Tôi làm cá mặn ăn nên làm ra trong truyện ngược - Chương 43
Hà Vân Trác thở phào, anh ta hỏi: “Lăng Sâm Viễn hẹn gặp em ở đâu?”
“Vịnh Bạch Lộc.”
Đột nhiên Hà Vân Trác nói: “Vậy chi bằng hai người chúng ta cùng đến đó đi.”
Úc Tưởng: ???
Được thôi… Cũng không phải là không được.
Dù sao cũng chỉ cần gặp mặt, hai người họ kiểu gì cũng phải vì Ninh Nhạn mà đánh nhau. Sau này lại phải đánh nhau vì nữ chính.
Hà Vân Trác vẫn lái chiếc xe Ferrari của mình.
Lúc đi ngang qua một cửa hàng trang sức, Úc Tưởng bỗng nói: “Đợi đã.”
Cô muốn mua trang sức sao? Hay là cô muốn anh ta mua trang sức cho cô?
Hà Vân Trác sửng sốt, có điều anh ta vẫn dừng xe lại.
Sau khi Úc Tưởng xuống xe, cô đẩy cửa tiến vào.
Nhân viên cửa hàng liếc nhìn cô, thấy cô ăn mặc bình thường thì biết cô không mua nổi đồ trong cửa hàng. Lúc anh ta chuẩn bị đi ra chỗ khác thì nhìn thấy Hà Vân Trác phía sau.
“Chào anh, anh muốn mua đồ cho quý cô này sao? Anh cần dây chuyền hay là nhẫn ạ?” Nhân viên cửa hàng lập tức tỏ ra niềm nở.
Hà Vân Trác chưa kịp mở miệng trả lời, Úc Tưởng đã đáp: “Không mua.”
“Tôi muốn hỏi xem chỗ các anh có mua lại ngọc lục bảo không?”
Nhân viên cửa hàng thầm mắng trong lòng.
Không mua thì cô chạy đến đây làm gì? Bên cạnh cô có cái mỏ lớn như vậy, cô không biết hỏi xem anh ta có muốn mua cho cô không sao? Lại còn đến đây bán ngọc lục bảo? Chị gái à, ngọc lục bảo quý lắm, đừng bảo chị nghĩ rằng mua bừa một viên đá trong khu chợ Nghĩa Ô là có thể lừa được tôi đấy nhé.
Úc Tưởng lấy ra một chiếc hộp rồi mở ra.
Không ngờ bên trong lại là khuy măng sét của Trữ Lễ Hàn.
Úc Tưởng quay sang nhìn anh nhân viên: “Các anh không mua lại cái này à? Không mua thì thôi vậy, tôi đi hỏi chỗ khác.”
Nhân viên cửa hàng sững người, sau đó gào lên: “Đợi đã.”
Úc Tưởng: “Hả?”
Nhân viên cửa hàng vội vàng lấy Ipad từ dưới tủ ra, sau đó mở một bức ảnh, phóng to ảnh lên rồi tỉ mỉ đối chiếu.
Đây, đây không phải chính là đồ mà cấp trên đã căn dặn, cứ hễ nhìn thấy có người đến bán viên ngọc lục bảo này thì…
Trong phút chốc những lời than phiền trong lòng của nhân viên biến mất sạch sẽ, anh ta không dám tự ý quyết định nên tức tốc gọi cho giám đốc.
Một lát sau giám đốc cũng đến.
Vị giám đốc đến đón tiếp Úc Tưởng, ông ta cười nói: “Cô Úc phải không?”
Hửm?
Ông ta biết cô?
Giám đốc: “Theo giá cả thị trường, viên ngọc lục bảo Bahia này của cô có giá năm triệu đô la Mỹ.”
Úc Tưởng gật đầu: “Ồ, có điều bởi vì nó đã từng được sử dụng nên tôi có thể bán cho các ông với giá rẻ hơn.”
Nhân viên cửa hàng đứng bên cạnh vừa nghe xong đã muốn ngất.
Mẹ kiếp!
Anh ta cũng biết ngọc lục bảo đắt nhưng không hề nghĩ tới viên ngọc lục bảo này lại đắt đến vậy!
Ngay cả Hà Vân Trác cũng không khỏi kinh ngạc nhìn sang.
Sao Úc Tưởng lại có được viên ngọc lục bảo này?
Theo như anh ta biết, nhà họ Úc chắc hẳn không thể nào lấy ra được món đồ có giá trị như vậy.
Lúc này, giám đốc cũng cất tiếng, ông ta luôn miệng: “Không, không, không, cô Úc, ý của tôi không phải vậy. Tôi có thể trả cô với giá sáu triệu đô la Mỹ, đổi sang nhân dân tệ là vào khoảng hơn ba mươi tám triệu…”
Hô hấp của nhân viên cửa hàng dồn dập hẳn lên theo những con số được đưa ra.
Nhưng Úc Tưởng lại: …
Hà Vân Trác cũng: ???
Hai người còn chưa bao giờ gặp kiểu người mua nào mà lại mặc cả ngược như này.
Tôi nói muốn bán rẻ cho ông, ông lại nói không cần rồi còn tăng giá thêm một triệu đô la nữa. Đô la Mỹ là dưa cải thối sao? Nói tăng là tăng à?
“Cô xem như vậy đã được chưa?” Giám đốc khom người lịch sự hỏi.
Hệ thống: [Tôi cảm thấy tôi không thể hiểu nổi nhân loại nữa.]
Úc Tưởng: Hình như tôi cũng không hiểu lắm… Nhưng ai lại chê tiền nhiều?
Úc Tưởng cười mỉm: “Đương nhiên là có thể.”
“Vậy phiền cô cung cấp cho chúng tôi số thẻ ngân hàng.” Giám đốc nói.
Úc Tưởng lấy thẻ ngân hàng của mình ra, sau khi đối phương chép lại số xong, ông ta lập tức cử người đi chuẩn bị hợp đồng mua bán.
Sau khi nhân viên rời đi.
Giám đốc cười rồi nhìn Úc Tưởng: “Thực ra chỗ chúng tôi còn thu mua cả những thứ khác nữa.”
Úc Tưởng thắc mắc nhìn ông ta.
Giám đốc cười nói: “Kiểu như một vài loại đồng hồ cao cấp, xe sang, chúng tôi đều có thể hỗ trợ mua lại.”
Úc Tưởng chớp mắt, lấy ra chiếc đồng hồ của Lăng Sâm Viễn từ trong ngực.
“Cái này có mua không?”
Giám đốc: “Mua chứ! Đương nhiên là mua rồi!”
Ông ta nhận lấy, đặt trong tay nhìn đi nhìn lại rồi tiếc nuối: “Có điều cái này không thể so sánh với viên ngọc lục bảo vừa rồi. Cô cũng biết trong buổi đấu giá, giá của ngọc sẽ chỉ có càng lúc càng tăng cao. Còn cái này… Tôi trả cô hai triệu đô la Mỹ, cô xem có được không?”
Úc Tưởng: ?
Nếu cô nhớ không nhầm thì Lăng Sâm Viễn từng nói cái đồng hồ này có giá bốn triệu đô.
Úc Tưởng ngập ngừng: “Hai triệu năm trăm?”
“Thực sự chỉ có thể trả hai triệu thôi!”
Úc Tưởng: “Vậy để tôi đi cửa hàng khác hỏi thử…”
“Này này, đừng mà, hai triệu ba trăm nghìn đô, cô thấy thế nào hả? Cái đồng hồ này là hàng second hand, giá cả thực sự không thể cao hơn được nữa đâu. Cô yên tâm, tôi nhất định sẽ xử lý ổn thỏa, không gây thêm bất cứ phiền phức nào cho cô.”
Nhân viên cửa hàng lại một lần nữa sửng sốt.
Thứ đồ này cũng quý giá vậy sao? Còn nữa, chúng ta bắt đầu thu mua cả đồng hồ từ bao giờ thế?
Ức Tưởng: “Hai triệu bốn trăm nghìn.”
“Được… Thành giao!” Giám đốc sảng khoái đồng ý.
Hà Vân Trác: “…”
Sao cô lại có chiếc đồng hồ này?
Anh ta còn chưa bao giờ thấy cuộc đàm phán giá cả nào lại nhanh gọn đến vậy đâu, cuộc đàm phán kết thúc trong vòng mười phút? Cửa hàng này có phải điên rồi không? Ông chủ bọn họ không sợ lỗ vốn sao?
Hợp đồng nhanh chóng được chuẩn bị xong.
“Đợi một chút, anh xem thử xem hợp đồng có vấn đề gì không.” Hà Vân Trác nói rồi cầm hợp đồng qua xác nhận lại lần nữa.
Các điều khoản rõ ràng, quả thật có không có bẫy.
Quá là kỳ lạ…
Hà Vân Trác nghĩ mãi không thông.
Có điều lúc này điện thoại của Úc Tưởng rung lên.
Cô cúi đầu nhìn, oh my god!
“10:43 ngày 19 tháng 10, 54,176,640 tệ đã được chuyển vào thẻ có số đuôi **** của bạn.”
Bỗng dưng phát tài?!
Quy trình quả thực đúng là đơn giản giống như vị giám đốc kia nói, không hề có chút phiền phức nào.
Úc Tưởng vui vẻ ký hợp đồng rồi đưa cả đồng hồ lẫn khuy măng sét cho đối phương.
Giám đốc cũng vui vẻ, ông ta đích thân đưa tiễn cô ra đến tận cửa.
Chỉ có nhân viên của hàng và Hà Vân Trác hoang mang.
Nhân viên không nhịn được hỏi: “Giám đốc, chúng ta thực sự đang kiếm tiền sao? Rõ ràng là có thể hạ giá, tại sao lại phải mua với giá cao hơn ạ?”
Có điều anh ta lại nghĩ đến cô gái vừa rồi, cô mới thực sự kiếm được tiền! Kiếm được một khoản tiền kếch xù luôn!
“Cậu thì biết cái gì? Cậu quên mất cuộc điện thoại hai hôm trước rồi à?”
Nhân viên cửa hàng biết chứ.
Cuộc điện thoại đó là do ông chủ lớn bên trên gọi đến, còn cụ thể ông chủ lớn đến mức nào anh ta cũng không rõ lắm, bởi vì ông chủ lớn ở xa quá, không phải là người anh ta có thể tiếp xúc.
Thế nhưng giám đốc lại biết rõ.
Bởi vì cuộc điện thoại đó là do tổng giám đốc bảo ông ta đến nghe.
Lúc đó đứng bên cạnh cùng nghe điện thoại còn có những giám đốc của các cửa hàng trang sức khác.
Người đàn ông đầu bên kia được gọi là cậu cả Trữ.
Giọng nói trong trẻo của cậu cả Trữ từ đầu dây bên kia chậm rãi vang lên: “Gần đây sẽ có một người gọi là cô Úc đến cửa hàng để bán một chiếc khuy măng sét bằng ngọc lục bảo. Đó là đồ của tôi. Tôi không hy vọng giá của nó quá rẻ, hiểu chưa hả?”