NhayHo.Com
  • Trang chủ
  • Truyện
Advanced
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Ngôn Tình
  • Hào Môn Chiến Thần
  • Hành Động
  • Báo Thù
  • MORE
    • Bài ưu tiên
    • Cạnh Kỹ
    • Đam Mỹ
    • Gia Đấu
    • Hiện Đại
    • Huyền Huyễn
    • Nữ Cường
    • Sắc
    • Sủng
    • Tổng Tài
    • Truyện 16+
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Hài Hước
    • Huyền Ảo
    • Linh Dị
    • Ngược
    • Phiêu Lưu
    • Sảng Văn
    • Tình Yêu
    • Trọng Sinh
    • Xuyên Không
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Tôi làm cá mặn ăn nên làm ra trong truyện ngược - Chương 37

  1. Home
  2. Tôi làm cá mặn ăn nên làm ra trong truyện ngược
  3. Chương 37
Prev
Next

Cả nhà họ Úc cũng đang tới.
Nhà họ Úc do bác cả đứng đầu, khoảng chừng gần mười người vội vàng chen vào phòng bệnh của Úc Tưởng.
Úc Tưởng: ?
Bác cả còn đang cầm trong tay một bức ảnh đã được in ra, ông ta đi thẳng tới rồi ném xuống trước mặt Úc Tưởng: “Nói đi, người đàn ông đang ôm cháu là ai? Đừng có mơ đến chuyện nhà họ Hà nữa. Hoặc là gã đàn ông này, hoặc là cháu giải thích rõ ràng xem đứa bé là con của ai! Chọn một người rồi kết hôn ngay đi! Nhà họ Úc không gánh nổi sự nhục nhã này đâu!”
“Bác, bác cả?” Bên cạnh có người nhỏ giọng nói: “Đó là Lăng Sâm Viễn sao?”
Bác cả kìm cơn giận lại, bấy giờ ông ta mới phát hiện Lăng Sâm Viễn ngồi ở đằng kia.
Cùng lúc ấy Trữ Lễ Hàn cũng vừa mới tới bệnh viện.
Hắn đi đến ngoài cửa phòng bệnh của Úc Tưởng, điều dưỡng vội vàng đón tiếp nói: “Vừa nãy có rất nhiều người hùng hổ tới đây, không biết là có chuyện gì xảy ra. Chúng tôi không ngăn lại được, sợ là đến gây sự với cô Úc.”
Thư ký Vương biến sắc mặt ngay: “Chẳng lẽ những người đăng bài trên mạng dám tới tận đây tìm cô Úc sao?”
Trữ Lễ Hàn không lên tiếng.
Hắn đẩy cửa phòng bệnh trước mặt ra.
Cửa phòng bệnh vang lên tiếng “kẽo kẹt” rõ dài đã thu hút ngay cái nhìn của tất cả mọi người có mặt trong phòng.
Người nhà họ Úc sững sờ một loạt.
Đây là… Cậu… Cậu cả Trữ?
Lăng Sâm Viễn đứng bên kia cũng lạnh mặt.
Sao Trữ Lễ Hàn cũng tới đây?
Trữ Lễ Hàn liếc qua Lăng Sâm Viễn rồi bước vào, trong phòng bệnh lặng ngắt như tờ ngay tức thì, nào còn tiếng chửi mắng gay gắt như vừa rồi nữa.
Chỉ có giọng tỉnh bơ của Úc Tưởng vang lên.
Cô chỉ tay trái vào Lăng Sâm Viễn, chỉ tay phải vào Trữ Lễ Hàn.
“Là hai người bọn họ.” Úc Tưởng dũng cảm tuyên bố: “Hay là mọi người xem thích ai thì mọi người chọn người ấy.”
Trong bầu không khí tràn ngập sự lặng ngắt như tờ.
Dường như tất cả mọi người đều không nói lên lời.
Úc Tưởng: Sao không ai nói câu gì thế?
Hệ thống: […]
Hệ thống thở dài: [Tuy cơ thể của bọn họ còn ở đây, nhưng chắc có lẽ hồn phách đã bay ra khỏi chín tầng mây rồi.]
“Ầu dê! Thiết lập thành công!” Tiếng thông báo vui vẻ của trò chơi từ điện thoại di động của Úc Tưởng vang lên lập tức phá vỡ sự yên lặng này, cũng kéo lại hồn phách đã rời nhà bỏ trốn của mọi người quay lại.
Hai người trong cuộc là Trữ Lễ Hàn và Lăng Sâm Viễn còn chưa kịp lên tiếng, bác cả như mới thoát khỏi cơn mê, ông ta đã nhanh chóng quay đầu lại quát lớn: “Cháu, cháu nói linh tinh cái gì thế hả? Cháu, cháu làm bác tức chết mất…”
Nếu không phải đang ở ngay trước mặt Trữ Lễ Hàn và Lăng Sâm Viễn thì có khi lúc này người nhà họ Úc đã mắng còn khó nghe hơn.
“Bác cả… Cậu cả Trữ còn đang đứng đấy.” Con trai nhà chú tư ở bên cạnh không nhịn được nhỏ giọng nhắc nhở.
Bác cả vội kìm nén cơn giận quay đầu lại nói: “Nhanh lên, mau lấy ghế cho cậu cả Trữ!”
Úc Tưởng có thể để lúc nữa rồi dạy dỗ lại sau, không thể để đối xử bất kính với cậu cả Trữ được.
Trữ Lễ Hàn nâng mí mắt, ánh mắt anh khẽ dừng lại trên người Úc Tưởng, không nói một câu nào.
Anh muốn xem thử Úc Tưởng sẽ diễn vở tuồng này đến đâu.
Thư ký Vương ở bên cạnh không khỏi giật giật khóe miệng, nhận lấy ghế từ tay người nhà họ Úc, đặt phía sau Trữ Lễ Hàn.
Anh ấy nghĩ thầm, mấy người cũng không khách sáo thật đấy, đứng đây mà coi bản thân như chủ nhân thật sự vậy.
Cứ như thể bọn họ mới là khách đến đây ấy.
Lúc này Trữ Lễ Hàn chậm rãi ngồi xuống.
Bác cả lại ngoác miệng ra, ông ta hỏi: “Cháu có quen cậu ta không? Cháu có biết cậu ta là ai không?”
Úc Tưởng không chút hoang mang hỏi: “Bác nói ai cơ?”
Thế rồi bác cả giơ tay chỉ về phía Trữ Lễ Hàn, ông ta cũng không dám dùng ngón tay chỉ mà chỉ dám dùng cả bàn tay chỉ.
Bác cả: “Chính là cậu ấy.”
Úc Tưởng: “À, là người tốt bụng đưa tôi vào bệnh viện.”
Thư ký Vương không nhịn được phì cười.
Hay lắm! Giờ cậu cả Trữ lại trở thành tiên phong của người tốt việc tốt đúng không?
Trữ Lễ Hàn đưa mắt liếc anh ấy một cái, thư ký Vương ho nhẹ một tiếng, vội vàng nghiêm mặt.
Trữ Lễ Hàn vuốt ve đầu ngón tay, thầm nghĩ có thể nghe được một câu nghiêm chỉnh từ chính miệng Úc Tưởng đúng là khó khăn thật.
Bác cả cắn chặt răng: “Cậu đây chính là cậu cả Trữ, cậu cả kia của nhà họ Trữ ấy. Cháu nghĩ lại xem vừa nãy cháu nói mấy câu mê sảng gì thế hả? Sao cháu dám…”
“Đợi đã.” Bỗng dưng bác cả nhận ra: “Cháu nói cậu cả Trữ đưa cháu đến bệnh viện á?”
Úc Tưởng nhẹ nhàng gật đầu, lúc này cô mới nhặt bức ảnh mà ông ta hùng hổ vứt lên giường lên.
Cô nghiêng đầu, biểu cảm rất chi là vô tội: “Hay là bác tự so sánh lại đi?”
Bác cả vươn tay ra nhận lại bức ảnh kia.
Mà lần này tay ông ta còn khẽ run rẩy.
So sánh lại?
Thế chẳng phải ông ta phải mời cậu cả Trữ đứng lên, nhìn lại bóng lưng mới so sánh lại được sao?
Ông ta nào có cái gan ấy?
Đầu óc ông ta cứ rối hết cả lên, nhìn chằm chằm vào bóng lưng của người đàn ông kia trên bức ảnh.
Cao lớn, thẳng tắp.
Mặc vest đi giày da, nhìn qua đã biết có giá trị xa trị.
Đúng vậy, tại sao lúc trước ông ta không phát hiện ra những chi tiết này cơ chứ?
Thật sự là cậu cả Trữ đã bế Úc Tưởng vào bệnh viện ư?
Nhưng… Nhưng vì sao chứ?
Vào lúc bác cả Úc đang vừa khẳng định vừa liên tục tự phủ nhận chính mình, thật sự không thể tin nổi.
Trữ Lễ Hàn ở phía bên kia đã không nóng không lạnh lên tiếng: “Ừ, là tôi.”
Một câu ngắn gọn mạnh mẽ đã giải quyết xong mọi chuyện.
Bác cả bắt đầu nghiêm túc nhớ lại xem từ khi ông ta vào cửa đến giờ, ông ta có nói câu nào không nên nói với người đàn ông trong bức ảnh này không…
Ông ta nghĩ được một nửa rồi lại không dám nghĩ tiếp.
Lúc này một người đàn ông trung niên bên cạnh ông ta đã kích động lên tiếng: “Cảm ơn! Cảm ơn cậu cả Trữ đã đưa con bé đến bệnh viện! Vì sao Úc Tưởng lại phải nằm viện vậy?”
Úc Tưởng nghe thấy tiếng không khỏi quay đầu nhìn về phía người đàn ông kia.
Người đàn ông mặc áo khoác màu đen, trông khoảng tầm năm mươi tuổi, nhìn qua làn da có vẻ hơi thô ráp, nhưng cũng có thể nhận ra được khi còn trẻ ông rất phong độ, đặc biệt là đôi mắt đẹp hút hồn kia.
Úc Tưởng: Trông có hơi giống mình.
Úc Tưởng: A không phải, là trông mình giống giống ông ấy chứ.
Trong đầu Úc Tưởng nhanh chóng nhảy ra thông tin của người đàn ông này.
Úc Thành Tân, năm nay năm mươi hai tuổi, là ba của nguyên chủ.
“Cô ấy bị trúng độc.” Cuối cùng Lăng Sâm Viễn đứng kế bên cũng tìm được cơ hội để chen vào nói.
“Cái gì? Trúng độc?” Úc Thành Tân lập tức thay đổi sắc mặt.
Mấy người khác của nhà họ Úc cũng sững sờ.
“Không phải nằm viện dưỡng thai sao?” Úc Trung buột miệng thốt ra.
Hôm nay cậu ta đến góp mặt để hóng trò hay, muốn xem trò cười của Úc Tưởng, nào ngờ đâu trò cười không thành mà mình còn ngạc nhiên mất một lúc.
Thư ký Vương nghe thấy câu này còn cảm thấy hơi áy náy, anh ấy không nhịn được chen vào nói: “Đương nhiên không phải.”
Nếu không phải tại bọn họ để cô Úc chờ ở phòng trà thì cô Úc đã không bị dính líu đến rồi. Tuy chút thuốc ít ỏi này không tạo ra ảnh hưởng gì nghiêm trọng nhưng ảnh chụp đi bệnh viện lại bị người ta đăng lên mạng, tạo ra ảnh hưởng rất lớn đối với cô Úc.
Bây giờ người nhà cô Úc đã đến tận đây để hỏi tội.
Chắc chắn trong lòng cô Úc… Thư ký Vương nghĩ đến đây, đột nhiên lại dừng lại một lúc… Nhìn cô Úc hiện giờ trông có vẻ không khó chịu mấy?
Hình như người nhà họ Úc còn khó chịu hơn.
Thư ký Vương nghẹn họng.
“Không phải à…” Người nhà họ Úc xấu hổ.
Úc Trung lại không phục nói tiếp: “Còn mấy cái viết trên mạng thì…”
Úc Tưởng: “Trên mạng nói cái gì là anh tin cái đấy à, anh là trùng đế giày đấy à?”
Trùng đế giày là một loại sinh vật đơn bào.
Cô mắng cậu ta không có não sao?
Sắc mặt Úc Trung cũng khó coi, cậu ta đang muốn lên tiếng thì Úc Thành Tân đã nhanh miệng nói trước cậu ta: “Sao lại trúng độc chứ? Vậy bây giờ còn có vấn đề gì nữa không?”
Quan Kim Mỹ ở bên cạnh cũng lập tức cầm lấy tay Úc Tưởng.
Môi bà trắng bệch, mặt đầy mồ hôi, người bà cũng không kiềm được mà hơi run rẩy.
Úc Tưởng: “Con không sao đâu mẹ.”
Cô suy nghĩ rồi vẫn nâng một cái tay khác lên, vụng về vỗ lên mu bàn tay Quan Kim Mỹ, sau đó lại bị bà nắm chặt tay hơn.
Cơ mặt bác cả khẽ giật, cố gắng nặn ra một nụ cười để che giấu sự xấu hổ do ông ta vừa mới hỏi tội.
Ông ta nói: “Không sao thì tốt, không sao thì tốt rồi. Nhà họ Úc đã gửi thư của luật sư cho mấy người đã đăng bài… Chuyện này…”
Coi như chuyện này chưa từng xảy ra.
Lời nói nghẹn lại trong cổ họng ông ta, cuối cùng ông ta vẫn không thể nói ra nốt được.
Trong này có quá nhiều chuyện bí mật.
Không có lửa thì làm sao có khói.
Bác cả lại một lần nữa quay đầu nhìn về phía Trữ Lễ Hàn, thấp giọng hỏi: “Sao hôm nay cậu cả Trữ lại đến đây thế?”
Thư ký Vương cười: “Mọi người không biết bệnh viện tư nhân này tên là gì, thuộc về công ty nào à?”
Người nhà họ Úc dần nhận ra.
“Bệnh viện tư nhân dưới danh nghĩa của cậu cả Trữ?”
Thư ký Vương gật đầu: “Vừa hay cậu cả Trữ đang được rảnh nên đến đây xem thử.”
Xem thử?
Là đến thăm Úc Tưởng? Hay là đến xem bệnh viện?
Bác cả nghe thấy câu này cũng không dám vui mừng vội, sợ mình hiểu sai ý.
Nhưng chờ đến khi nhìn về phía Úc Tưởng, ánh mắt ông ta lại trở nên phức tạp hơn nhiều.

Prev
Next

Comments for chapter "Chương 37"

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

Nhảy Hố - NhayHo.Com Website đọc truyện online hay, cập nhập chương nhanh nhất. Đọc truyện ngôn tình hay, truyện Đam Mỹ, truyện Tiên Hiệp, Sủng ... Truyện online, truyện full, truyện mới, truyện chữ, tiểu thuyết
  • Trang chủ
  • Truyện

@ nhayho.com

Sign in

Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to NhayHo.Com