nữ chính Ninh Ninh.]
Lúc này, Úc Tưởng đang theo Trữ Lễ Hàn ra khỏi thang máy.
Thư ký Vương đi hỏi phòng trà sau đó sắp xếp cho Úc Tưởng đến đó.
Trong phòng trà có đồ uống và đồ ăn vặt.
Úc Tưởng cảm thấy không tệ.
Hệ thống: [Cô không đi gặp Lăng Sâm Viễn à?]
Úc Tưởng: Không đâu, mệt quá, nghỉ ngơi chút đã.
Đối mặt với Trữ Lễ Hàn đúng là rất hao tổn tinh thần mà.
Hệ thống: [Vậy để tôi nói cô biết bên đó đã có chuyện gì xảy ra nhé.]
Úc Tưởng không để ý đến nó.
Hệ thống chỉ có thể tiếp tục tự nói tự nghe, ai bảo lúc nãy lúc ở trên xe nó cười lớn tiếng quá chứ.
Hệ thống: [Trữ Lễ Hàn đang rất không vui, lát nữa cô đừng có khiêu khích hắn. Trong phòng họp, hắn gặp Lăng Sâm Viễn mà chủ tịch Trữ dẫn theo, tình cảnh rất lúng túng. Có lẽ chủ tịch Trữ muốn đưa Lăng Sâm Viễn chính thức gia nhập giới kinh doanh rồi…]
Hệ thống nói đến đây thì bỗng dưng im bặt.
Cửa bị người ở bên ngoài đẩy ra.
Người đến “Ơ” lên một tiếng sau đó kinh ngạc kêu lên: “Đàn chị?”
Úc Tưởng lười biếng nhìn sang.
Người đi vào là một cô gái trẻ, đôi mắt hơi tròn, khóe miệng hơi nhếch lên, cho dù lúc mặt không biểu cảm cũng làm cho người ta có cảm giác cô ấy đang mỉm cười.
Cô ấy mặc một chiếc váy công sở có vẻ không vừa người lắm, gương mặt thanh tú thuần khiết.
… Là nữ chính Ninh Ninh.
Đúng là nguyên chủ và Ninh Ninh tốt nghiệp cùng trường.
Cho nên trong đoạn truyện sau, lúc Ninh Ninh phát hiện nữ phụ bia đỡ đạn cũng thích Lăng Sâm Viễn thì cô ấy cảm thấy rất tự ti và vội vàng muốn rời xa Lăng Sâm Viễn.
Tất nhiên là Lăng Sâm Viễn tính món nợ này lên người nữ phụ bia đỡ đạn rồi.
Úc Tưởng thầm nói trong lòng, các người yêu đương mà đúng là khiến không ít người phải chết.
“Đàn chị, sao chị lại ở đây?” Ninh Ninh đi đến trước mặt cô rồi hỏi.
Úc Tưởng nói: “Theo người ta tới.”
Ninh Ninh vừa mở máy pha cà phê vừa nói: “Là bạn trai chị ạ?”
Úc Tưởng: “Không. Là bạn giường.”
Mặt Ninh Ninh đỏ bừng lên: “A, ồ, hóa ra là thế.”
“Cà phê của em xong rồi.” Ninh Ninh nói xong thì vội vàng bưng mấy tách cà phê rời đi, không dám nói thêm với Úc Tưởng một câu nào nữa.
Hệ thống đã trở lại rồi.
Có điều lúc này Úc Tưởng lại nhớ tới một chuyện khác.
Nếu gặp nữ chính thì không phải cô đang gánh tội thì cũng chuẩn bị trên con đường gánh tội…
Úc Tưởng: Cô ấy đưa cà phê đi đâu thế?
Hệ thống: [Phòng họp đó, sao thế?]
Đoạn này được viết trong truyện gốc.
Nhưng tình tiết lại là nữ chính Ninh Ninh bưng cà phê vào rồi không cẩn thận làm đổ lên khắp người một vị lãnh đạo cấp cao.
Vị lãnh đạo cấp cao đó nổi giận ngay.
Lăng Sâm Viễn không tiện ra mặt nói đỡ cho cô ấy nên nhìn vị lãnh đạo cấp cao kia sỉ nhục cô ấy một tràng. Sau chuyện này thì vào một buổi sáng nào đó, vị lãnh đạo cấp cao kia bỗng dưng nhảy lầu tự tử.
Nhưng bây giờ, nữ phụ bia đỡ đạn là cô lại có mặt ở hiện trường mất rồi.
Liệu đôi cánh bướm của cô có thể lay động cốt truyện không nhỉ?
Nếu như lúc này cô buộc phải gánh tội thay nữ chính.
Vậy thì chỉ có thể là… Cà phê mà thôi.
Cô vốn không phải nhân viên ở đây, cô cũng sẽ không làm đổ cà phê được.
Vậy thì chỉ có thể là…
Úc Tưởng: Trong cà phê có độc.
Hệ thống: ?
Hệ thống: [Cô nói cái gì? Sao bỗng dưng lại có độc trong cà phê chứ?]
Nó vẫn chưa theo kịp tiết tấu của Úc Tưởng.
Úc Tưởng mở máy pha cà phê ra rồi đẩy cốc cà phê vào trong.
Cà phê chảy vào trong cốc.
Hệ thống: [Cô làm cái gì thế?]
Úc Tưởng hỏi: Ninh Ninh đã vào phòng họp chưa?
Hệ thống: [Vào rồi.]
Úc Tưởng lại hỏi: Cà phê đã bị đổ chưa?
Hệ thống: [Vẫn chưa, cô ấy đưa tách đầu tiên cho Lăng Sâm Viễn, Lăng Sâm Viễn chuẩn bị uống rồi.]
Úc Tưởng: Anh ấy uống chưa?
Hệ thống: [Uống rồi.]
Úc Tưởng: Được.
Úc Tưởng đập “choang” một phát khiến tách cà phê vỡ tan tành rồi nhấn chuông báo cháy trong phòng trà.
Cả tòa nhà vội vàng lao nhao lên.
Hệ thống ngốc luôn rồi.
Úc Tưởng ngồi trong đó như thể không làm bất cứ chuyện gì cả nhưng cứ như thể đã làm tất cả mọi chuyện.
“Có chuyện gì thế?” Bên này, trong phòng họp cũng bị kinh động: “Có cháy ở đâu vậy?”
Mọi người lần lượt đẩy ghế đứng dậy.
Duy chỉ có Lăng Sâm Viễn ngồi yên tại chỗ, sắc mặt hơi tái đi chút.
Có người đẩy cửa phòng họp ra: “Hình như là chuông báo cháy vang lên ở phòng trà bên kia, cậu cả Trữ, chủ tịch Trữ, giám đốc Lý… Có cần sơ tán không…”
“Khống chế ngọn lửa trước đã.” Chủ tịch Trữ xụ mặt nói.
“Anh nói phòng trà ư?” Trữ Lễ Hàn bỗng lên tiếng cắt ngang.
“Vâng, cậu cả…”
Thư ký Vương biến sắc mặt: “Cô Úc?”
Lăng Sâm Viễn ở bên kia nghe thấy cũng ngẩng đầu lên.
Cô Úc? Úc Tưởng ư?
Ninh Ninh cũng sửng sốt cất giọng: “Đàn chị ở bên trong xảy ra chuyện rồi ư?”
Cô ấy bàng hoàng, cà phê trên tay vẫn bị đổ. Vị lãnh đạo cấp cao bị cà phê đổ trúng thì nổi giận đùng đùng chửi mắng.
Lăng Sâm Viễn lạnh mặt đi nhưng loại cảm giác khó chịu này lại nhấm chìm anh trước.
Trữ Lễ Hàn cũng không để ý đến bên đó mà vội vàng đẩy ghế ra, hắn đứng dậy đi ra ngoài rồi sải bước đến trước cửa phòng trà.
Bên trong cánh cửa, Úc Tưởng nhận nước ấm từ tay vị trợ lý bên cạnh rồi uống một ngụm.
Trữ Lễ Hàn bước vào hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Úc Tưởng chỉ những mảnh vỡ của tách cà phê trên sàn: “Không có gì, tôi uống cà phê rồi đầu óc choáng váng, tôi không gọi được ai nên đành phải bấm chuông báo cháy thôi.”
“Váng đầu?”
“Ừm, có lẽ tôi hơi nhạy cảm với nhãn hiệu cà phê này.”
Thư ký Vương không nhịn được ngắt lời: “Hay là cô đi bệnh viện kiểm tra đi.”
Nhỡ đâu đúng là có thai rồi thì sao?
Bào thai còn chưa được tròn hai tháng tuổi vừa mới đi vào đúng chỗ dễ bị ép đến chết lắm đó!
Trữ Lễ Hàn ngừng lại một lúc rồi bình tĩnh nói: “Vương Lịch, cậu cho cô ấy số điện thoại đi.”
Thư ký Vương sửng sốt một lúc, sau đó nhanh chóng cho Úc Tưởng số của mình.
Anh ấy lờ mờ nhận ra ý định của Trữ Lễ Hàn nên lại vội vàng nói: “Cài đặt một phím gọi cho người cần liên hệ khẩn cấp ạ? Có cần tôi cài đặt giúp cô ấy không?”
Bên này vừa nói xong thì bên kia đã lại loạn cào cào lên.
“Mau lên! Gọi xe cứu thương đi!” Ai đó hét lên.