NhayHo.Com
  • Trang chủ
  • Truyện
Advanced
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Ngôn Tình
  • Hào Môn Chiến Thần
  • Hành Động
  • Báo Thù
  • MORE
    • Bài ưu tiên
    • Cạnh Kỹ
    • Đam Mỹ
    • Gia Đấu
    • Hiện Đại
    • Huyền Huyễn
    • Nữ Cường
    • Sắc
    • Sủng
    • Tổng Tài
    • Truyện 16+
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Hài Hước
    • Huyền Ảo
    • Linh Dị
    • Ngược
    • Phiêu Lưu
    • Sảng Văn
    • Tình Yêu
    • Trọng Sinh
    • Xuyên Không
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Tôi làm cá mặn ăn nên làm ra trong truyện ngược - Chương 44

  1. Home
  2. Tôi làm cá mặn ăn nên làm ra trong truyện ngược
  3. Chương 44
Prev
Next

“Nếu như có thể, tốt nhất là mua thêm một chiếc đồng hồ Meteoris từ trong tay cô ấy. Tôi muốn lúc mua lại nó, ông phải ép giá xuống, càng thấp càng tốt.”
Đồ của cậu cả Trữ, dù cho có là hàng second hand cũng phải được bán ra với giá cao chứ không phải là bán tống bán tháo.
Không thể làm anh mất thể hiện được.
Giám đốc thầm nghĩ, tôi hiểu mà!
Còn chiếc đồng hồ kia, lúc bán nó đi ông ta lại tăng giá thêm một triệu thì cũng có thể kiếm lời được hơn sáu trăm nghìn rồi…
Nói cho cùng thì cái đồng hồ đó cũng không phải chỉ đáng giá hai triệu bốn trăm nghìn! Từ hai năm trước nó đã không còn được sản xuất thêm nữa.
Không lỗ, không lỗ.
Sau khi Hà Vân Trác lên xe, dọc đường đi, anh ta vẫn luôn trầm mặc.
Bởi vì Hà Vân Trác phát hiện ra dường như anh ta không thể nào hào phóng như vậy, thuận tay là có thể tặng cho Úc Tưởng những món đồ quý giá.
Rốt cuộc thì tại sao Úc Tưởng lại có được những thứ đồ ấy?
Từ trước đến nay, Hà Vân Trác chưa bao giờ nghĩ tới bản thân anh ta sẽ có một ngày vì để theo đuổi người khác mà phải trả cái giá cao như vậy.
Nửa tiếng sau.
Xe của hai người cuối cùng cũng đến vịnh Bạch Lộc.
Lúc Úc Tưởng đến nơi, tổng giám đốc Thẩm với những nhân viên khác trong công ty đều đã ở đó.
Chiếc du thuyền xa hoa khổng lồ neo bên bờ, trên thân thuyền còn viết dòng chữ: Sức chứa 18 người.
Đúng lúc đó có người từ trong thuyền bước ra.
Lăng Sâm Viễn mặc quần đùi màu đen, đeo chiếc kính phi công, dáng người cao lớn cứ như vậy lồ lộ ra.
Anh ta đứng trên boong tàu, nhìn cô từ trên cao, nói nhỏ: “Đáng tiếc, không có thứ mà cô cần rồi.”
Tổng giám đốc Thẩm ở bên cạnh vội vàng giải thích: “Đúng vậy, chủ yếu là vì có quá nhiều người đến, thuyền không xếp thêm nổi nữa.”
Sau đó Lăng Sâm Viễn với Hà Vân Trác nhìn nhau rồi cả hai lại lạnh lùng quay đi.
Tổng giám đốc Thẩm nhận thấy bầu không khí dần trở nên lúng túng, anh ấy nuốt nước bọt rồi nói: “Mọi người lên thuyền trước đi.”
Úc Tưởng đi trước dẫn dầu.
Cô thở dài: “Thôi bỏ đi vậy, có hai thứ có thể nhìn tạm cũng được.”
Lăng Sâm Viễn: “…”
Thậm chí anh ta còn không biết bản thân có tính là một trong số hai thứ có thể xem tạm đó không.
Trước ánh mắt kinh ngạc của nhân viên trong công ty, Úc Tưởng thoải mái lên du thuyền, cô bước lên boong tàu.
Mái tóc cô bị gió thổi bay.
Úc Tưởng đột nhiên lặng người: “Hình như tôi… Nhìn thấy Trữ Lễ Hàn?”
Chỉ thấy nơi cách chiếc thuyền không xa, một du thuyền xa hoa khác đang chậm rãi ra khơi.
Người đàn ông cao ráo mặc comple và đi giày da, tay cầm một ly rượu, vừa lịch thiệp vừa sang trọng. Bên cạnh có hai người đàn ông trung niên đang nói gì đó với anh.
Hệ thống cũng trầm mặc, sau đó nó sửa lời cô: [Không chỉ có vậy.]
Hệ thống: [Phát hiện nhân vật quan trọng của cốt truyện, Ninh Nhạn.]
Úc Tưởng: ?
Úc Tưởng: “Chị gái của nữ chính cũng ở trên chiếc du thuyền kia?”
Hệ thống: [Nếu như hệ thống đo lường của tôi không có vấn đề gì thì đúng là như vậy.]
Úc Tưởng: “… Được lắm, chỉ còn thiếu nữ chính nữa thôi là chúng ta đủ người để chơi trò chơi nhập vai trên bàn rồi.”
Hệ thống: ?
Là cái loại trò chơi ‘đẫm máu’ ấy hả?
Lăng Sâm Viễn đứng bên cạnh Úc Tưởng hỏi: “Đang nhìn cái gì vậy?”
Hệ thống cũng đang hỏi: [Có muốn tôi giúp cô kiểm tra hiện tại nữ chính đang ở đâu không?]
Úc Tưởng bĩu môi: “Việc đó thì không cần.”
Nhưng hệ thống đã nhanh chóng kiểm tra xong, nó nói: [Nữ chính đang đợi Lăng Sâm Viễn nhưng Lăng Sâm Viễn đang ở đây với cô.]
Hệ thống nói tới đây thì cứ cảm thấy chỗ nào đó sai sai, dường như là ai đó đã cầm nhầm kịch bản.
“Đang nhìn anh trai tôi?” Lúc này Lăng Sâm Viễn cũng nhìn thấy bóng dáng của Trữ Lễ Hàn.
Úc Tưởng rời mắt, quay đầu nhìn Lăng Sâm Viễn, hỏi: “Anh Lăng không phải muốn tôi đến bệnh viện chăm sóc anh hay sao? Sao lại xuất viện rồi?”
“Muốn gặp cô Úc một lần phải tốn mất bốn triệu đô la Mỹ.” Lăng Sâm Viễn nói.
Úc Tưởng: ?
Sao, chê đắt à?
Hà Vân Trác vừa bước một chân lên boong tàu, đúng lúc nghe được câu nói này của Lăng Sâm Viễn.
Được lắm, anh ta biết rồi.
Cái đồng hồ đó là do Lăng Sâm Viễn đưa cho Úc Tưởng.
Hà Vân Trác mới vừa bước lên một bước, trong lúc nhất thời không biết nên bước tiếp hay là thu chân lại.
Một lần gặp là bốn triệu đô la Mỹ.
Lăng Sâm Viễn điên rồi à?
Không, có lẽ bởi vì… Anh ta thật sự quá yêu Úc Tưởng?
Hình như chỉ có nguyên nhân này. Hà Vân Trác nghĩ.
Anh ta đâu có biết, chuyện này nếu không có Trữ Lệ Hàn chen ngang thì chẳng có ai mất nhiều tiền với Úc Tưởng như vậy.
Lăng Sâm Viễn tiếp tục nói: “Năm triệu không mời được cô Úc đến chăm sóc tôi nên tôi chỉ có thể xuất viện trước thời hạn thôi.”
Chủ yếu là một vài hình ảnh do Lăng Sâm Viễn tưởng tượng ra.
Cô gái này, miệng thì nói là thích nhưng mà biểu hiện của cô cũng quá hời hợt. Anh ta không muốn nhìn thấy cảnh cô cất năm triệu với cái đồng hồ bốn triệu đô la Mỹ, ngồi bên cạnh giường bệnh của anh ta rồi đếm túi xách hàng hiệu mới mua, tranh thủ dành chút thời gian ngẩng đầu xem điều dưỡng chăm sóc anh ta như thế nào…
Lăng Sâm Viễn cảm thấy không chừng đến lúc đó, anh ta sẽ tức giận đến mức bệnh càng nặng thêm.
Lúc này Úc Tưởng bị gió biển thổi lạnh đến nỗi rụt hai vai, cô hỏi: “Vậy lần này thì sao? Anh Lăng đã chuẩn bị cái gì khi gặp tôi?”
Lăng Sâm Viễn: “Thứ mà cô mong muốn nhất.”
Úc Tưởng: “Tôi muốn cái gì nhất?”
Hệ thống: [Tôi làm sao mà biết được? Cô phải tự hỏi bản thân mình chứ.]
Úc Tưởng: Nam chính đang muốn giúp tôi thực hiện ước mơ của bản thân sao? Tự nhiên tốt bụng như vậy, tôi không quen.
Hệ thống: [Nữ chính càng thấy lạ lẫm hơn, bây giờ cô ấy còn đang đợi Lăng Sâm Viễn kìa.]
Hà Vân Trác cũng giật nảy mình.
Thứ mong muốn nhất? Chẳng lẽ là trái tim của Lăng Sâm Viễn? Lăng Sâm Viễn không muốn che giấu tình cảm nữa, muốn ở bên cạnh Úc Tưởng? Hơn nữa còn ở trước mặt anh ta, coi anh ta là không khí sao?!
Tiếng sóng biển rì rào.
Du thuyền chậm rãi rời bến.
Bên trong du thuyền, các đồng nghiệp lén lút bàn tán: “Tổng giám đốc Thẩm, chuyện gì đang xảy ra vậy ạ?”
Vẻ mặt tổng giám đốc Thẩm lộ rõ mệt mỏi: “Tôi cũng không hiểu lắm.”
“Là hai cậu ấm nhà giàu cùng tranh giành một người sao?”
“Đâu chỉ có vậy.” Tổng giám đốc Thẩm nói.
“Vậy là còn có người thứ ba sao?”
Tổng giám đốc Thẩm dựa vào sô pha: “Tôi không biết…”
“Dạo này con nhà giàu theo đuổi con gái cũng thật là mạnh bạo. Anh Lăng kia chính là người phụ trách hạng mục đầu tư phải không? Úc Tưởng thật là trâu bò…”
Trên boong tàu, Úc Tưởng hắt hơi một cái.
Cuối cùng Hà Vân Trác cũng tìm được cơ hội, anh ta nhanh tay cởi áo, bước lên khoác cho Úc Tưởng.
Sau đó anh ta nghe thấy Úc Tưởng vừa giơ ngón tay vừa liệt kê cho Lăng Sâm Viễn nghe: “Thứ tôi muốn nhất à, là một cái biệt thự có cửa sổ sát đất, có cả người giúp việc, thêm một còn mèo và một con chó, còn có một cái thẻ vĩnh viễn không tiêu hết tiền, có một công việc nhàn nhã để giết thời gian nhưng không cần phải đi làm mỗi ngày, một anh chàng đẹp trai dính người…”
Lăng Sâm Viễn: ???
Hà Vân Trác: ???
Lăng Sâm Viễn bật cười: “Đó là thứ mà cô muốn nhất? Nhiều như vậy sao?”
Úc Tưởng gật đầu: “Đúng vậy, trong lòng tôi những thứ này đều có vị trí ngang nhau.”
Lăng Sâm Viễn không biết là nên tức giận hay vui vẻ: “… Tôi với mấy thứ đó có vị trí giống nhau sao?”
Chà.
Lúc này Úc Tưởng đã hiểu được Lăng Sâm Viễn muốn nói cái gì.
Úc Tưởng không còn gì để nói: Được lắm, anh ta muốn tặng bản thân cho mình đây mà.
Hệ thống: […]
Nó cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa. Trong nguyên tác, rõ ràng là nam chính Lăng Sâm Viễn từ chối nữ phụ thí mạng mười chín lần. Sau này, anh ta cảm thấy phiền đến nỗi thấy nữ phụ Úc Tưởng thì lập tức cho người đuổi cô đi.
Anh ta mới chỉ từ chối có một lần thôi mà!
Bây giờ nam chính đều không có lập trường như vậy sao?
Hà Vân Trác bên cạnh cười, cầm áo khoác lên vai Úc Tưởng.
Anh ta lên tiếng: “Anh Lăng đang cầu hôn cô Úc à?”
Lăng Sâm Viễn rất chướng mắt Hà Vân Trác.
Anh ta chỉ lạnh lùng quay đầu nhìn lướt qua Hà Vân Trác: “Sao hả? Cậu Hà cũng muốn thò một chân vào hay sao?”
“Đúng vậy. Tôi theo đuổi cô Úc trước, hơn nữa cô Úc đã đồng ý với tôi rồi.” Hà Vân Trác nói.
Dù sao ngày đó Úc Tưởng nói ‘Thật ra tôi rất cảm động’, vậy là cơ bản xem như là đồng ý rồi đi.
Cô ấy không yêu anh đến vậy đâu.
Đây là điều mà Hà Vân Trác muốn nói với Lăng Sâm Viễn.
“Còn có một chuyện, chẳng lẽ anh Lăng còn chưa biết sao?” Hà Vân Trác im lặng một lúc rồi lại nói.
“Chuyện gì?” Ánh mắt Lăng Sâm Viễn lạnh lẽo.
Chẳng lẽ là Úc Tưởng có qua lại với anh ta?
Hà Vân Trác: “Chuyện Úc Tưởng mang thai.”
Úc Tưởng: “…” Có phải anh ta nghĩ mình rất thông minh phải không?
Lăng Sâm Viễn: “… Tôi đã thấy trên mạng.”
Hà Vân Trác: “Anh Lăng có biết đó là con của ai không?”

Prev
Next

Comments for chapter "Chương 44"

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

Nhảy Hố - NhayHo.Com Website đọc truyện online hay, cập nhập chương nhanh nhất. Đọc truyện ngôn tình hay, truyện Đam Mỹ, truyện Tiên Hiệp, Sủng ... Truyện online, truyện full, truyện mới, truyện chữ, tiểu thuyết
  • Trang chủ
  • Truyện

@ nhayho.com

Sign in

Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to NhayHo.Com