Tôi làm cá mặn ăn nên làm ra trong truyện ngược - Chương 42
Úc Tưởng: “Tôi buồn đến mức ăn không ngon miệng, thôi không nói nữa, tạm biệt anh Lăng.”
Sau đó Lăng Sâm Viễn bị cúp điện thoại.
Lăng Sâm Viễn ở đầu dây bên kia: “…”
Anh ta đột nhiên nghĩ đến một chuyện vô lý.
Hình như… Không có cách nào bắt chẹt được Úc Tưởng.
Ánh mắt Lăng Sâm Viễn chợt loé, lại gọi cho Úc Tưởng thêm hai lần nhưng lần nào cũng bị ngắt máy.
Cô đang bận chơi game chắc?
Lăng Sâm Viễn đã lặng câm bởi suy đoán của chính mình.
“Thưa sếp.” Giọng thư ký ở bên cạnh vang lên.
Lúc này Lăng Sâm Viễn mới thoát khỏi suy nghĩ của mình: “Nói.”
“Phía cô Ninh Ninh, hôm nay có cần đi thăm nữa không?” Thư ký hỏi.
Lăng Sâm Viễn: “Đương nhiên là đi rồi.” Anh ta vừa nói vừa đứng lên.
Thư ký do dự lên tiếng: “Nhưng hôm nay đồng nghiệp của cô ấy cũng tới.”
Lăng Sâm Viễn đành phải dừng lại bước chân.
Sở thích của anh ta không thể để người khác nhìn thấy, trước khi anh ta có đủ năng lực, mọi hành động của anh ta sẽ chỉ làm hại Ninh Ninh mà thôi.
Lăng Sâm Viễn sầm mặt, chậm rãi về lại chỗ ngồi.
Lúc này tâm trạng của anh ta rất tệ, vì thế nên anh ta điện thẳng cho tổng giám đốc Thẩm.
“Chuyện vui như này, tổng giám đốc Thẩm nên tổ chức một bữa tiệc ăn mừng, nhỉ?” Lăng Sâm Viễn khẽ hỏi.
Tổng giám đốc Thẩm vội vàng nói: “Đương nhiên, tôi đã nói với Úc Tưởng, tám giờ tối sẽ…”
Lăng Sâm Viễn ngắt lời anh ấy: “Hãy nói ngay với cô ấy, vào lúc mười một giờ trưa, anh sẽ tổ chức tiệc du thuyền để ăn mừng ở vịnh Bạch Lộc.”
Tổng giám đốc Thẩm ngớ ra: “Nhưng mà tôi không có…”
Lăng Sâm Viễn: “Tôi có du thuyền.”
Chuyện đã quyết, tổng giám đốc Thẩm cũng không còn đường từ chối.
Anh ấy đồng ý xong rồi mới cúp điện thoại.
Úc Tưởng này quá được chào đón nhỉ…
Tổng giám đốc Thẩm thở dài.
Tổng giám đốc Thẩm lại gọi cho Úc Tưởng, Úc Tưởng vừa tắm rửa xong, một tay cầm máy chơi game một tay cầm sữa bò, đang ngồi trong nhà ăn ăn sáng.
Lúc này, người giúp việc đến, nói với cô: “Cô ơi, cậu Hà tới.”
Úc Tưởng: ?
Cô cẩn thận nhớ lại, sau đó mới nhớ ra hình như Hà Vân Trác đã nói vào ngày hôm qua…
Úc Tưởng quay đầu hỏi người giúp việc: “Cô thấy anh ta đang vui hay là không vui?”
Người giúp việc che miệng cười nói: “Cô à, rất vui luôn ấy. Cậu Hà nhất định rất thích cô…”
Úc Tưởng thầm kêu trong lòng, như vậy không được đâu.
Bị anh ta thích cũng chẳng phải chuyện gì tốt đẹp.
Úc Tưởng lúc này mới cúi đầu cầm lấy điện thoại, ấn nghe máy: “Alo?”
Gì vậy trời, định thông báo cho tôi biết về địa điểm ăn liên hoan sao?
Tổng giám đốc Thẩm dựa theo lời Lăng Sâm Viễn, nói cho cô biết thời gian và địa điểm.
Cũng không biết là vì anh ấy vốn không có lòng dạ hiểm độc, hay là sợ Úc Tưởng không đi mà lại nói thêm một câu: “Đây là ý của giám đốc Lăng.”
Úc Tưởng: ???
Úc Tưởng: “Anh đợi chút.”
Úc Tưởng vội vàng đẩy ghế dựa ra, đứng dậy đi vào phòng khách.
Hà Vân Trác đang ngồi nghiêm chỉnh trong phòng khách, nhìn thấy cô đi vào, anh ta quay đầu cười với cô.
Thấy tình hình này, Úc Tưởng biết những lời mình nói xằng nói bậy có lẽ chưa bị phát hiện ra.
Hà Vân Trác hỏi khẽ: “Khi anh đến, anh nghe người giúp việc nói em đang ăn sáng nên anh cố ý không quấy rầy em. Bây giờ em đã ăn xong chưa?”
Úc Tưởng hỏi anh ta: “Cậu Hà chuẩn bị đưa tôi đi đâu vậy?”
Tổng giám đốc Thẩm ở đầu dây bên kia đầu váng mắt hoa.
Cậu Hà?
Sao còn có cả cậu Hà nữa?
Anh ấy nhanh chóng nhận ra rằng Úc Tưởng ở đầu bên kia điện thoại có lẽ đang ở cùng Hà Vân Trác.
Ôi mèn ơi! Không phải chứ!
Nghe lời họ nói thì có vẻ như Hà Vân Trác cũng đã hẹn với Úc Tưởng, hình như anh ta còn đích thân đến đón.
Hà Vân Trác nói: “Thuận theo ý của em, nếu em đồng ý thì hôm nay chúng ta có thể tổ chức một hoạt động ngay tại đây, một hoạt động chỉ dành cho em. Nếu em không muốn thì hãy mời hai ba cậu ấm tới đây cùng ăn bữa cơm cũng được.”
Úc Tưởng hỏi: “Những người trong câu lạc bộ lần trước ấy hả?”
Hà Vân Trác gật đầu.
Hà Vân Trác biết thừa chuyện bọn họ không thích Úc Tưởng.
Nhưng điều anh ta muốn là sự không thích này của họ.
Bởi vì chỉ khi họ xa lánh cô, thờ ơ với cô thì anh ta ra tay tương trợ mới đáng quý.
Huống chi, người anh ta thật lòng thích là Ninh Nhạn.
Bạn bè của anh ta chỉ biết đối xử lịch thiệp với một mình Ninh Nhạn mà thôi.
Ngay khi Hà Vân Trác đang suy nghĩ miên man, anh ta nghe thấy Úc Tưởng nói: “À, chỉ có hai người đẹp trai thôi.”
Hà Vân Trác: ?
Đẹp trai hay không quan trọng lắm sao? Hử, cô định một chân đạp hai thuyền hay gì??
Úc Tưởng vội vàng mở miệng: “Anh nói với anh Lăng, nói là cậu Hạ muốn dẫn bạn bè tới ăn cơm cùng chúng ta đi.”
Hà Vân Trác nhíu mày.
Rõ ràng Úc Tưởng đang nói chuyện với người ở đầu dây bên kia.
Anh Lăng? Là đang nhắc đến Lăng Sâm Viễn sao?
Úc Tưởng trước mặt anh ta khẽ ‘ừm’ một tiếng, sau đó lại nói: “Anh nhớ hỏi anh Lăng xem anh ấy dẫn theo mấy người bạn tới, có ai đẹp trai không. Sau đó tôi sẽ nghĩ xem mình nên đi đâu.”
Hà Vân Trác: ?
Tổng giám đốc Thẩm: ?!
Tổng giám đốc Thẩm thầm nghĩ trong lòng, tôi không hiểu rõ về yêu hận tình thù giữa những người có tiền như các người.
Nhưng tôi vẫn vô cùng kinh hãi.
Tổng giám đốc Thẩm hoảng hốt cúp điện thoại.
Đầu bên này Hà Vân Trác cũng gần như ngay lập tức hỏi cô: “Lăng Sâm Viễn còn mời cả em?”
Úc Tưởng: “Ừ, anh ta cũng đã gọi cả điện thoại cho ông chủ chúng tôi rồi, đây chẳng phải là khiến tôi khó mà có thể từ chối sao?”
Vậy nên hai người các anh đánh nhau đi, ai thắng thì lại hẹn tôi. Nếu như cả hai cùng chết thì càng tốt.
Trong lòng Hà Vân Trác có chút tức giận nhưng không biểu hiện ra mặt, anh ta chỉ ngước mắt nhìn Úc Tưởng, cười nói: “Vậy sao? Em sẽ từ chối hả?”
Úc Tưởng quay sang nhìn anh ta: “Cậu Hà có ý gì?”
Hà Vân Trác lạnh lùng: “Anh nghe nói em thích Lăng Sâm Viễn.”
Úc Tưởng: “Ai nói?”
Hà Trác Viễn: “Chính miệng Lăng Sâm Viễn nói.”
Úc Tưởng: Sốc! Nam chính ảo tưởng sức mạnh đến thế sao!
Hệ thống: [Có lẽ anh ta chỉ muốn hành hạ cô.]
Úc Tưởng: …
“Sao không nói nữa? Xem ra em thực sự thích Lăng Sâm Viễn. Chính vì thế mà em cứ mãi không chấp nhận anh?” Hà Vân Trác đè nén nỗi tức giận, hơi mỉm cười hỏi.
Úc Tưởng: “Anh ta có người mình thích rồi, người đó không phải tôi.”
Hà Vân Trác khựng lại.
Chỉ một câu nói ngắn ngủi thôi cũng đã vực dậy được tinh thần của Hà Vân Trác.
Anh ta có người mình thích rồi nhưng người đó không phải là tôi.
Nếu Lăng Sâm Viễn đã có người thương rồi tại sao anh ta lại còn mời Úc Tưởng?
Lăng Sâm Viễn còn có mục đích khác sao?
Hoặc thực ra người Lăng Sâm Viễn thích là cô, chẳng qua ngay cả chính bản thân cô cũng không biết?
Nhất thời, trong đầu Hà Vân Trác lóe lên bao nhiêu suy nghĩ.
Cuối cùng anh ta phân tích.
Anh ta cho rằng người Lăng Sâm Viễn thích chính là Úc Tưởng.
Nếu không phải vậy thì lần trước, lúc ở câu lạc bộ, Lăng Sâm Viễn cũng sẽ không vội vàng nói với mọi người, người mà Úc Tưởng thích là là anh ta.
Anh ta làm vậy chính là vì ngăn cản Hà Vân Trác theo đuổi Úc Tưởng.
Nếu như cô thực sự không phải là người anh ta thích…
Ai lại đi để ý người mà mình không thích đây?