NhayHo.Com
  • Trang chủ
  • Truyện
Advanced
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Ngôn Tình
  • Hào Môn Chiến Thần
  • Hành Động
  • Báo Thù
  • MORE
    • Bài ưu tiên
    • Cạnh Kỹ
    • Đam Mỹ
    • Gia Đấu
    • Hiện Đại
    • Huyền Huyễn
    • Nữ Cường
    • Sắc
    • Sủng
    • Tổng Tài
    • Truyện 16+
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Hài Hước
    • Huyền Ảo
    • Linh Dị
    • Ngược
    • Phiêu Lưu
    • Sảng Văn
    • Tình Yêu
    • Trọng Sinh
    • Xuyên Không
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Tôi làm cá mặn ăn nên làm ra trong truyện ngược - Chương 38

  1. Home
  2. Tôi làm cá mặn ăn nên làm ra trong truyện ngược
  3. Chương 38
Prev
Next

Bác cả điều chỉnh lại tâm trạng phức tạp, lúc này mới lại quay đầu nhìn Lăng Sâm Viễn, hỏi: “Vậy sao cậu Lăng lại…”
Lăng Sâm Viễn: “Tôi đến thăm Úc Tưởng.”
Người nhà họ Úc: !
Vốn dĩ bác cả còn muốn chỉ vào Lăng Sâm Viễn, hỏi Úc Tưởng lại lần nữa, cháu có biết cậu ta là ai không?
Bây giờ không cần hỏi nữa
Nhưng bác cả vẫn còn hơi hoảng hốt.
“Hoá ra đến thăm người ốm còn có thể đi tay không như vậy à.” Trữ Lễ Hàn thờ ơ lên tiếng.
Lăng Sâm Viễn dừng lại, nói: “Ngày hôm đó sau khi biết Úc Tưởng cũng trúng độc, tôi vội vàng đến đây thăm. Tôi không giống anh cả, bên cạnh có tài xế, vệ sĩ rồi còn thư ký có thể sai đi làm được.”
Anh ta như đang mỉa mai Trữ Lễ Hàn, cũng như đang ngầm ám chỉ anh có nhiều người để sai khiến mà không mang quà cáp đến thăm giống hệt anh ta.
Người nhà họ Úc nghe đến đây chỉ muốn chui luôn xuống đất.
Tiêu rồi.
Hai anh em choảng nhau rồi.
Họ đừng nghe thấy gì không nên nghe đấy nhé…
Lăng Sâm Viễn nói xong, chậm rãi đứng dậy, tháo cái đồng hồ trên cổ tay xuống, đặt vào tay Úc Tưởng.
Anh nói: “Đồng hồ Meterois, hai năm trước mua ở London với giá bốn triệu đô.”
Hệ thống: ???
Người nhà họ Úc: !!!
Hệ thống: [Con người các cô kiếm tiền dễ vậy à?]
Úc Tưởng: Cái này cậu phải hỏi Lăng Sâm Viễn.
Thật ra thì cô cũng thấy hơi sốc, nhưng nghĩ lại thấy truyện tổng giám đốc lúc nào cũng không coi tiền là tiền. Lúc trước đến năm triệu tệ Lăng Sâm Viễn cũng không cho cô, có thể coi như tính toán đủ điều!
Hệ thống: [Đáng nhẽ anh ta phải đưa đồng hồ cho nữ chính chứ…]
Úc Tưởng chép miệng: Nhưng nữ chính lại không thích tiền, trùng hợp thật đấy, tôi không vậy đâu. Tôi thích lắm. Tôi tình nguyện bị nhấn chìm bởi mùi hôi của tiền tài.
Hệ thống: […]
Bọn họ hít một hơi thật sâu, nhất thời cảm thấy đầu óc choáng váng.
Theo lý thuyết thì người nhà họ Úc không thể nào giống tấm chiếu chưa từng trải như vậy, thật sự là bây giờ nhà họ Úc đã mất mát quá nhiều, bất cứ lúc nào cũng phải đối mặt với tương lai phá sản nợ nần.
Bốn triệu đô la, quy đổi ra là hơn hai mươi triệu tệ tiền Trung Quốc!
Ít nhất có thể trả được lương cho nhân viên làm việc cho chú ba…
Sinh viên như Úc Trung lại càng kinh ngạc cảm thán hơn.
Một cái đồng hồ thôi!
Mà lại hơn bốn triệu đô la!
Úc Tưởng… Úc Tưởng… Hời cho cô quá!
Chuyện này khiến thư ký Vương cũng không nhịn được quay đầu lại ngó Trữ Lễ Hàn.
Lúc hai người họ đến thật sự đi hai tay không… Chủ yếu là đột nhiên thích đến đây cho nên không hề chuẩn bị gì.
Thư ý Vương thầm mắng bản thân đần độn, sao lúc trên đường đến cũng không biết nhắc nhở cậu cả chứ?
Đúng lúc này.
Thư ký Vương thấy Trữ Lễ Hàn thong thả đứng lên, ngón tay thon dài của anh hơi cong lại, nắm lấy khuy măng sét, hơi dùng lực giật nó ra.
Rồi sau đó anh cúi xuống đặt nó vào trong tay Úc Tưởng.
Đó là một cái khuy măng sét được làm từ ngọc lục bảo.
Màu sắc đậm, trong suốt lộng lẫy.
Trữ Lễ Hàn thản nhiên nói: “Ngọc lục bảo Bahia.” Sau đó anh lại không nói thêm gì nữa.
Hệ thống: !!!
Hệ thống: [Sao đến cả Trữ Lễ Hàn cũng…?]
Úc Tưởng: Cậu không hiểu đâu, truyện tổng giám đốc mà, lòng hiếu thắng của đàn ông quan trọng lắm đấy chứ đừng nói đến con trai hợp pháp với chả con trai riêng.
Hệ thống: […]
Nó muốn làm người, nó không muốn làm chỉ huy.
Mọi người đều rất rõ ràng, trước giờ ngọc lục bảo lúc nào cũng quý giá, mà ngọc lục bảo Bahia lại còn là ngọc lục bảo đắt nhất.
Quan Kim Mỹ sửng sốt, nói: “Món đồ đắt đỏ như vậy…”
Chú ba nhà họ Úc lại nhanh hơn, ngắt lời hỏi: “Cái khuy măng sét này của cậu cả Trữ cũng phải mười cara nhỉ?”
Ông ta hơi tha thiết nhìn cái khuy măng sét bằng đá quý trong tay Úc Tưởng, nhỏ giọng nói: “Nếu tôi nhớ không nhầm thì năm ngoái tại triển lãm trang sức quốc tế, một cara ngọc lục bảo Bahia phải bán với giá năm triệu đô la…”
Quả nhiên chỉ có cậu cả Trữ mới có thể bỏ ra một khoản tiền lớn như vậy!
Đến cả khuy măng sét cũng là đá quý cao cấp nhất.
Trong lòng chú ba nhà họ Úc sửng sốt nghĩ bụng.
Mười cara.
Chính là năm triệu đấy.
Úc Trung ở kế bên nghe đến đấy thì hít một hơi sâu vào họng, suýt chút nữa tự nghẹn thở.
Hiện tại một tháng tiền tiêu vặt của cậu ta chỉ có hơn mười nghìn tệ, càng ngày càng không đủ để lăn lộn trong cái giới cậu ấm cô chiêu ở trường.
Nhưng Úc Tưởng thì sao?
Vậy mà chỉ mới một lúc cô đã có được năm mươi bảy triệu tệ!
Mà ánh mắt bác cả khẽ lóe lên, ông ta không nói tiếng nào.
Ông ta chỉ đang nhớ lại lúc ông ta mới bước vào cửa, Úc Tưởng chỉ vào hai người này bảo bọn họ chọn đối tượng để kết hôn giữa hai người họ…
Lúc ấy biểu cảm của hai người này thế nào?
Bác cả không tài nào nhớ nổi.
Nhưng ông ta biết rất rõ ràng, hai người bọn họ nghe thấy cô nói như vậy cũng không tức giận gì.
Vậy có phải là… Có khả năng không…?
Bác cả chỉ mới tưởng tượng có một lúc mà toàn thân đã sục sôi nhiệt huyết.
Lúc này, ông ta cực kỳ hy vọng Úc Tưởng có thể kết hôn ngay tại đây luôn.
Dù có là ai trong hai người ấy…
Bác cả hít vào một hơi thật sâu, quay đầu nhìn về phía Úc Tưởng: “Cháu còn không mau cảm ơn cậu cả Trữ đi?”
Úc Tưởng cũng nghe lời ông ta: “Cảm ơn cậu cả Trữ.”
Bác cả còn nháy mắt mấy cái với Úc Tưởng, chỉ hận bản thân không có thuật truyền âm của tu tiên trong truyền thuyết để truyền âm ngay tại chỗ này.
Nhân cơ hội này, nhanh tay lên, cháu có thể bắt được một người trong hai người này!
Lại thấy ánh mắt Úc Tưởng nhẹ nhàng di chuyển, dừng lại trên cổ tay còn lại của Trữ Lễ Hàn.
Úc Tưởng hiểu sai ý nghiêng đầu nói: “Khí chất cậu cả Trữ cao quý, ăn mặc chỉnh tề. Chỉ còn lại có một bên cổ tay áo không có khuy măng sét thì cũng hơi kỳ cục… Hay là anh cho tôi nốt cái còn lại đi?”
Bác cả: ?
Vừa nãy bác đưa mắt ra hiệu với cháu không phải có ý này!
Trong bầu không khí yên tĩnh đến mức gần như khiến người ta nghẹt thở, Trữ Lễ Hàn nhìn chằm chằm vào Úc Tưởng mấy giây.
Lúc này bác cả không rõ mối quan hệ giữa ba người họ là gì, cũng không dám thỏa thuê trách mắng Úc Tưởng ngay trước mặt hai người đàn ông họ Lăng và họ Trữ này, thế nên ông ta đành phải nghẹn trong bụng chứ không dám tùy ý lên tiếng, nghẹn đến mức gần như sắp phát điên rồi.
Cuối cùng Quan Kim Mỹ không kìm nén được cảm xúc của mình, bèn lên tiếng: “Tưởng Tưởng, con không thể như vậy…”
Quan Kim Mỹ không thể nói hết câu, bởi vì Trữ Lễ Hàn bỗng nhiên gập ngón tay lại rồi kéo một chiếc khuy măng sét khác xuống, có điều anh không đặt trong tay Úc Tưởng mà lại giao chiếc khuy đó cho thư ký Vương đứng bên cạnh mình.
Anh nói với thái độ lạnh nhạt: “Lấy thứ này làm thành vòng cổ rồi đưa đến cho cô Úc. Tôi nghĩ có lẽ cô Úc sẽ không dùng được khuy áo trên tây trang của đàn ông đâu.”
Trữ Lễ Hàn không hề nghi ngờ, nếu thứ này lọt vào tay Úc Tưởng thì có lẽ ngay sau đó sẽ bị cô không chút nể nang mà bán trao tay cho người khác.
Anh đưa mắt nhìn về phía Úc Tưởng một lần nữa.
Vẻ mặt Úc Tưởng rất ngoan ngoãn, cứ như thể đã che giấu toàn bộ khí chất ngang ngược trên gương mặt quá mức xinh đẹp của cô.
Song Trữ Lễ Hàn lại biết rõ, đó chỉ là biểu tượng giả dối mà thôi.
Bên này, thư ký Vương sửng sốt trong chốc lát rồi mới mau chóng hoàn hồn, vội đáp: “Vâng, thưa cậu cả.”
Lăng Sâm Viễn không nói một lời, chỉ lạnh lùng nhìn cảnh tượng trước mắt.
Anh ta không dám chắc có phải Úc Tưởng thật sự thích mình hay không nhưng chí ít anh ta đã có thể khẳng định rằng, Úc Tưởng cũng không hề thích Trữ Lễ Hàn. Vậy thì chuyện này sẽ trở nên thú vị hơn hẳn.
Tiếng chuông điện thoại bất thình lình vang lên trong phòng bệnh. Tất cả mọi người đều ngẩn ra, nhao nhao tìm kiếm xem là điện thoại của ai đổ chuông.
Lăng Sâm Viễn khựng lại trong giây lát rồi đứng lên nói: “Là điện thoại của tôi.”
Lăng Sâm Viễn không rời khỏi phòng bệnh mà đứng yên tại chỗ nghe máy.
“A lô.”
“Bây giờ tôi đang ở đâu ư?”
Sau đó Lăng Sâm Viễn báo địa chỉ bệnh viện cho người ở đầu dây bên kia.
Sau khi cuộc điện thoại của Lăng Sâm Viễn kết thúc, phòng bệnh lại trở nên yên ắng một cách kỳ lạ. Người nhà họ Úc thậm chí không dám thở lớn tiếng một chút, cứ như thể cả đám đều bị một ngọn núi lớn đè trên đầu, ai nấy cũng đều căng thẳng hết sức.
Trong lúc nhất thời chỉ còn lại chiếc điện thoại di động của Úc Tưởng liên tục phát ra tiếng kêu: “Yeah! Đã xây dựng xong!”, “Yeah! Gà mái của bạn đã đẻ trứng rồi kìa!”.
Giọng lồng tiếng cho cái trò chơi vớ vẩn này nghe còn rất hớn hở.
Người nhà họ Úc cảm thấy ngột ngạt đến mức muốn hộc máu nhưng không thể làm gì Úc Tưởng, chỉ còn cách âm thầm mắng chửi trong lòng.
Không lâu sau, người lúc nãy gọi điện thoại cho Lăng Sâm Viễn cuối cùng cũng đến phòng bệnh này.
Người đó đẩy cửa vào phòng, sau đó giật mình đến mức suýt nữa nhảy cẫng lên khi thấy trong phòng đầy người.
“Chuyện gì vậy…” Người này lộ vẻ kinh ngạc, sau đó đưa mắt nhìn sang một bên, không nhìn thấy Lăng Sâm Viễn mà lại phát hiện Trữ Lễ Hàn trước tiên, thế là cậu ấy nhất thời sợ đến mức biến sắc, thiếu điều quay đầu bỏ chạy khỏi nơi này.
Nhưng cuối cùng cậu ấy vẫn cố gắng kìm nén nỗi sợ hãi trong lòng, đồng thời giọng nói cũng trở nên cà lăm: “Cậu… Cậu cả, cậu cả cũng ở đây ạ?”
Mọi người đều là những người giao thiệp với giới kinh doanh quanh năm, sao có thể không nhận ra người nọ là ai chứ?
Đây là thư ký Lưu, thư ký đời sống của chủ tịch Trữ.
Nhưng hình như cậu thư ký Lưu này đến đây để đón Lăng Sâm Viễn, thậm chí cậu ấy còn không biết Trữ Lễ Hàn cũng có mặt ở đây.
Bác cả thầm nghĩ thôi toang rồi, mình cũng bị lôi vào ân oán tranh đấu của gia đình danh gia vọng tộc đứng đầu này mất rồi. Úc Tưởng nhảy nhót kiểu gì mà lại nhảy giữa hai người này thế này?

Prev
Next

Comments for chapter "Chương 38"

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

Nhảy Hố - NhayHo.Com Website đọc truyện online hay, cập nhập chương nhanh nhất. Đọc truyện ngôn tình hay, truyện Đam Mỹ, truyện Tiên Hiệp, Sủng ... Truyện online, truyện full, truyện mới, truyện chữ, tiểu thuyết
  • Trang chủ
  • Truyện

@ nhayho.com

Sign in

Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to NhayHo.Com