Tôi làm cá mặn ăn nên làm ra trong truyện ngược - Chương 41
Úc Tưởng: Mạch não của anh ta quả nhiên không giống với người bình thường.
Hệ thống: [Nếu không như vậy sao có thể trở thành nam phụ được? Người bình thường đều chỉ có thể trở thành người qua đường thôi.]
Úc Tưởng: Vậy tôi có bị coi là xúi giục không?
Hệ thống: [Chắc… Không đâu nhỉ?]
Hà Vân Trác khẽ mỉm cười: “Em cứ ở trong nhà đợi anh, ngày mai anh sẽ đến đón em. Anh không làm phiền mọi người ăn liên hoan nữa, thấy em không sao là anh mừng rồi.”
Nói xong, anh ta quay đầu bỏ đi, không nể mặt bác cả chút nào, đến một câu chào hỏi cũng không có.
Bác cả nhìn anh ta bước đi vội vã, lòng nặng trĩu.
Xong rồi.
Chẳng lẽ đắc tội Hà Vân Trác rồi?
Chỉ có Úc Tưởng đang trầm tư.
Úc Tưởng: Chà, anh ta chắc không định tìm kẻ sát nhân không tồn tại này, sau đó tiêu một đống tiền để thủ tiêu kẻ đó đâu nhỉ?
Hệ thống: [Có thể đấy.]
Úc Tưởng: Nếu anh ta phát hiện ra tôi lừa anh ta…
Hệ thống: [Không sao đâu, chỉ là đến cực hạn thôi.]
Úc Tưởng: … Cục cưng à, cậu thay đổi rồi.
“Ô… Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy?” Giọng nói đầy vẻ kinh ngạc của Quan Kim Mỹ vang lên từ phía sau.
Úc Tưởng lập tức chỉ tay về phía bác cả: “Ông ấy là người giật dây, có thể coi như cho con xem mắt.”
Bác cả đổ mồ hôi lạnh.
Nếu những lời này để lọt vào tai đám người Trữ Lễ Hàn, vậy ông ta sẽ thành cái dạng gì đây?
“Đó chỉ là chuyện trước kia… Ông Hà là người nảy ra chủ ý này, ông ấy mong có một cô gái đồng hành cùng con trai mình để cậu ấy làm quen với hoàn cảnh trong nhà càng sớm càng tốt. Nếu tiến triển thuận lợi thì có thể kết hôn. Mọi chuyện chỉ có vậy. Lúc đó, anh cũng chỉ mong rằng Úc Tưởng có thể kết bạn nhiều hơn thôi.” Bác cả vội vàng giải thích.
Quan Kim Mỹ thở phào nhẹ nhõm: “Ra là vậy, vậy thì em thấy thằng bé này nhìn cũng được. Nhà họ Hà… Chẳng lẽ là nhà họ Hà chuyên kinh doanh bất động sản đó sao? Nhà họ hình như… Giàu lắm thì phải?”
Bác cả nghiêm mặt nói: “Đúng vậy nhưng chúng ta chắc chắn sẽ không vì tiền mà để Úc Tưởng đi… Thím nói xem có đúng không?”
Chú tư cũng vội vàng tiếp lời: “Đừng nói nữa, chúng ta ăn cơm trước đi. Úc Tưởng, anh hai và chị dâu chắc đói lắm rồi.”
Nói xong, ông ta ôm Úc Thành Tân một cách thân mật.
Ba mẹ Úc Tưởng vẫn còn đang ngây người.
Bữa trưa hôm nay Úc Tưởng bị xếp ngồi bên tay trái, Úc Thành Tân ngồi đầu bên phải.
Đối với đề nghị trở về thành phố Hải của vợ chồng Úc Thành Tân, bác cả rất tán thành, còn nói rằng ông ta sẽ chịu trách nhiệm về việc làm của cụ ông cụ bà.
Một bữa cơm cứ thế trôi qua.
Tất cả thành viên trong gia đình đều biết rằng kể từ ngày hôm nay nhà họ Úc đã thay đổi.
Sau khi ăn cơm xong, chú tư cười nói: “Anh hai và chị dâu lâu rồi không được nghỉ ngơi, không bằng hôm nay em xin nghỉ nửa ngày để ra công viên đi dạo cùng mọi người.”
Úc Thành Tân sững người rồi gật đầu đồng ý: “Cũng được.”
Sau đó, ông và Quan Kim Mỹ lên lầu thay quần áo.
“Úc Tưởng, cháu cũng…”
Úc Tưởng ngước mắt lên, từ chối thẳng thừng: “Không cần đâu ạ, cháu ở nhà nghỉ thôi.”
Chú tư cười gượng: “Ừm, được rồi, vậy cháu nghỉ ngơi cho tốt.”
Ở trên lầu, Quan Kim Mỹ đã thay quần áo, ngồi đối diện Úc Thành Tân cảm thán.
“Hôm nay em mới nhận ra chú tư là kẻ chẳng ra gì.”
“Đúng là thế thật.”
Úc Tưởng muốn ở nhà nghỉ ngơi, ai cũng không có cách ép được cô.
Hiện giờ cô đang quang minh chính đại nằm trên ghế sô pha chơi game, ăn quà vặt và trái cây của nhà họ Úc, nếu không hài lòng có thể đổi món khác.
Ngay cả máy PS5 của Úc Trung cũng được cô trưng dụng.
Khi Úc Trung đi học về, thứ cậu ta nhìn thấy chính là cảnh tượng ấy.
Cậu ta lập tức gọi một người giúp việc lại hỏi: “Chị ta ở nhà chơi game, ba tôi cũng kệ?”
Nếu là cậu ta thì đã bị mắng đến vuốt mặt không kịp.
Tất nhiên, mắng cứ mắng, cậu ta theo là được chứ gì.
Người giúp việc cười nói: “Cô tư đang dưỡng bệnh, chơi game giải trí có gì không tốt?”
Úc Trung: “Chị ta thì bệnh tật chỗ nào?”
Cậu ta tức tối quay lại nhìn Úc Tưởng.
Úc Trung càng tức tối hơn khi thấy Úc Tưởng cầm PS5 chơi trò chơi chậm phát triển trí tuệ và nhàm chán như ‘Overcooked’.
“Trả lại cho tao!” Úc Trung vừa định nhào tới, lập tức bị mấy người giúp việc đang hoảng loạn túm được.
Úc Tưởng cầm cốc thuỷ tinh lên, trong cốc có Coca.
Cô uống nước, một tay cầm tay cầm, chậm rãi bước đến trước mặt Úc Trung.
Gây thù quá dữ.
“A a a Úc Tưởng! Mày đừng đắc ý! Đến lúc họ không thích mày nữa, tao xem mày làm được gì?” Úc Trung nổi cơn điên.
Úc Tưởng chậc lưỡi.
Không cần phải lo, bây giờ họ cũng không thích tôi mà.
Tôi còn không dám nghĩ đến chuyện họ sẽ thích tôi đây này.
Hệ thống: [Giờ mới biết, thì ra cô là kiểu người thù dai.]
Úc Tưởng: Quá khen quá khen.
Úc Tưởng trở về phòng của mình, chơi trò chơi theo thói quen một lát, còn tiện tay chia sẻ lên mạng xã hội.
Sau đó bèn đi ngủ.
Ngày hôm sau, Úc Tưởng bị một cú điện thoại đánh thức.
Là cuộc gọi từ tổng giám đốc Thẩm.
Úc Tưởng: ?
Chẳng lẽ kỳ nghỉ phép của tôi sắp tiêu tùng rồi sao?
Cô bắt máy chậm như rùa: “Alo.”
Đầu dây bên kia truyền tới giọng nói hào hứng phấn khởi của tổng giám đốc Thẩm: “Chúng ta đã nhận được vốn đầu tư mạo hiểm! Chúng ta thành công rồi!”
Vào lúc này, xuất hiện tin tốt có vẻ hơi vi diệu.
Úc Tưởng trở mình trong chăn: “Ừm.”
“Úc Tưởng, tối nay công ty sẽ tổ chức tiệc mừng…” Tổng giám đốc Thẩm dừng một chút rồi hỏi tiếp: “Em có rảnh không?”
Úc Tưởng định nói không rảnh.
Nhưng khi nghĩ về số tiền mình nhận được, có hơi quá nhiều so với công sức mà cô đã đóng góp.
“Tôi có chút thời gian rảnh rỗi ạ.” Úc Tưởng nói.
Tổng giám đốc Thẩm không cảm thấy lời cô nói có gì sai nên vui vẻ cúp điện thoại.
Tổng giám đốc Thẩm cúp máy chưa được bao lâu, điện thoại di động của Úc Tưởng lại vang lên.
Cô nhanh tay nhấc máy, suýt thì ấn nhầm nút.
“Vừa nãy bận nghe điện thoại à?” Đầu bên kia truyền đến một giọng nam.
Có phần lạnh lùng, cũng có vẻ quen tai.
Là Lăng Sâm Viễn.
Úc Tưởng không đáp.
“Muốn cúp máy?” Lăng Sâm Viễn lại hỏi.
Úc Tưởng: “…”
Cừ thật, để anh ta đoán ra rồi.
Lăng Sâm Viễn khẽ nói: “Dự án đầu tư mạo hiểm của công ty cô, tôi là người duyệt.”
Úc Tưởng: “À.”
Lăng Sâm Viễn: “Cô nói cho người trong công ty biết cũng được, rằng tôi là người đã giúp đỡ.”
Các cô gái trẻ thì không nói nhưng ngay cả những phụ nữ có tuổi hơn một chút cũng không khỏi cảm thấy vinh hạnh.
Kiểu gì sau này mọi người trong công ty cũng sẽ nhìn cô với ánh mắt kinh ngạc và ngưỡng mộ.
Việc đó sẽ khiến nhiều người bị ảnh hưởng nhỉ?
Úc Tưởng: “À.”
Giọng điệu trả lời của cô vẫn có vẻ lấy lệ.
Lăng Sâm Viễn: “… Cô không có gì muốn nói sao?”
Úc Tưởng nói: “Cũng không hẳn.” Cô dừng một chút rồi nói tiếp: “Anh đầu tư bao nhiêu tiền cho dự án đầu tư này?”
Lăng Sâm Viễn: “Rót thẳng ba mươi triệu.”
Úc Tưởng thở dài: “Số tiền này đưa luôn cho tôi là được rồi, đưa cho công ty của tôi làm gì?”
Lăng Sâm Viễn: “…”
Là anh ta đã xem nhẹ độ thẳng thắn và hám tiền của Úc Tưởng.