Tôi làm cá mặn ăn nên làm ra trong truyện ngược - Chương 36
Chỉ có cô tiểu thư nhà giàu lụn bại trước mắt này…
Lăng Sâm Viễn mỉa mai mà nghĩ.
Thích tôi chỉ là một câu nói ngoài miệng của cô thôi đúng không?
Cũng rẻ mạt như những gì ba anh đã nói với mẹ anh vậy.
Úc Tưởng vốn không biết vỏn vẹn nửa phút ngắn ngủi, trong đầu Lăng Sâm Viễn đã trải qua diễn biến tình cảm phức tạp đến thế.
Lăng Sâm Viễn dựa lưng vào ghế rồi khẽ nói: “Tôi cho cô tiền.” Anh hỏi: “Năm trăm nghìn có đủ không? Chừng đó mời một hộ sĩ hẳn là dư sức rồi.”
Úc Tưởng đang với tay trộm đồ ăn cũng dừng lại.
Cô hỏi hệ thống: Có phải anh ta điên rồi không?
Hệ thống buồn cười lại không dám cười.
Nghĩ đến chức trách của bản thân, nó cố nén lại. Nhất là nghĩ đến sau chuyện này Úc Tưởng có thể sẽ trả thù nó, nó bèn nín nhịn để bình tĩnh hơn.
Hệ thống: [Ừ.]
Hệ thống: [Có lẽ là cô kéo đầy thanh giá trị thù hận của anh ta rồi, bây giờ anh ta muốn phát triển tình cảm với cô, muốn kết hôn với cô để hành hạ cô.]
Úc Tưởng: ?
Kết hôn cũng có thể thành hạng mục hành hạ được à?
Cô cẩn thận suy nghĩ lại.
Khi kết hôn sinh con vóc dáng sẽ biến dạng, bạo lực lạnh trong hôn nhân…
Đậu má.
Đúng là hành xác nhau thật.
Úc Tưởng nghiêng đầu rồi hỏi nhỏ ngược lại: “Năm trăm nghìn?”
Lăng Sâm Viễn: “…”
Lăng Sâm Viễn: “Không đủ ư?”
Lúc anh mới quen Ninh Ninh, anh muốn bỏ tiền ra giúp đỡ Ninh Ninh còn bị trêu rằng tiền không thể giải quyết được bất cứ chuyện gì.
Úc Tưởng chỉ khẽ chớp mắt mà không nói năng gì, để Lăng Sâm Viễn tự hiểu ý của mình.
Lăng Sâm Viễn cúi đầu xuống giấu đi sự lạnh lùng trong đôi mắt rồi hỏi tiếp: “Chắc là một triệu để mời một hộ sĩ cũng đủ rồi nhỉ?”
Úc Tưởng: Chẳng giống tổng giám đốc bá đạo chút nào. Tiểu thuyết mấy năm trước còn vứt cho nữ chính năm triệu, lạnh lùng bảo sau này đừng tìm tới tôi nữa. Bây giờ ít nhất giá khởi điểm cũng phải là mười triệu chứ?
Hệ thống: […]
Hệ thống: [Có lẽ là do cô không phải là nữ chính.]
Úc Tưởng: ?
Hệ thống: [Có lẽ là vì nếu sắp xếp cô ở bên cạnh thì không chỉ phải tốn tiền cho cô mà còn phải chịu đựng tra tấn bằng lời. Vậy nên cho cô thêm mười nghìn cũng là có lỗi với bản thân.]
Úc Tưởng: ?
Hệ thống nhận ra mình lắm mồm nên vội vàng im bặt để tránh bị thù dai.
Bên này Lăng Sâm Viễn cũng còn đang trầm ngâm.
Cô gái này có lòng tham đến vậy sao?
Lăng Sâm Viễn cười như không cười nói: “Muốn năm triệu? Muốn bổ sung vào chỗ thiếu hụt của nhà họ Úc à? Nhưng tình hình bây giờ của nhà họ Úc thì năm triệu không cứu lại được đâu.”
Úc Tưởng lắc đầu: “Bổ sung vào chỗ thiếu hụt gì cơ? Đầu tiên tôi sẽ mời một hộ sĩ cho anh, sau đó mua cho mình tám mươi cái túi. Như vậy có thể an ủi tâm hồn bi thương của tôi khi thấy cảnh anh thoi thóp nằm trên giường bệnh.”
Lăng Sâm Viễn: “?”
Gần đây Úc Tưởng rất lười nghe điện thoại người khác gọi đến, bởi vì cô vốn không muốn phí sức xử lý các mối quan hệ của nguyên chủ.
Nhưng cô cúi đầu liếc xuống rồi sững người.
Trên màn hình hiện lên chữ “Mẹ”.
Úc Tưởng hoảng hốt một lúc.
Không nói tới nguyên chủ, ngay cả chính cô cũng có ký ức rất mơ hồ về mẹ, bởi vì ba mẹ cô đã qua đời từ sớm.
Cô sực tỉnh rồi vội vàng nhận điện thoại: “A lô.”
Đầu dây bên kia vang lên một giọng nói hoảng hốt: “Bây giờ con đang ở bệnh viện nào? Mẹ và ba con mới bay về, sao con lại bị bệnh?”
Úc Tưởng mím môi, cúi đầu nhỏ nhẹ báo lại địa chỉ bệnh viện.
Sau khi người phụ nữ ở đầu kia nghe thấy địa chỉ thì hơi sửng sốt, sau đó nhanh chóng lên đáp lại: “Được, ba mẹ sẽ tới thăm con ngay.”
Sau khi cúp máy, Lăng Sâm Viễn hỏi nhỏ: “Ai thế?”
Úc Tưởng ngẩng đầu lên: “Mẹ tôi. Hay là anh Lăng về trước đi? Cảm ơn anh Lăng hôm nay đã tới thăm tôi.”
Tất nhiên cả hai cũng hiểu rõ trong lòng rằng hôm nay Lăng Sâm Viễn chỉ tới thăm dò cô thôi.
Lăng Sâm Viễn ngồi vững trên ghế, không có ý muốn đứng dậy.
Anh nói: “Gặp mặt bác gái một lát thì có gì mà không được?”
Anh cũng muốn biết đến cùng thì người nhà họ Úc tài hoa và kỳ lạ đến mức nào mà có thể nuôi dạy ra một Úc Tưởng như vậy.
Úc Tưởng im lặng.
Nhưng Lăng Sâm Viễn không đi, cô cũng không có sức để ném người ta từ cửa sổ xuống.
Thôi được rồi, thích thì ngồi đi, có bản lĩnh lát nữa đưa tôi năm triệu!
Úc Tưởng dựa vào giường bắt đầu chơi điện thoại tiếp.
Thật ra cô cũng hơi lo lắng.
Ba mẹ cô đã mất lúc cô bốn tuổi, cô không biết phải sống chung với ba mẹ như thế nào… Ừm, chắc là phải thân mật chút? Nghe giọng điệu của mẹ nguyên chủ vừa nãy thì chắc hẳn họ gần gũi lắm nhỉ?
Trong lúc chờ đợi, Lăng Sâm Viễn còn nhận được một cuộc điện thoại.
Chủ tịch Trữ gọi điện tới, hỏi sao anh không ở bệnh viện.
Lăng Sâm Viễn cười nói: “Trúng chiêu vào hôm đó không chỉ có tôi, còn có một người nữa. Tôi tới thăm cô ấy.”
Úc Tưởng ngẩng đầu nhìn thoáng qua, thấy đáy mắt người này chỉ có sự lạnh lẽo nhưng lại không hề ảnh hưởng đến việc anh nói cười với đầu dây bên kia.
Vậy nên mới nói nhân vật trong cuốn tiểu thuyết này rất đáng sợ.
Úc Tưởng tặc lưỡi.
Lúc này, chủ tịch Trữ ở đầu dây bên kia dừng lại một lúc rồi mới hỏi: “Là nhân viên à?”
Lăng Sâm Viễn: “Không phải.”
Chủ tịch Trữ cười nói: “Không phải là một cô gái đấy chứ?”
Lăng Sâm Viễn dừng lại một lát rồi nói: “Ừm.”
Chủ tịch Trữ lại hỏi: “Chẳng lẽ con thích cô gái đó sao?”
Lần này Lăng Sâm Viễn không trả lời nữa.
Chủ tịch Trữ cũng không hỏi lại, chỉ cười hiền như một “người ba tốt”: “Được, vậy lúc con về ba sẽ bảo thư ký Lưu của ba bí mật lái xe đi đón. Cơ thể con còn chưa khỏe hẳn, đừng chạy lung tung. Ba đã bảo đầu bếp trong nhà nấu ít cháo gà mang tới cho con rồi…”
Lăng Sâm Viễn đáp lời rồi cúp máy.
Mà lúc này, ở cửa cuối cùng cũng vang lên một loạt tiếng bước chân bình bịch hấp tấp.
Ngay sau đó, một người phụ nữ trung niên đầy vẻ mệt mỏi tiến vào.
Điều dưỡng “ôi” một tiếng, còn chưa kịp hỏi thân phận của bà thì cũng không kịp ngăn người lại.
Người phụ nữ trung niên kia đi tới cạnh giường, ôm chầm lấy Úc Tưởng: “Con không sao chứ?”
Úc Tưởng khẽ chớp mắt mấy cái.
Cảm giác này đúng là rất kỳ diệu.
Úc Tưởng dịu dàng đáp: “Con không sao.”
Lăng Sâm Viễn liếc mắt nhìn cô.
Khoảnh khắc này Úc Tưởng quá xinh đẹp, đẹp đến mức khuôn mặt lúc nào cũng vênh váo cũng trở nên thông minh hơn nhiều.
Người phụ nữ buông cô ra rồi hỏi: “Cuối cùng thì đã xảy ra chuyện gì thế?”
Úc Tưởng nhìn bà.
Khoé mắt bà có vết chân chim rất dài, hai gò má còn điểm vết sạm nhưng có thể nhìn ra được hồi trẻ bà rất đẹp.
Dáng dấp của nguyên chủ cũng rất giống bà.
Thậm chí Úc Tưởng cảm thấy mẹ mình cũng giống bà y đúc.
Dù sao cô và nguyên chủ vốn cũng giống nhau.
Cuối cùng trong đầu Úc Tưởng cũng bắn ra tin tức về người phụ nữ này.
Bà tên là Quan Kim Mỹ, năm nay bốn mươi bảy tuổi.
Nhưng thoáng qua thì trông bà giống như người đã ngoài năm mươi.
Quan Kim Mỹ run rẩy nói: “Mẹ nghe bác cả của con nói… Con mang thai sao?”
Lăng Sâm Viễn vội vàng ngồi thẳng người lên: ?
Chuyện này đã xảy ra từ khi nào vậy?
Không đợi Úc Tưởng lên tiếng thì ngoài cửa lại vang lên tiếng bước chân dồn dập.
Tiếp đó là giọng điệu nghiêm nghị, lạnh như băng của bác cả nhà họ Úc vang lên: “Chú hai, chú với vợ chú mau xem con gái của hai người đã làm ra chuyện tốt gì đi! Bây giờ anh cũng không có mặt mũi nào đi gặp người nhà họ Hà nữa!”